Biết Hứa gia đem hết thảy sự tình đều sắp xếp thỏa đáng, Từ Tấn trở về Phù Cừ viện.
Phó Dung đã nghỉ ngơi, nghe được hắn tiến vào, xoay người hỏi: "Bận rộn xong rồi?"
Hôm nay Từ Tấn cùng những phụ tá kia hình như đặc biệt bận, cơm chiều đều dùng ở tiền viện. Đã lâu không ăn cơm một mình, Phó Dung còn rất không quen.
Từ Tấn cởi bỏ quần áo, ngồi ở mép giường nhìn nàng: "Mất hứng?"
Phó Dung lắc lắc đầu, cầm tay hắn cười nói: "Tức giận có cái gì tốt, ta chính là đau lòng vương gia."
Nàng miệng ngọt biết nói năng, Từ Tấn thân mật điểm điểm cái mũi nàng, thoát giày ra. Nằm xuống giường phía bên cạnh nàng, mắt phượng mỉm cười: "Nùng Nùng không cần đau lòng, hôm nay đều xử lý xong, ngày mai sẽ có thể bồi nàng ra ngoài đi dạo."
Phó Dung ngơ ngác, tiếp theo hưng phấn mà ngồi dậy, "Vương gia ngày mai không cần lên triều?"
Từ Tấn nằm ngang, ánh mắt cam chịu: "Vừa vặn hôm nay trên người nàng sạch sẽ, ngày mai ra ngoài cũng thuận tiện."
Hắn không nhắc đến nguyệt sự còn tốt, hắn nhắc tới, Phó Dung liền suy sụp bả vai, nhẹ nhàng đánh hắn một chút, xoay qua chỗ khác nằm quay lưng về phía hắn.
Từ Tấn dán lên, ôm lấy người: "Đừng nghĩ những chuyện không vui vẻ kia, nói một chút, ngày mai muốn đi nơi nào chơi?"
"Đâu cũng không muốn đi." Phó Dung chán nản nói.
Từ Tấn thở dài, xoa bóp tay nàng, ngừng một lát lại đề nghị: "Chúng ta đi Vĩnh Thái tự dâng hương đi, đều nói nơi đó Bồ Tát linh nghiệm, ta bồi Nùng Nùng đi cầu nguyện, trở về cố gắng nỗ lực nữa, có lẽ Nùng Nùng sẽ mang thai."
Phó Dung bĩu bĩu môi, "Bồ Tát nếu có tác dụng, ta..."
Nói đến một nửa, nghĩ tới chính mình trùng sinh, nghĩ tới lúc tỷ tỷ sinh con thì nàng cũng khẩn cầu Bồ Tát, Phó Dung đem những lời nói bất kính kia nuốt trở vào, nhìn màn che nghĩ ngợi một lúc, một lần nữa chuyển vào trong ngực Từ Tấn, "Được a, ngày mai vương gia bồi ta đi dâng hương, vương gia chuẩn bị nhiều tiền nhang đèn một chút."
Nàng kiều kiều khả ái, Từ Tấn đè lên trên, "Tâm thành thì linh, ngươi nhắc bạc làm cái gì? Bồ Tát cũng không phải là người tham tài."
Nam nhân lông mày dài mắt phượng, lạnh lùng nghiêm nghị thì chỉ có thể ở xa mà ngắm nhìn, nhưng dịu dàng, tuấn mĩ độc nhất vô nhị có thể khiến người nhìn đến thất thần. Nhìn mãi nhìn mãi, Phó Dung kìm lòng không được vuốt ve khuôn mặt hắn, " Bồ Tát tham sắc sao? Nếu tham, ta đem vương gia làm cống phẩm cho Bồ Tát, đổi lại Bồ Tát cho ta một đứa nhỏ."
"Lớn mật!" Từ Tấn sầm mặt trách mắng.
Phó Dung nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thấy Từ Tấn một lúc lâu cũng không cười, đoán là hắn tức giận thật, cắn cắn môi buông tay, đáng thương tội nghiệp nói: "Là ta lỡ lời, vương gia thứ tội."
"Nàng lỡ lời." Từ Tấn cúi đầu hôn vành tai nàng êm dịu đáng yêu, hôn đến lúc nàng không chịu nổi đỏ mặt nhỏ giọng rầm rì, hắn mới vừa cởi quần áo nàng vừa nói: "Sắc của ta chỉ cho nàng nhìn, Bồ Tát cũng đừng hòng mơ ước."
