Con Đường Mang Thai Của Bé Thư

Chương 7




Hút hết một hộp thuốc, Cố Hạc Viễn quay người nằm lên giường.

Hắn nương theo ánh trăng xoa nhẹ bookmark trong tay, khóe miệng vẫn còn ý cười, trong mắt ngập tràn dịu dàng.

Trời đã tối, trong phòng không bật đèn. Hắn kẹp lại bookmark vào trong sách, cầm điện thoại từ tủ đầu giường mở một web đã lâu hắn chưa truy cập.

Nhập mật khẩu xong, điện thoại lập tức hiện lên bản đồ, màu đỏ biểu hiện vị trí ở nhà Bách Dương.

Đây là thiết bị theo dõi mà hắn đã lén cài vào điện thoại Lâm Thư từ lâu.

Xác nhận được vị trí của Lâm Thư rồi, hắn nhấn một dãy số riêng, một lát sau, tiếng Lâm Thư truyền đến.

“Ngày mai em về nhà, hỏi lại anh ấy xem sao.”

“Ừ, về nhà đọc ít truyện thôi, ngày nào cũng nghĩ ngợi lung tung, ngủ sớm đi.”

“Em biết rồi, anh với Dương Dương đừng lo cho em, mọi người đi đi, em muốn ở một mình nghĩ kỹ lại.”

“Đi đây.”

……

“Cạch” một tiếng, cửa khóa, trong phòng ngủ nhỏ chỉ còn một mình Lâm Thư.

Đứa nhỏ vò tóc của mình, nẳm trên giường muốn khóc không được muốn cười cũng không xong.

Vừa nãy cậu mới vào nhà đã bị Diệp Vân Trạch chặn đường hóng chuyện: “Nửa đêm không ngủ, vứt lão Cố ở nhà không ôm, cậu chạy đến nhà anh làm gì?”

“Ai bảo nửa đêm, rõ ràng chưa đến 7 giờ.” – Lâm Thư âm thầm chửi mắng [Hừ, Alpha nào cũng thế, toàn là một đám gian trá lừa dối người khác!] Nghĩ vậy, Lâm Thư bẹp miệng, đôi mắt to ướt dầm dề lườm anh một cái, thay giày xong lập tức chạy vào phòng ngủ của Bách Dương.

Bách Dương mới vừa tắm rửa xong, Lâm Thư chạy bắn vào phòng như tên lửa đâm sầm vào ngực anh, mái tóc mềm cọ loạn xạ lên cổ anh, rầm rỉ buồn tủi nói: “Dương Dương ơi, tớ khổ quá, hu hu  hu, tớ đau lòng quá, hu hu…”

Bách Dương vỗ vỗ vai cậu ra hiệu cậu tránh ra: “Ngồi đấy đã, tớ đi mặc quần áo.” – Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu cho Diệp Vân Trạch đang đứng ngoài cửa, ý muốn anh đến dỗ.

Lâm Thư đứng im tại chỗ, hai bàn tay che mắt lại, bờ vai run lên từng đợt làm ai nhìn thấy cũng đau lòng.

“Ôi, bông hoa nhỏ bé ơi, đừng khó, lão Cố nhìn thấy lại đau lòng muốn chết.” – Diệp Vân Trạch cẩn thận đi đến cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì mà làm em khóc thành thế này? Lão Cố ngoại tình à?”

“Không…. Hức, không phải, anh ấy, anh ấy không yêu em.”

Nghe cậu nói xong, Diệp Vân Trạch bày ra biểu tình “Cậu đùa à”, há miệng nửa ngày mới rặn được một câu: “Hai người, tình thú mới hả?”

Lâm Thư biết chẳng trông chờ được vào anh, lau lau nước mắt trên mặt rồi rúc vào góc đuôi giường không để ý đến anh.

“Có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá không? Lão Cố chỉ thiếu điều moi tim ra cho cậu thôi đấy, bây giờ cậu lại nói như thế, Lâm Thư này, cậu đúng là đồ không có lương tâm mà.”

Lâm Thư nghe xong ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ đại tình thâm nhìn anh: “Em, anh, anh, anh chẳng biết gì cả, hu hu hu, Dương Dương ơi!”

Nói xong, cậu bò dậy, vung tay chạy ra khỏi phòng.

