Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 68




Tư thái dung mạo của Nhiễm phi mặc dù không thể so với hai phi khác, nhưng thủ đoạn của nàng là nhiều nhất, tâm kế cũng là sâu nhất.

Nàng có thể có địa vị hôm này, trừ bỏ phụ thân của nàng là Lại bộ thượng thư, nguyên nhân rất quan trọng, là nàng biết dùng thủ đoạn cùng tâm kế đặt chân trong hậu cung.

Đương nhiên, thủ đoạn cùng tâm kế của nàng, Lăng Tiêu cũng không cho rằng có thể giấu nổi hoàng đế.

Nhưng hoàng đế nếu cho phép nàng đi đến địa vị hôm nay, vậy nhất định là dễ dàng tha thứ những thủ đoạn cùng tâm kế của nàng.

Một nữ nhân có tâm kế cùng thủ đoạn như vậy, hôm nay đột nhiên tới chơi, khẳng định không có chuyện tốt lành gì.

Lăng Tiêu khoát tay áo muốn đẩy lui nàng cầu kiến.

Nhưng mà, Tiểu Lý Tử đến thông báo lại lắm miệng nói: “Hoàng quân, trước khi ngài chưa tới, Nhiễm phi xem như độc sủng hậu cung, hiện giờ Hoàng Thượng tuy rằng sủng ngài, nhưng Nhiễm phi cứ như vậy mà từ chối, chỉ sợ không tốt lắm…”

Lăng Tiêu nghe vậy nhíu mày, không vui quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Tử, trong lòng không khỏi kỳ quái, Tiểu Lý Tử này lúc nào mà tốt với Nhiễm phi như vậy, giúp nàng nói chuyện?

Lăng Tiêu có chút suy nghĩ nhìn Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử bị Lăng Tiêu nhìn nao núng một chút, trên mặt có chút kinh hoảng, Lăng Tiêu nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, y hơi hơi vươn người, muốn nhìn rõ biểu tình Tiểu Lý Tử một chút, nhưng Tiểu Lý Tử đã ý thức được cái gì, vội vàng cung kính cúi thấp đầu, giống như là thỉnh tội Lăng Tiêu thỉnh tội, trên thực tế cũng là tránh né tầm mắt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu híp mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Lý Tử, vòng quanh Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất sợ hãi thành một đoàn, ánh mắt nhìn thân thể hắn hơi hơi phát run, cảm xúc không vui bành trướng.

“Tiểu Lý Tử, bình thường ngoại trừ khi Hoàng Thượng vào triều, ngươi cũng đâu qua chỗ ta nhỉ?”

Lăng Tiêu suy đoán, châm chọc: “Hôm nay là ngọn gió nào thổi đến, Hoàng Thượng lâm triều xong, Lý tổng quản không hầu hạ bên người hoàng thượng, ngược lại qua chỗ ta.”

Lăng Tiêu không gọi “Tiểu Lý Tử”, ngược lại gọi Tiểu Lý Tử là Lý tổng quản, càng làm Tiểu Lý Tử hoảng hốt.

Lăng Tiêu thấy vậy, cười nhạo một tiếng, lại không cho Tiểu Lý Tử cơ hội giải thích, y nói: “Điều này cũng vừa vặn, ngày thường một mình ta ở trong cung lạnh lẽo buồn tẻ, ngươi ở đây, Nhiễm phi thế nhưng cũng lại đây.”

Tiểu Lý Tử nghe vậy cả kinh, trên mặt rút hết máu, môi trở nên trắng, run rẩy cả nói cũng nói không nên lời.

Lăng Tiêu mắt không nháy nhìn, trong lòng cười lạnh.

“Từ khi làm hoàng quân tới nay, trong viện trừ hạ nhân, phi tử hậu cung không người tới chơi, ta nghĩ, ta thế nào cũng là một hoàng quân, phi tử hậu cung không có khả năng không tò mò, nếu không ai dám tới, nhất định là có người cố ý mệnh lệnh qua, người kia là ai, ta nghĩ Lý tổng quản cũng không cần ta nói rõ.”