Phó Dung nén cười, đợi Từ Tấn chôn vào trước ngực nàng, nàng mới nhỏ giọng mắng "Da mặt dày".
Từ Tấn nghe được, nhẹ nhàng cắn nàng một ngụm.
Phó Dung lập tức thành thật.
Bởi vì nguyệt sự, hai người chừng mấy ngày không làm gì, đêm nay không tránh khỏi náo loạn lâu một trận. Ngày hôm sau Phó Dung uể oải không muốn dậy, Từ Tấn tự mình giúp nàng mặc xiêm y, lại múc nước rửa mặt, chải đầu. Hắn cũng giúp nàng chải một búi tóc đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, rồi trực tiếp đem người ôm lên xe ngựa.
Vương phủ xe ngựa đi ổn định, Phó Dung ngủ thật sự rất say, đến Vĩnh Thái tự thì mới bởi vì một cái xóc nảy ngoài ý muốn mà tỉnh lại, mở mắt ra, thấy chính mình nằm ở trên ghế dài trong xe ngựa, Từ Tấn ngồi ở một bên đọc sách.
"Tỉnh rồi? Bữa sáng muốn ăn cái gì? Nghe nói trong chùa cơm chay cũng không tệ." Từ Tấn buông sách xuống, đỡ nàng ngồi dậy.
Phó Dung dụi dụi mắt, đẩy rèm cửa nhìn ra phía ngoài, phát hiện trời còn sớm, chưa tới lúc bình thường nàng rời giường đâu, nhịn không được hỏi: "Chàng ra cửa lúc nào a?"
"Nàng ngủ đến độ ngay cả lúc ta rửa mặt cho nàng đều không biết." Từ Tấn cười đem khăn ướt chuẩn bị tốt đưa cho nàng: "Lau mặt đi."
Phó Dung còn đang nhập nhèm lau mặt, lau lên trán thì trong lòng khẽ động, đưa tay sờ lên, quả nhiên không có Hoa Điền.
Từ Tấn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, kịp thời đem hộp tròn nhỏ chứa Hoa Điền đưa tới: "Không quên."
Phó Dung tức đến mặt đỏ rần, che cái trán xoay qua chỗ khác, một bên gắn hoa điền một bên nhỏ giọng oán giận: "Ta biết vương gia đối với ta tốt, nhưng ta chính là không muốn cho chàng nhìn thấy, lần sau vương gia đừng như vậy nữa." Nàng ngay cả mẫu thân cũng đều không cho nhìn, chỉ có Quan ca nhi không hiểu chuyện nàng mới có thể tháo Hoa Điền xuống cho hắn sờ hố nhỏ.
Từ Tấn thức thời mà không có tiếp lời, đợi Phó Dung thu thập xong mới đem người ôm tới trên đùi, hôn trán nàng: "Nhưng ta cảm thấy Nùng Nùng có cái hố nhỏ này càng đẹp. Thật sự, nàng không biết vừa rồi ta vụng trộm hôn bao nhiêu lần."
Phó Dung nhéo lồng ngực hắn: "Nói có dễ nghe cũng vô dụng, chính là không muốn cho chàng nhìn."
Từ Tấn đau đến hấp khí, ngoan ngoãn câm miệng.
Trước đi đại điện dâng hương, xong rồi đi dùng cơm chay.
Hứa gia từ bên ngoài đi vào trong: "Vương gia, vừa mới có người thấy Cố nương tử cũng tới dâng hương."
"Thật sự?" Phó Dung đại hỉ, nhìn Từ Tấn, thấy Từ Tấn không phản đối, nàng cười nói: "Mau mời tới đây."
Cố nương tử đi tới thì hai vợ chồng đã dùng xong cơm, trên bàn bày nước trà hoa quả.
"Ngài cũng tới dâng hương sao?" Phó Dung tò mò hỏi, Cố nương tử sẽ không dễ dàng ra cửa, nếu như không phải nàng mời, Cố nương tử phỏng chừng một năm cũng không đi ra khỏi Như Ý trai nửa bước.
Cố nương tử từ ống tay áo lấy ra một cái hộp tròn nhỏ, giải thích: "Đây là Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ nhờ ta làm khuy cổ áo, buổi sáng ta mời Đỗ chưởng quỹ đưa qua, Thế Tử phu nhân nhìn không mấy hài lòng, vừa vặn nàng hôm nay muốn đến Vĩnh Thái tự, liền bảo ta lại đây một chuyến."