Bách Dương thay quần áo xong, vừa đi đến cửa đã bị Lâm Thư nhào vào lòng, anh vừa xoa đầu Lâm Thư vừa an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, chúng ta phân tích lại, phân tích lại đã nhé.”

Lâm Thư nghe lời Bách Dương nhất, bởi vì cậu thấy bác sĩ nói gì cũng đúng.

Cậu dừng khóc, ba người cùng ngồi trên đất. Diệp Vân Trạch vẫn thấy mấy lời Lâm Thư vừa nói đúng là không thể hiểu được, thầm nghĩ tại cậu đọc nhiều tiểu thuyết vớ vẩn quá nên mới suy nghĩ vớ vẩn gây chuyện vô cớ thế này: “Muốn nói gì cũng phải có chứng cứ, cậu không thể tự dưng đổ tội cho lão Cố được, biết chưa? Cậu nói cho anh nghe xem cậu điều tra được gì rồi nào, anh không thể nhìn cậu tự chôn vùi hạnh phúc của mình được.”

Lâm Thư đắng ngắt cả bụng không biết đổ vào đâu, nghe anh hỏi như thế, cậu uống miếng nước ăn miếng kẹo, nói vô số lời hết một tiếng đồng hồ mới xong được chuyện.

“Bây giờ anh hiểu chưa? Anh ấy thích trẻ con, nhưng mà không muốn cho em sinh con, em còn dùng pheromone quyến rũ anh ấy nữa, hu hu hu, em làm bậy rồi!”

Từ khi Lâm Thư vào nhà hai người, nước mắt chưa từng dừng, vừa nói lại bắt đầu khóc: “Hu hu, em biết nhìn mặt anh ấy thế nào bây giờ, hu hu, em thích, em thích Hạc Viễn lắm… Em không muốn ly hôn đâu.”

Diệp Vân Trạch nghe được một nửa đã muốn ngắt lời cậu, nhưng nhìn đứa nhỏ đang chìm đắm trong yêu hận tình thù lại thấy không ổn lắm, kết quả nghe xong suýt nữa phì cười.

“Được rồi, tất cả đều là hiểu lầm thôi.” – Diệp Vân Trạch rút một tờ giấy cho cậu xì mũi, anh ngậm điếu thuốc, nói: “Hình vẽ trên bookmark là cậu đấy, Cố Hạc Viễn vẽ từ hồi cấp ba rồi.” 

“Chuyện này ấy mà, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, anh nói ngắn gọn cho cậu thôi.”

“Chắc là nó gặp cậu từ khi còn bé rồi, sau đó nhớ thương cậu từng ấy năm, mãi sau anh mới thấy nó vẽ cậu lên bookmark đấy.”

“Còn chuyện cậu quyến rũ nó, thực ra nó phân hóa sớm hơn cậu nhiều, hôm đấy thuốc ức chế của nó mất tác dụng, tuyến thể của nó lại bị tổn thương nên không khống chế được pheromone, cậu cũng biết mà, thế nên không phải do cậu tỏa pheromone đâu, nó là con cáo già bày sẵn hố chỉ chờ cậu nhảy vào thôi.”

“Còn chuyện thuốc tránh thai, chắc chắn có ẩn tình gì đó, hai bọn anh là hàng xóm từ nhỏ, nhà nó ngoài bảo mẫu ra chẳng còn ai cả, anh đoán, nó không muốn cậu sinh con là có liên quan đến chuyện cha mẹ nó, ngày mai cậu về hỏi lại nó đi, có chuyện gì phải nói cho rõ ràng.”

“Tình cảm Cố Hạc Viễn dành cho cậu sâu đậm lắm đấy, đừng nghĩ ngợi nhiều.” – Nói xong một hơi, Diệp Vân Trạch đứng dậy duỗi người, nhìn đứa nhỏ đang suy nghĩ phức tạp, trêu ghẹo cậu: “Biết chưa, bông hoa bé nhỏ?”

Lâm Thư nghe xong, trong lòng như vừa ăn ớt cay rồi lại được rắc một miếng đường ngọt, không biết phải làm sao. Mặt cậu ửng hồng, khóe mắt vẫn còn ánh nước, xoắn góc áo ngây thơ trả lời: “Ngày mai em về nhà, hỏi lại anh ấy xem sao.”