Lăng Tiêu nói xong, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Lý Tử mặt như tro tàn, càng khiến Lăng Tiêu xác định suy đoán của y là đúng, cung điện y yên tĩnh như vậy, là hoàng đế hạ lệnh với người trong hậu cung, xem ra hoàng đế vì y quả thật phí không ít tâm tư, nghĩ như vậy, Lăng Tiêu tâm tình bình thường trở lại.

Nhưng lập tức nghĩ đến Nhiễm phi ngoài cửa cùng Tiểu Lý Tử quỳ trước mặt y dám can đảm lừa trên gạt dưới, Lăng Tiêu trong lòng không khỏi căm tức một trận.

Y lạnh mặt nói: “Nhiễm phi có thể cầu kiến ở cửa cung ta, Lý tổng quản cũng phí không ít tâm tư đi? Ta khen ngược, nàng cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, khiến ngươi giúp đỡ nàng như vậy?”

Tiểu Lý Tử run rẩy không còn là mình, chỉ dùng sức dập đầu, lắp bắp cầu xin tha thứ.

Bộ dáng đáng thương đến cực điểm.

Lăng Tiêu bễ nghễ nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: “Lúc trước ở trong khố, ngươi giựt giây ta lấy ngọc bội kia, có phải cũng biết ngọc bội kia là ‘Kiêng kị’ của Hoàng Thượng hay không? Ngươi muốn hãm hại ta có phải hay không?”

“Không… Không phải, nô tài… Oan….” Tiểu Lý Tử lắc đầu liên tục, muốn phản bác, bị ánh mắt lạnh thấu xương của Lăng Tiêu nhìn lại, lại buông mắt không dám phủ nhận nữa.

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, Tiểu Lý Tử này tốt xấu cũng đi cùng mình qua, thế nhưng muốn hại chết mình.

Chuyện ngọc bội kia, y đã sớm có hoài nghi, đời trước y biết có ngọc bội này, nhưng chưa từng thấy qua, hoàng đế chưa bao giờ nói với Mạc Khởi chuyện này, cũng chưa từng giao nội khố cho Mạc Khởi, thế cho nên đời này y căn bản không có phòng bị.

Nhưng Tiểu Lý Tử thì khác, lúc mình không ở bên người hoàng đế, hắn vẫn luôn đi theo hoàng đế, hoàng đế càng bảo hắn giao chìa khóa cho mình, ngọc bội kia nếu Tiểu Lý Tử nói mình không biết, Lăng Tiêu thế nào cũng sẽ không tin.

Lăng Tiêu trào phúng cười, Tiểu Lý Tử muốn cho mình chết, nhưng mà, hắn không đoán được Hoàng Thượng sẽ không giáng tội mình.

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống Tiểu Lý Tử, cưỡng chế lửa giận nói: “Ngươi là muốn tự khai, hay là đi gặp Hoàng Thượng?”

Vừa thấy Lăng Tiêu đề cập hoàng đế, Tiểu Lý Tử cả kinh ngồi trên đất, vẻ mặt thất kinh.

“Không… Hoàng quân… Hoàng quân tha mạng a! Việc này ngàn vạn không thể để cho Hoàng Thượng biết… Nô tài… Nô tài cũng là bị ép a…”

Mắt thấy Tiểu Lý Tử bắt đầu nói thật, Lăng Tiêu lạnh giọng mệnh lệnh: “Nói lại từ đầu.”

“Nô tài… Nô tài là bị Nhiễm phi sai khiến…” Tiểu Lý Tử nhỏ giọng nói: “Lúc trước khi ngài trở về, nô tài từng nói với ngài Nhiễm phi tâm cơ sâu nhất, cũng không biết lời này bị người không có mắt nào nghe thấy được, truyền vào tai Nhiễm phi, nô tài bị Nhiễm phi gọi đi.”