Phó Dung ngạc nhiên, lấy khuy ngọc lục bảo ra, ngốc mấy trong nháy mắt mới tìm được âm thanh: "Như vậy còn có gì không hài lòng? Rõ ràng là kiếm cớ gây sức ép ngài, ta biết bà ấy không có ý tốt lành gì!"
Cố nương tử tính tình rất tốt, ôn nhu trấn an nói: "Thôi thôi, làm buôn bán nhà ai không từng gặp phải loại khách nhân này, nhịn một chút là được. Kia vương gia vương phi ngồi trước, ta đi bên kia đợi Thế Tử phu nhân."
Phó Dung không cho phép nàng đi, "Ngài ngồi đây, đợi nàng ấy tới chúng ta cùng đi, xem bà ấy có ý tứ nói dối không chớp mắt ngay trước mặt ta hay không."
"Đây..." Cố nương tử do dự nhìn về phía Từ Tấn.
Từ Tấn gật đầu: "Cố đông gia ngồi đi, ngươi bồi Nùng Nùng nói chuyện, ta đi ra bên ngoài."
Cố nương tử đành phải theo lệnh.
~
Sau núi Vĩnh Thái tự, Kỷ Thanh Đình đợi rất lâu vẫn không chờ được Cố nương tử, nhíu mày phân phó tùy tùng: "Đi xem làm sao vậy."
Hắn biết Cố nương tử ngồi xe ra khỏi cửa thành mới chạy tới, Cố nương tử đã tới, như thế nào không qua gặp hắn?
Nghĩ tới mười mấy năm trước ban đêm kia, Kỷ Thanh Đình hoài niệm mà sờ sờ môi.
Nàng nguyên bản họ Diệp, tổ phụ phụ thân đều là thợ trang sức ký khế ước với Phượng Lai Nghi, mấy đời đều là nô bộc Kỷ gia. Tới Cố nương tử này, Diệp gia chỉ có một cô nương, Diệp lão đầu thấy cháu gái có thiên phú làm trang sức, liền đem tay nghề tổ truyền dạy nàng. Cố nương tử sinh đẹp, nhưng cũng không coi là đại mĩ nhân. Nhưng nàng cúi đầu làm trang sức thì trong mắt sáng rọi hơn so với bảo thạch Phỉ Thúy trong tay nàng. Kỷ Thanh Đình thích cô nương này, muốn nạp nàng làm thiếp, tiểu cô nương nói gì cũng không chịu, còn bắt đầu trốn hắn.
Đêm đó Kỷ Thanh Đình uống rượu say, đuổi tùy tùng bên người đi tiểu viện Diệp gia. Diệp lão đầu lúc ấy ốm đau liệt giường, nghe được động tĩnh tới ngăn trở, bị hắn đẩy ngã xuống đất chết tươi. Hắn tự tay đem Cố nương tử cột vào giường, đang cởi quần áo thì phụ thân nàng lại chạy về, Kỷ Thanh Đình liền cho ông một đao chết nốt...
Xong việc, hắn hứa chỉ cần Cố nương tử về sau hảo hảo hầu hạ hắn, hắn sẽ cho nàng danh phận di nương. Cố nương tử như cũ mạnh miệng, còn muốn đâm cổ tự vận. Kỷ Thanh Đình vẫn còn rất thích nàng, luyến tiếc nàng chết, lại muốn trừng phạt nàng, liền dùng cái trủy thủ tùy thân vừa dùng để giết người rạch một nhát lên khuôn mặt kiều non như sứ mỏng của nàng.
Cũng không biết là hạ nhân nào to gan lớn mật, nhân lúc hắn bận rộn xử lý thi thể phụ tử Diệp gia thì cởi trói cho tiểu cô nương. Kỷ Thanh Đình tìm nàng mãi, không ngờ nàng thế nhưng đổi họ. Nàng vốn họ Diệp, mẫu thân họ Trương, lần đầu tiên nghe nói tới Cố nương, Kỷ Thanh Đình thật không ngờ sẽ là cố nhân, sau này ở Phượng Lai Nghi cùng Phan thị pha trộn, đột nhiên nhớ tới họ Cố là ai.
Sư phụ của vị tổ tông Diệp gia kia họ Cố.
Nàng phí hết tâm tư sửa họ tên như vậy, làm cho hắn không dễ dàng nhận ra quan hệ.
Trong lúc xuất thần, tùy tùng đi rồi quay lại: "Đông gia, Túc vương và Túc vương phi cũng tới, Cố nương tử bị bọn họ mời qua."
