Con Đường Nam Công Viên - Hạ Đại Vũ

Chương 61




Công việc của studio ngày càng phát triển, Tần Du Du bận rộn tối ngày.

Vài tháng trước, Lưu Cảnh Văn đã tốn công sức lớn để chiêu mộ thêm một nhà thiết kế từ nơi khác, dường như là tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, nghe nói chuyên môn rất mạnh.

Tần Du Du có ấn tượng khá tốt về người tên Chu Mạt* này, đối phương rất khiêm tốn, tính cách tốt, nhưng Tần Du Du cũng nghĩ có thể là do ấn tượng tốt về cái tên của người ta, dù sao ai chẳng thích cuối tuần, đúng không?

Cậu còn nhắc chuyện này với Vệ Đông, Vệ Đông hỏi: "Tốt nghiệp trường đại học nào?"

Tần Du Du ngửa mặt suy nghĩ một lúc, không chắc chắn nói: "Có thể là... Đại học X? Anh Cảnh Văn có nói, em quên mất rồi."

Vệ Đông cười một tiếng, nói: "Ừm, vậy là khá giỏi đấy."

Đứa nhỏ đã lớn rồi, tính ra năm nay đã là năm thứ tư họ ở bên nhau, chỉ là dù Tần Du Du tuổi tác đã lớn lên, nhưng tính tình vẫn mềm mại do được Vệ Đông chiều chuộng.

Hai năm qua, cả công việc và cuộc sống của hai người đều đang tiến triển trên một quỹ đạo bận rộn mà ấm áp, có trật tự, ngọt ngào như mật. Mỗi ngày Tần Du Du chỉ là đi làm xoay quanh máy tính, tan làm thì xoay quanh anh, Vệ Đông cũng là người nói là làm, anh đã nói sẽ tốt với cậu nhóc, thì thực sự từng giây từng phút đều thực hiện lời nói đó.

Tất nhiên, sống với nhau không thể không có mâu thuẫn, chiếc máy xúc mà Vệ Đông hợp tác mua với anh Vương ban đầu thuê một tài xế, sau đó anh cảm thấy lưng mình không có vấn đề gì nữa, nên bắt đầu mỗi ngày làm nửa ca, thay phiên với người kia, nghĩ rằng như vậy có thể tiết kiệm được một khoản chi phí.

Sau khi Tần Du Du biết chuyện này đã giận dỗi rất lâu, Vệ Đông dỗ dành thế nào cũng không ăn thua, cuối cùng trên giường anh buông thả ra làm mạnh bạo vài lần, Tần Du Du cuối cùng cũng hết lời để nói, Vệ Đông vừa đâm vào khiến cậu cắn răng rơi nước mắt vừa hỏi: "Em thấy lưng anh có vấn đề không? Hả? Có không?"

Tần Du Du làm sao còn nói được gì... Cậu cũng không phải không biết cái tâm bệnh này của mình, lúc nào cũng sợ lưng Vệ Đông lại có chuyện gì, Vệ Đông làm xong, lại ôm người vào lòng dỗ dành: "Lên giường thì chê lưng anh quá mạnh, xuống giường thì lưng anh lại thành làm bằng thủy tinh, hả? Anh cũng không phải chỉ đơn thuần muốn tiết kiệm tiền công nửa ca đó, nhưng em để anh cứ rảnh rỗi không làm gì, anh làm sao chịu được?"

Tần Du Du nói: "Vậy anh cũng làm việc gì nhẹ nhàng hơn chứ..."

Vệ Đông nói: "Anh cũng không biết làm gì khác, mấy năm đầu ra ngoài cũng chỉ làm việc nặng ở công trường, sau đó bắt đầu lái máy xúc thì chưa từng làm việc gì khác. Anh ở tuổi này rồi, bây giờ em bảo anh đi tìm việc cũng không dễ tìm đâu."

Tần Du Du vẫn không vui: "Hay là anh cứ đi theo anh Vương chơi đi, anh ấy cũng có làm gì đâu?"

Vệ Đông cười một tiếng: "Anh Vương bận lắm, đánh mạt chược một đánh là cả đêm, thua thắng đều vài nghìn vài vạn, em muốn anh đi không?"