Tiểu Lý Tử nói đến đây, trên mặt một mảnh ảo não, tựa hồ hối hận lúc trước khi nói lời này, không đuổi người làm tạp vụ chung quanh, Lăng Tiêu nghe, cẩn thận phân biệt biểu tình thực giả trên mặt Tiểu Lý Tử.

“Nhiễm phi đe dọa nô tài, nói nô tài nói xấu chủ tử, muốn bắt nô tài hỏi tội, nô tài mặc dù là nô tài bên người hoàng thượng, nhưng Nhiễm phi là phi tử hoàng thượng, là chủ tử, lúc trước còn có chút được sủng ái, nô tài nhất thời sợ hãi…”

“Liền nghe mệnh lệnh của nàng?” Lăng Tiêu nói tiếp câu chuyện của Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cúi thấp đầu cung kính mà xin khoan thứ.

Lăng Tiêu thấy vậy cười nhạo: “Tiểu Lý Tử, ngươi lúc trước cũng không phải là người không có can đảm như vậy.”

Lăng Tiêu nói xong, ngồi xổm người xuống, vươn tay cưỡng chế nâng đầu cúi thấp của Tiểu Lý Tử lên.

“Ta đã từng dạy ngươi, nếu muốn giấu diếm, nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng ta không nói qua, ngươi có thể làm như vậy ở trước mặt ta!”

Lăng Tiêu nói xong, dùng sức siết chặt cằm Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử bị đau, cũng không dám thở ra tiếng, trong hốc mắt chậm rãi đong đầy nước mắt.

Lăng Tiêu lãnh khốc nhìn, cả giận nói: “Thế nào, đến lúc này, ngươi còn muốn giấu diếm sao?”

Tiểu Lý Tử run rẩy: “Hoàng… Hoàng quân…”

Lăng Tiêu dưới tay lần thứ hai dùng sức.

Tiểu Lý Tử hơi hơi giãy dụa: “Hoàng quân… tha… mạng.”

“Hừ.” Lăng Tiêu châm chọc cười: “Ngươi cả nói thật cũng không dám nói, còn dám cầu xin ta tha thứ?”

Lăng Tiêu như phát tiết mà quăng Tiểu Lý Tử qua một bên, gọi ra ngoài: “Người tới.”

“Có nô tỳ.” Không bao lâu, Ám Hương mang theo Ám Vịnh lấy diện mạo Cát Tường Phúc Khang xuất hiện.

Lăng Tiêu ánh mắt u ám: “Các ngươi canh chừng hắn, ta ra ngoài sẽ sẽ vị Nhiễm phi này.”

“Công tử, Phúc Khang ở đây canh chừng là được, nô tỳ cùng ngài ra ngoài đi?” Cát Tường Phúc Khang nhìn thoáng qua nhau, để Cát Tường trả lời.

Lăng Tiêu hơi hơi dừng lại, hiện tại trong cung trừ hai người tránh ở chỗ tối, những người khác đều bị Tiểu Lý Tử đuổi đi, bên cạnh y không có người, đi gặp Nhiễm phi quả thật không ổn.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu gật gật đầu, đáp ứng đề nghị của Cát Tường.

Chờ Lăng Tiêu mang theo Cát Tường đi ra ngoài, Nhiễm phi đang mang theo tỳ nữ quan sát chung quanh.

Nàng làm như cảm thấy cung điện này rất mới mẻ, nhìn chung quanh, thường thường vươn tay sờ sờ đồ vật đặt trên bàn.

Sắc mặt như vui như oán.

Lăng Tiêu rũ mắt khụ một tiếng, lập tức giơ khuôn mặt tươi cười, làm bộ làm tịch đi ra ngoài.

“Nhiễm phi nếu thích ta đồ vật trong cung ta, không bằng ta đưa ngươi một ít?”

“Hoàng quân an khang.” Nhiễm phi nghe thấy tiếng, vội vàng khom người hành lễ.