Kỷ Thanh Đình nhướn mày, trầm ngâm một lát nói: "Ngươi đi trông chừng, bọn họ tách ra rồi mời nàng tới đây."
Hôm nay hắn cho Cố nương tử 2 con đường, một là ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn, chuyện cũ quá khứ hắn bỏ qua, nếu nàng cứng đầu, vậy hắn cũng bất chấp ân tình vợ chồng đêm hôm đó, đành phải phái người đưa nàng quy thiên.
Kỷ Thanh Đình rất có kiên nhẫn chờ, chờ đến triệt để hết hy vọng, mắt đào hoa phong lưu rốt cuộc nổi lên âm ngoan, "Đi phân phó bốn người kia, đợi xe ngựa Cố nương tử và xe ngựa vương phủ tách ra thì động thủ, không cần khách sáo."
Hắn cho nàng đường sống, nàng ỷ vào sau lưng có chỗ dựa khinh thường để ý hắn.
Kỷ Thanh Đình quả thật không dám đắc tội Túc vương, dù Vĩnh Ninh công chúa vì hắn chống lưng hắn cũng không định cầm lấy khế ước bán thân lúc trước của Diệp gia đi Phượng Lai Nghi đòi người. Dù sao hắn không nhìn thấy mặt Cố nương tử, ngộ nhỡ trên mặt nàng không có sẹo, hoặc là nàng cố ý xóa đi, hắn không có chứng cớ chứng minh nàng chính là Cố nương tử, chỉ chắc chắn đắc tội Túc vương phủ. Như bây giờ tốt nhất, làm cho nàng đi bồi tổ phụ phụ thân đi, Như Ý trai không có nàng làm trấn điếm chi bảo, mấy vị sư phó khác, Phượng Lai Nghi cũng không sợ.
(PS: Thằng cha này ko phải là người mà. Nhưng cũng giải thích thêm cho những bạn chưa biết hiểu rõ hơn, thời xưa khi đã bị bán đi (có khế ước bán thân) thì trở thành nô tài/nô tì trong nhà chủ. Chuyện sống chết, hôn nhân đều do chủ quyết định. Nếu là bán thân cả đời thì thậm chí con cái sinh ra cũng kế tiếp thân phận đó. Chủ nhân đánh đập dã man, thậm chí giết chết thì cũng không bị tội gì hoặc cùng lắm là phạt rất nhẹ. Nếu nô tì/nô tài đó bỏ trốn thì ngược lại chịu tội rất nặng. Xã hội dân chủ bây giờ thật là tốt biết bao he he he)
~
Ở nhà khách của nhà chùa nghỉ trưa, qua thời điểm buổi chiều nóng nhất, đoàn người trở về thành.
Phó Dung sợ trên đường Từ Tấn lại xằng bậy, muốn cùng Cố nương tử ngồi một chiếc xe trở về, lúc vào thành sẽ đổi lại.
Từ Tấn không nói một lời.
Cố nương tử cười đem Phó Dung dẫn tới trước xe ngựa vương phủ, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đã gả cho người mà còn như trẻ con thích làm nũng, khó được vương gia bồi ngươi ra ngoài giải buồn, Nùng Nùng đừng cố ý chọc giận vương gia." Vỗ vỗ tay nhỏ Phó Dung, quay người đi về phía xe ngựa của mình.
Từ Tấn lại tới đỡ Phó Dung lên xe, xe ngựa mới chuyển động, hắn liền đem người áp tới trên giường hôn môi.
Xe ngựa Như Ý trai đi ở phía sau, sợ chỉ cách một đoạn ngắn sẽ nghe được hết âm thanh, Phó Dung so với bình thường bên ngoài chỉ có xa phu thì khẩn trương hơn, ra sức cào tay hắn: "Chàng buông tay!"
"Về sau còn dám qua cầu rút ván không?" Từ Tấn chống người dậy, uy hiếp nhìn nàng, nếu nàng dám lắc đầu, hắn sẽ đè xuống lần nữa.
Phó Dung chột dạ chuyển mắt đi: "Ai bảo chàng luôn muốn khi dễ người ta?"
Từ Tấn cắn cắn vành tai nàng, đem người đỡ dậy.
Trong xe bầu không khí có chút mờ ám, Phó Dung vội vã nói sang chuyện khác,: "Người nọ gọi Cố di tới, nàng lại không đến, thật sự là quá khi dễ người, cũng không biết là chủ ý của bà ấy hay là của mẹ chồng bà ấy."