Tần Du Du há hốc mồm nửa ngày, lẩm bẩm nhỏ: "...sao lại phung phí thế nhỉ..."

Vệ Đông vuốt mặt cậu cười một lúc lâu, cuối cùng nói: "Dù sao em đừng cứ lo lắng về chuyện lưng của anh nữa, anh chắc chắn sẽ chú ý, anh còn sợ xảy ra vấn đề hơn cả em nữa, hiểu không?"

Tần Du Du thở dài, cũng không biết nói gì nữa.

Cậu lo lắng quan sát một thời gian, thấy Vệ Đông quả thật không có vấn đề gì, vẫn khỏe mạnh như hổ như rồng, nên cũng dần dần an tâm. Tuy nhiên ở nhà đã yên tâm, nhưng bên công ty gần đây anh Trần lại có vẻ hơi ủ rũ, cả ngày nằm bẹp ở vị trí làm việc thở dài thườn thượt, đôi khi tiếng thở dài quá lớn còn làm giật mình người bên cạnh, anh tự đứng dậy dùng chân đẩy ghế lảo đảo vào phòng pha trà pha cà phê, cũng chẳng thèm để ý ai.

Chu Mạt bị dọa mấy lần, cuối cùng không nhịn được cười hỏi: "Anh Trần này sao vậy?"

Lưu Cảnh Văn cười thầm: "Chuyện trọng đại cả đời đã đưa lên lịch trình rồi, có chút bất đồng với gia đình bạn gái về các khoản sính lễ, bạn gái đang giận dỗi anh ấy, anh Trần nhà ta bây giờ đang đau đầu lắm."

Tần Du Du cũng bưng cốc cười.

Anh Trần bưng cà phê ra, co ngón trỏ gõ lên đầu cậu một cái: "Cười cái gì, mày là đứa nhóc không cần kết hôn nên không hiểu nỗi phiền não của người lớn chúng tao phải không?"

Tần Du Du cười hì hì: "À, không hiểu."

Lưu Cảnh Văn cảm thán: "Vẫn là Du Du nhà ta tốt, đứa trẻ ít lo lắng, tính tình tốt, ngoại hình đẹp, nếu là con gái thì... đúng không?"

"Đúng." Anh Trần cũng thở dài gật đầu: "Du Du nhà ta tốt thật."

Tần Du Du bưng cốc dựa vào ghế lắc lư qua lại, híp mắt cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Chu Mạt ở vị trí bên cạnh quay đầu lại, cười hỏi: "Du Du, cậu có bạn gái không?"

"Hả? Tôi..." Tần Du Du hơi ngượng ngùng: "Tôi không có."

Chu Mạt nhìn cậu, cười rồi quay đầu lại tiếp tục bận rộn với máy tính.

Gần đến giờ tan làm, điện thoại trên bàn kêu một tiếng, Tần Du Du cầm lên mở ra, là tin nhắn WeChat của Vệ Đông, nói tối nay phải mời nhà thầu phụ trách đất đai ăn cơm với anh Vương, có lẽ sẽ về rất muộn, bảo cậu đừng đợi. Tần Du Du đánh một đống chữ gửi đi, dặn dò anh uống ít rượu hút ít thuốc, Vệ Đông trả lời: "Biết rồi, nhóc con."

Tần Du Du ngọt ngào đặt điện thoại xuống.

Chu Mạt bên cạnh di chuyển ghế lại gần hơn: "Du Du, tối nay có rảnh không? Đi ăn cơm cùng nhau đi."

"Hả?" Tần Du Du sững người một chút, cười hỏi: "Sao vậy?"

Chu Mạt tay xoay xoay cây bút, nói: "Tôi đến đây lâu rồi, đã ăn cơm với anh Lưu anh Trần họ, chỉ có hai đứa mình chưa ăn cùng nhau, có phải hơi xa cách không?"

"Làm gì có..." Tần Du Du nói: "Cậu đừng nghĩ vậy, tôi chỉ là không quá, không quá cái gì đó..." Cậu gãi gãi thái dương cười cười.