Khi nàng hành lễ, hơi giương mắt, nhìn Lăng Tiêu, thấy theo sau Lăng Tiêu là Cát Tường không phải Tiểu Lý Tử, khẽ nhíu mày, lập tức rất nhanh thông suốt, giả vờ cái gì cũng không biết, cung kính mà thuận theo chờ đợi Lăng Tiêu gọi dậy.

Nhưng vẻ mặt thay đổi cũng không giấu diếm được hai mắt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ cười cười, có ý làm khó xử Nhiễm phi, liền không gọi nàng đứng dậy, mà là trực tiếp lướt qua nàng ngồi xuống chỗ thượng vị.

Nhiễm phi theo động tác Lăng Tiêu, chuyển phương hướng, nhưng cũng không dám đứng dậy, vẫn luôn quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bưng trà trên bàn uống một hơi, dư quang đánh giá Nhiễm phi trước mặt.

Nàng một thân hồng quần lụa mỏng, trang điểm đậm tinh xảo, tư thái xinh đẹp, phong tình vạn chủng.

Nếu là Lăng Tiêu chưa tiến cung, nhìn thấy nữ tử như vậy, chỉ sợ sẽ nhìn thêm vài lần, lại khen một câu, nhưng Lăng Tiêu đã tiến cung, mặc kệ là đời trước hay là đời này, y cũng không có tâm tình thưởng thức nữ nhân của hoàng đế.

Ở trong lòng mặc niệm năm chữ nữ nhân của hoàng đế, Lăng Tiêu trong lòng không thoải mái, chẳng qua trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo kia.

Nhiễm phi quỳ lâu, không thấy Lăng Tiêu phản ứng, liền chủ động mở miệng hỏi: “Hoàng quân?”

“Ân?” Lăng Tiêu giả cười lên tiếng, làm bộ nghi hoặc: “Nhiễm phi gọi bổn hoàng quân chuyện gì? Nhiễm phi lần này đến là có chuyện gì?”

Lời này chính là có ý muốn nàng quỳ trả lời?

Nhiễm phi nghe vậy, biến sắc, tức giận trong ngực đến dời núi lấp biển, nàng cơ hồ không thể đè nén phẫn nộ của mình, lại đột nhiên nghĩ đến người này đang được sủng ái, không khỏi cắn răng cố nhịn.

Chỉ giả mù sa mưa nói: “Thần thiếp có thể đứng lên nói không?”

“Không thể.” Lăng Tiêu mỉm cười cự tuyệt.

Nhiễm phi sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Lăng Tiêu, như thật sự không ngờ Lăng Tiêu sẽ rõ ràng cự tuyệt như thế.

Lăng Tiêu thấy vậy, trong lòng cười lạnh, đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, trách: “Ai cho phép ngươi ngẩng đầu?”

“…” Nhiễm phi vội vàng cúi đầu, sắc mặt lại khó coi vài phần.

Lăng Tiêu thấy vậy, liền biếng nhác nói: “Nhiễm phi hình như có ý kiến với bổn hoàng quân, một khi đã như vậy, không bằng liền lui ra đi.”

“!” Nhiễm phi run lên, sắc mặt vặn vẹo.

Nàng thật vất vả nhờ Lý tổng quản đưa đến nơi này, làm sao có thể cứ như vậy mà trở về!

Suy nghĩ, nàng hít sâu một hơi, nghĩ thầm rằng trước thuận theo Lăng Tiêu lưu lại rồi nói, liền cố cười nói: “Hoàng quân nói chỗ nào, thần thiếp nào dám có ý kiến gì với ngài.”

“Nào dám? A…” Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, mắt đầy khinh bỉ nhìn Nhiễm phi quỳ trước y: “Nhiễm phi gan lớn đâu, nào có chuyện không dám nha.”

“Hoàng quân lời này nói nặng, thần thiếp tự nhận đối với ngài đối với Hoàng Thượng đều tận tâm tận lực, ngài nói như vậy, là oan uổng thần thiếp.”