Từ Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Yên tâm, bất kể là chủ ý của ai, ta đều sẽ giúp nàng hả giận."
Phó Dung thích nhất nghe hắn như vậy nói.
~
Từ Vĩnh Thái tự trở lại kinh thành, có một đoạn đường núi, hai bên đường là cây xanh dày đặc.
Bên trái trên đỉnh núi, có người vội vàng chạy tới, thở gấp nói: "Sự tình có biến, Cố nương tử và Túc vương, Túc vương phi cùng một đường trở về, đông gia lệnh cho chúng ta chờ bọn họ tách ra rồi mới động thủ."
Đồng bọn hắn nheo mắt lại.
Ám sát một thợ thủ công của trang sức lầu, cùng với ám sát vương gia tội danh cách nhau rất xa.
Hắn thu hồi cung tên trong tay, giơ tay lên, tỏ ý bảo hai huynh đệ ở đỉnh núi đối diện đến bên này tụ hợp, cùng nhau thương lượng vào thành rồi hành động.
Phượng Lai Nghi có thể duy trì địa vị ngày hôm nay, không chỉ dựa vào những trang sức trong tủ quầy, cũng phải dựa vào bọn họ những thủ hạ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Thường ngày bọn họ huynh đệ hưởng thụ ăn ngon uống đã, một khi Phượng Lai Nghi muốn đối phó ai, liền để bọn họ ra sân. Vận khí tốt làm xong một lần còn có thể tiếp tục trở về sống những ngày lành. Đã ăn loại cơm này, đương nhiên cũng chuẩn bị tùy thời mất mạng. Nhưng nếu như có thể, ai cũng muốn làm được cẩn thận chút, sống lâu thêm mấy năm.
Đáng tiếc có người không muốn bọn họ sống.
Hai thủ hạ đối diện không thể tới, hai người bên này cũng đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Lặng yên không tiếng động, mỗi người đánh lén tiếp nhận vị trí của bọn họ, sau đó...
Lặp lại động tác của bọn họ.
Vì thế khi hai chiếc xe ngựa đi tới, mấy mũi tên nhọn nhất tề hướng xe ngựa bắn tới.
Vèo vèo vài tiếng, mũi tên nhọn bắn vào thành xe, boong boong vang lên.
Phó Dung đang nói chuyện với Từ Tấn, không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị Từ Tấn đè vào chiếu trúc trải trên xe. Ngoài xe, thanh âm xa phu nha hoàn hãi hùng kêu cứu, Hứa gia rút kiếm ngăn đỡ mủi tên, Phó Dung lại dường như cái gì đều không nghe thấy, mắt nhìn chằm chằm Từ Tấn, trên cánh tay trái còn mũi tên đang rung rung, sắc mặt trắng bệch.
Mặt trời chưa lặn, Túc vương Túc vương phi ra ngoài bị ám sát, tin tức nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Gia Hòa đế giận dữ, lệnh cho người suốt đêm tra rõ.
Trong hậu viện Phượng Lai Nghi, Kỷ Thanh Đình sống lưng phát lạnh.
Hắn rõ ràng nhấn mạnh chỉ cho phép đánh lén một mình Cố nương tử, tại sao Cố nương tử yên lành, Túc vương lại bị thương?
Hắn nghĩ mãi không hiểu, làm sao cũng không nghĩ ra, chỉ có thể hi vọng rằng mấy người kia không trốn nhanh thì chết nhanh. Với bản lĩnh của bọn họ, chỉ cần trốn sẽ không bị người bắt được, nếu chết rồi càng không cần lo lắng.
Bóng đêm dần sâu, Kỷ Thanh Đình vỗ vỗ mặt mình, không ngừng nói với chính mình phải bình tĩnh.
Thật vất vả trấn định một chút, bên ngoài một tiếng két vang nhẹ nhàng, có người đẩy cửa bước vào.
Kỷ Thanh Đình cả người lông tơ dựng thẳng, một tay đặt ra phía sau, âm thầm nắm chặt dao găm dấu trong tay áo, trừng người vừa tới nói: "Ngươi là ai?"
Hứa gia không nói chuyện, sau lưng hắn, bốn hắc y nhân nối đuôi đi vào, mỗi người xách theo một cổ thi thể.
Nhìn rõ bộ dáng những thi thể kia, Kỷ Thanh Đình mở to hai mắt.