"Anh Lưu nói cậu hơi nội tâm, nhút nhát với người không quen," Chu Mạt nhìn cậu: "Vậy nên chúng ta mau làm quen đi, không thì tôi cứ cảm thấy như mình chưa thể hòa nhập hoàn toàn vào nhóm nhỏ của chúng ta."

"À..." Tần Du Du nghĩ, trong tivi người ta nói thế nào nhỉ? Cảm giác thuộc về và sự gắn kết của một đội ngũ là chuyện lớn, ý nghĩa này nghiêm túc lắm...

Dù sao tối nay Vệ Đông cũng không về nhà ăn, vậy thì...

Tần Du Du nhìn Chu Mạt, gật gật đầu, nói: "...Vậy được."

"Ăn hải sản sông không?" Chu Mạt lập tức mở khóa điện thoại, "Bên vành đai 3 mới mở một nhà hàng hải sản sông khá ngon, đi thử không?"

Tần Du Du nói: "Được."

Tối đó Vệ Đông uống không ít rượu trên bàn, mặc dù anh Vương luôn thay anh đỡ rượu, người khác vừa giơ cốc về phía anh, anh Vương đã gạt đi: "Để tôi, để tôi, sao cứ nhắm vào em trai tôi thế? Trong mắt không có tôi à?"

Mọi người cười ồ lên.

Nhưng dù có đỡ thế nào đi nữa cũng không ngăn được những người này đều là dân có máu mặt trên bàn nhậu, ai nấy sức chịu đựng rượu đều không phải dạng vừa. Vệ Đông cũng không để một mình anh Vương gánh, sau đó cũng uống không ít.

Giữa chừng anh ra ngoài đi vệ sinh, khi trở lại đi ngang qua một phòng riêng, nhân viên phục vụ vừa mở cửa bước ra, anh nghe thấy bên trong có giọng nam nói: "Du Du, cậu nếm thử cái này xem."

Tiếp theo, một giọng nói quen thuộc đáp: "Được, cảm ơn."

Vệ Đông theo bản năng giơ tay, đẩy cánh cửa sắp đóng lại.

Trong phòng là một bàn tròn nhỏ bốn người, một người đàn ông trẻ và Tần Du Du ngồi cạnh nhau, rất gần. Vệ Đông nhìn người đó dùng muỗng chung múc một bát canh đặt trước mặt Tần Du Du, đặt muỗng xuống rồi lại dùng đũa gắp thức ăn vào đĩa Tần Du Du, "Nếm thử cái này xem, đây là món đặc trưng của nhà hàng."

"Được." Tần Du Du chỉ cúi đầu ăn, không nói gì nhiều, nhưng Vệ Đông chỉ cần nhìn từ xa đã có thể thấy rõ vẻ lúng túng giấu kín của cậu.

Chu Mạt hơi mỉm cười nhìn Tần Du Du ăn, Tần Du Du gắp không được, một miếng cá rơi xuống đĩa, bắn lên một chút nước sốt, Chu Mạt nhanh chóng rút hai tờ giấy bên cạnh đưa cho cậu: "Lau đi."

Tần Du Du nhận lấy giấy chấm chấm vài cái.

Chu Mạt có lẽ thấy dáng vẻ ăn uống của Tần Du Du hơi đáng yêu, vừa định cười nói gì đó, ngẩng đầu lên thấy Vệ Đông ở cửa, sững người một chút, ngập ngừng hỏi: "Anh tìm ai?"

Vệ Đông không nói gì, Tần Du Du miệng còn đang cắn một miếng rau ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sững người: "Anh..."

Vệ Đông nhìn cậu hai giây, mở miệng nói: "Lại đây."

Tần Du Du đặt đũa xuống, vừa lấy giấy lau miệng, vừa đứng dậy nhanh chóng đi qua, còn vui vẻ hỏi: "Sao anh lại ở đây vậy?"

Vệ Đông nhìn cậu, rồi lại nhìn Chu Mạt đang đứng dậy phía sau cậu.

"Anh đang ăn cơm ở đây, em ăn cũng gần xong rồi phải không? Qua bên anh đi."

"À..." Tần Du Du hơi do dự, nói: "Không hay lắm đâu? Bên anh không phải là khách hàng sao? Hơn nữa em và Chu Mạt đang..." Cậu quay đầu nhìn lại.