“A…” Lăng Tiêu trào phúng cười lắc đầu: “Nhiễm phi, nhất định muốn bổn hoàng quân nói rõ sao? Việc ngươi dùng dược với Hoàng Thượng, việc ngươi cưỡng bức Tiểu Lý Tử, việc ngươi thiết kế hãm hại bổn hoàng quân, đều coi bổn hoàng quân không biết gì sao?”

Nhiễm phi trong lòng cả kinh, thân thể cứng đờ, tạm dừng vài giây, mới đông cứng trả lời: “Thần thiếp không rõ ý của hoàng quân ngài.”

Lăng Tiêu đứng dậy, đi tới trước người Nhiễm phi ngồi xổm xuống, châm chọc: “Nhiễm phi ngươi là người thông minh, biết đùa giỡn chút tiểu xiếc, nhưng những tiểu xiếc đó của ngươi cũng chỉ lừa được đồ ngốc, ngươi nhìn bổn hoàng quân có giống đồ ngốc ngươi có thể lừa gạt không?”

Nói xong, Lăng Tiêu lại bỏ thêm một câu: “Bổn hoàng quân cũng giấu không được, ngươi cho rằng giấu được nổi Hoàng Thượng?”

“…” Nhiễm phi nghe vậy, thân thể nhất thời cứng đờ, sắc mặt nháy mắt biến thành trắng bệch.

Lăng Tiêu thấy vậy, ý vị sâu sa nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, y mang theo Cát Tường lướt qua Nhiễm phi liền muốn rời đi, Nhiễm phi đột nhiên đứng lên gọi lại Lăng Tiêu.

Vẻ mặt ngữ khí hoàn toàn không còn cung kính như nãy, mà là mang theo khí thế bùng cháy bức người.

“Lăng Tiêu, ngươi đe dọa nói xấu Bổn cung như vậy mưu mô ra sao!”

Lăng Tiêu quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhiễm phi, Nhiễm phi bị nhìn mà chấn động, hơi lui về phía sau một bước, lại thêm can đảm tiến lên nói: “Bổn cung tốt xấu cũng là phi tử của hoàng thượng, ngươi nếu dám không có bằng chứng mà nói xấu Bổn cung, Bổn cung tố cáo với Hoàng Thượng!”

“Xin cứ tự nhiên.” Lăng Tiêu xùy nói.

“Ngươi!” Nhiễm phi hụt hơi, cả giận nói: “Đừng tưởng rằng Hoàng Thượng sủng ngươi là có thể vô pháp vô thiên! Hậu cung này còn không phải thiên hạ của ngươi, nó còn có Hiền phi quản.”

“Hoàng Thượng sủng ngươi có thể sủng bao lâu? Đừng nói hậu cung có tam phi, dù là mỹ nhân Hồng Diệp thuộc hạ của Hiền phi, cũng có thể cho ngươi thất bại thảm hại!”

“Hồng Diệp kia, người đẹp khéo tay, Hoàng Thượng đối với nàng cũng không kém hơn ngươi, ta nhìn nàng nha, vào hậu cung cũng chỉ là vấn đề thời gian, chờ nàng tiến vào, ngày lành của ngươi cũng liền hết!”

Lăng Tiêu tối sầm mắt, Hồng Diệp vốn là chính là cây gai trong lòng y, lúc này nghe Nhiễm phi nói như thế, biết rõ nàng là cố ý châm ngòi, vẫn nén không được lửa giận ngập trời.

Nhiễm phi thấy Lăng Tiêu sắc mặt khó coi, trong lòng biết mục đích của mình đã đạt được, tuy rằng dùng phương thức cực đoan, nhưng lường trước mình có phụ thân che chở, cũng có thể tường an vô sự.

Nghĩ vậy, nàng càng không sợ hãi, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, ngửa đầu ưỡn ngực dưới cung nữ nâng đỡ lướt qua Lăng Tiêu đi ra ngoài.