Chu Mạt cười đi tới: "Du Du, bạn cậu à?"

"Ừm... anh tôi." Tần Du Du nói.

Vệ Đông cụp mắt nhìn cậu.

Không biết có phải thật sự uống nhiều quá không, Vệ Đông đột nhiên cảm thấy đau đầu, anh nhìn đứa ngốc không biết gì về mọi chuyện trước mặt mà đau đầu.

Quá ngốc rồi, ngốc đến mức không nhận ra tâm tư của người tên Chu Mạt này, cũng không thấy mình đang giận.

Vệ Đông giơ tay đặt lên vai Tần Du Du, nói: "Anh uống nhiều quá, không khỏe, em qua bên đó với anh đi, lát nữa xong rồi chúng ta cùng về nhà."

Chu Mạt nghe vậy hơi ngạc nhiên nhìn hai người, Vệ Đông không để ý đến cậu ta.

Tần Du Du chỉ cần nghe Vệ Đông không khỏe, lập tức không còn quan tâm gì khác nữa, cậu lo lắng, đưa tay định sờ Vệ Đông, rồi lại nhớ ra Chu Mạt đang ở bên cạnh, lại quay mặt do dự nhìn Chu Mạt.

Chu Mạt nói: "Vậy hay là cậu..."

Tần Du Du nói: "Xin lỗi nhé, anh tôi uống nhiều quá..."

Chu Mạt quay đầu nhìn bàn ăn mới ăn được một nửa, quay lại nói: "Vậy được, để hôm khác mời cậu ăn vậy."

Tần Du Du chưa kịp nói gì thêm, đã bị Vệ Đông khoác vai dẫn thẳng ra ngoài.

Khi bị kéo ra hành lang Tần Du Du còn định quay đầu nhìn lại, bị cánh tay Vệ Đông ôm mạnh vào lòng, Tần Du Du va vào ngực anh, không nhịn được càu nhàu nhỏ: "Anh... làm vậy với người ta không lịch sự."

Vệ Đông cười khẽ qua mũi, không muốn nói gì.

Vào phòng riêng, anh Vương vừa nhìn thấy, "Ê~" một tiếng.

"Du Du đến rồi à! Có phải đến đón anh về nhà không?"

Tần Du Du ngượng ngùng cười gọi: "Anh Vương."

"Đến đây, ngồi đây." Anh Vương gọi nhân viên thêm một cái ghế bên cạnh Vệ Đông.

Mấy người khác trên bàn đều không quen, Vệ Đông cười nói: "Em họ em, vừa ăn cơm ở đây tình cờ gặp."

Chào hỏi xong, cả bàn lại tiếp tục uống.

Tần Du Du ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Vệ Đông vừa trò chuyện uống rượu với người khác, vừa lặng lẽ gắp những món cậu có thể ăn vào đĩa cậu, cả bữa rượu cũng không nói với cậu mấy câu.

Dù Tần Du Du có ngốc đến đâu, lúc này cũng nhận ra có gì đó không ổn rồi, dù sao Vệ Đông chưa bao giờ lạnh nhạt với cậu cả, nửa ngày rồi mà ngay cả liếc mắt nhìn mặt cậu cũng không, thế này là thực sự có vấn đề rồi.

Tiệc rượu kéo dài đến hơn 10 giờ tối mới tan, Vệ Đông đưa những người của nhà thầu lên xe, lấy một chai nước khoáng quay lại tìm anh Vương.

Anh Vương cố chịu đựng đến khi mọi người đi hết mới vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, Tần Du Du sợ hãi vỗ lưng cho anh.

"Đừng sợ Du Du," Anh Vương vừa nôn vừa không quên quay đầu an ủi.

Vệ Đông đến đỡ người ra khỏi phòng vệ sinh, dìu đến bồn rửa mặt rửa mặt, anh Vương ực ực uống nửa chai nước, cuối cùng phồng má thở hắt ra một hơi, chửi: "Đ*t mẹ, lũ chó này--"

Chú thích:

*Tên bạn này là 周末 (zhoumo), nghĩa là cuối tuần.