“Từ từ.” Lăng Tiêu giọng khàn khàn gọi lại Nhiễm phi.

Nhiễm phi cao ngạo quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý: “Hoàng quân còn có chuyện gì? Thần thiếp đang rất vội.”

“Ha!” Lăng Tiêu bị tức cười.

Y âm trầm trầm nhìn nhiễm phi, ánh mắt hung ác tựa như một con sư tử đi săn, nhìn đến Nhiễm phi toàn thân không thể nhúc nhích.

Lăng Tiêu âm trắc trắc cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, Nhiễm phi nhìn trong mắt liền tựa như là răng cưa nhỏ nước miếng, tùy thời có thể tiến lên cắn xé cổ nàng.

Nàng không tự chủ được lui về phía sau.

Lăng Tiêu này, cho nàng một loại áp bách ở trước mặt hoàng đế mới có, làm người ta hít thở không thông.

“Cát Tường, Nhiễm phi trở về như vậy, có vẻ chúng ta đãi khách không chu toàn, để lại cho nàng chút kỷ niệm đi, bổn hoàng quân nhìn khuôn mặt kia thấy không tồi, hủy đi.”

Đang lúc Nhiễm phi hết sức hoảng hốt, liền nghe thấy Lăng Tiêu nói như thế, nàng cảm thấy cả kinh, càng nhiều là không dám tin, nàng là phi tử hoàng đế, muốn xử trí cũng là hoàng đế mở miệng, Lăng Tiêu này sao dám tự mình tra tấn!

Nàng quá mức kinh ngạc, thậm chí cả phản bác cũng quên, chỉ kinh ngạc nhìn Cát Tường cầm dao nhỏ đi từng bước đến nàng, nàng liên tục lui về phía sau, miệng vẫn luôn lặp lại câu “Không có khả năng, ngươi không dám làm như vậy, sẽ không như thế”, trong lòng lúc này cũng không nắm chắc.

Nàng lôi kéo cung nữ mang đến để ngăn cản, lại tránh không khỏi Cát Tường nhanh nhẹn.

Trên mặt một trận đau đớn, Nhiễm phi có thể cảm giác lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt mềm mại của nàng, máu nóng rực từ trên mặt chảy xuống.

Dung mạo mỹ lệ, ở hậu cung tàn khốc có bao nhiêu quan trọng, không ai rõ hơn Nhiễm phi

Lúc này cảm nhận được diện mạo mình bị hủy, nàng không khống chế được mà kêu thảm thiết.

Lăng Tiêu nhíu mày che chặt lỗ tai, như oán giận nhìn Cát Tường, tựa hồ đang trách cứ nàng kích thích Nhiễm phi quá mức.

Nhưng Cát Tường biết, Lăng Tiêu sắc mặt bình thường lại, kỳ thật là vừa lòng khi nàng đối đãi Nhiễm phi như vậy.

“Được rồi, Cát Tường, còn nhìn gì nữa, đá nữ nhân điên này ra ngoài đi.” Lăng Tiêu lãnh đạm hạ lệnh.

Cát Tường lĩnh mệnh.

Lăng Tiêu xoay người, lại như nghĩ đến cái gì mà quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Cát Tường, mấy thứ vừa nãy nữ nhân điên này chạm qua, đưa qua cung Nhiễn phi đập cho ta.”

“…” Cát Tường sửng sốt, có chút đau lòng nhìn mấy thứ đó.

Những cái đó đều là hoàng đế tự mình chọn lựa đặt ở đây, mỗi một cái đều là vô giá.

Cát Tường nhìn phía Lăng Tiêu, muốn nói đồ vật vô tội, nhưng Lăng Tiêu dĩ nhiên xoay người vào nội viện.

Cát Tường bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm người dọn đồ, dọn từng cái vào cung Nhiễm phi, khi Nhiễm phi bị kích thích thì đập nát từng món.

Chuyện này, rất nhanh liền truyền ra.

Chỉ một khắc, hoàng đế liền tới cung Lăng Tiêu.