Con Đường Mang Thai Của Bé Thư

Chương 14




Cố Hạc Viễn ghé sát vào Lâm Thư, đau lòng trong mắt hắn không phải giả, nhưng pheromone tỏa ra ngoài đã lạnh lẽo đến cực điểm: “Sao bé Thư không nói cho anh biết? Một mình em chịu khổ thế này, anh đau lòng lắm đấy.”

Lời nói là vậy nhưng Cố Hạc Viễn lại lộ ra vẻ mặt nguy hiểm hiếm thấy.

Hắn nghĩ đến Lâm Thư vì đứa bé này mà giấu hắn nhiều ngày như vậy, cuối cùng thậm chí còn không quan tâm đ ến sức khỏe của mình, ngọn lửa trong tim hắn cháy tràn ra khắp toàn thân, ghen ghét dữ dội, khiến hắn càng thêm kiên định phái xóa sạch đứa bé này.

Yên tĩnh một lát, thu hồi thần trí, đáy mát Cố Hạc Viễn xẹt qua một ý định, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta thay quần áo, lát nữa đến bệnh viện tìm Bách Dương kiểm tra một chút, được không?” – Nói xong, hắn dang tay với Lâm Thư, trong mắt toàn là dịu dàng, không hề có một chút lạnh lẽo nào.

Lâm Thư ngước mắt nhìn hắn, sau đó một tay che cổ, một tay che bụng, gắng sức rụt vào trong góc: “Anh, anh lại nói dối, em không tin anh.” – Mắt cậu ầng ậc nước, hai cánh môi run rẩy không ngừng như đang bị bắt nạt.

Cố Hạc Viễn nghe vậy ánh mắt hơi tối lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó lấy điện thoại đưa cho cậu: “Em tự gọi điện cho Bách Dương là được chứ gì? Hửm?”

Lâm Thư hé mắt nhìn chằm chằm điện thoại suy tư hồi lâu, run rẩy nhận lấy.

“Xin chào, tôi là Bách Dương.”

Tiếng Bách Dương vừa truyền đến, nước mắt Lâm Thư ào ào tuôn xuống, khuôn mặt nhỏ chẳng mấy chốc đã bị tẩm ướt đẫm.

“Dương Dương, hu hu hu hu, tớ, tớ có em bé, hức, hu hu…” – Lâm Thư rúc trong góc vừa khóc vừa ôm chặt bụng bình, giọng nói tủi thân và khổ sở khiến Cố Hạc Viễn cũng thấy mềm lòng.

“Sao lại khóc? Đã kiểm tra chưa? Chắc chắn không?”

“Không, vẫn chưa, hức, cậu, hu hu hu, cậu đến đón tớ được không, hu hu, cậu đến đón tớ đi.”

Bách Dương nghe tiếng khóc của cậu cũng đau lòng, giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: “Ừ ừ ừ, tớ sẽ qua ngay, đừng khóc, đợi tớ đến rồi nói.”

Cúp máy, Lâm Thư vừa khóc nấc vừa cảnh giác nhìn Cố Hạc Viễn, một lúc lâu sau, cậu nghẹn ngào hỏi: “Anh có muốn con… Hức, không?”

Cố Hạc Viễn nghe xong cười khẽ, nhướng mày chậm rãi nói: “Không muốn.”

“Hu hu hu hu, aaaa, anh tránh ra! Anh, anh, khụ khụ khụ…”

Lâm Thư bị hắn làm tức giận đỏ bừng mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng thở gấp như người bị hen suyễn.

“Bé Thư,” – Không cho Cố Hạc Viễn nói hết câu, Lâm Thư đã hét lên.

“Không được nhúc nhích! Nếu không anh, anh đi ra ngoài… hu hu hu…”

Cố Hạc Viễn không còn cách nào khác, chỉ có thể đối mặt giằng co với cậu, cũng may Bách Dương đến nhanh, Lâm Thư chưa khóc đến mức ngất xỉu.

Đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, Bách Dương nhìn kết quả kiểm tra mà phát sầu, trong giọng nói không khỏi có ý trách cứ: “Cậu ở nhà tu tiên à? Sao không có mục nào đạt tiêu chuẩn?”

Bách Dương đang đeo khẩu trang, đôi mắt phượng liếc qua một cái khiến người ta sợ hãi.

Lâm Thư bị mắng thấy tủi thân, cái miệng nhỏ bẹp xuống, nước mắt lại chuẩn bị rơi: “Đều tại anh ấy,” – bàn tay nhỏ của cậu run run rẩy rẩy chỉ vào Cố Hạc Viễn đang ngồi mép giường: “Anh ấy không cần con, tớ sợ anh ấy, hu hu hu…”

Lời chưa nói xong, Lâm Thư lại khóc.

Cố Hạc Viễn nhếch miệng cười, hắn ngước mắt nhìn về phía Bách Dương, trong ánh mắt mang theo uy hiếp không thể kháng cự: “Cho nên cậu có thể phá đứa bé này không?”

Khi mới biết Lâm Thư có thể mang thai, trong đầu hắn trông rỗng, tứ chi lạnh băng cứng đờ, hắn chưa bao giờ trải qua tình cảnh mất khống chế như vậy.

Cảnh tượng Điền Dương nằm trên giường bệnh, hai chân mở rộng, máu tươi tuôn ào ào đến nay vẫn còn hằn sâu trong đầu hắn. Chuyện này như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ khiến hắn thần kinh bất ổn, sợ hãi kinh hoảng.

“Không thể.” – Bách Dương lạnh giọng trả lời, hoàn toàn mở chốt quả bom trong lòng hắn.

Không đợi hắn nổi điên, Bách Dương ném tập kiểm tra vào mặt hắn, khoanh tay đĩnh đạc nói: “Nguyên nhân chủ yếu là do anh cho Lâm Thư uống thuốc tránh thai trong thời gian dài khiến tử c ung cậu ấy bị suy yếu, nếu lần này phá thai, hai người sẽ không bao giờ có con được nữa.”

“Còn nữa, quốc gia có quy định, việc phá hay giữ thai hoàn toàn thuộc về quyết định của người mang thai, cho nên anh không có quyền quyết định.”

“Nếu tôi cứ muốn phá thì sao?” – Hai mắt Cố Hạc Viễn đỏ bừng, hô hấp thô nặng, hai tay siết chặt, gân xanh trên cánh tay gằn lên, vai lưng hơi khom như một loài dã thú đang trong thế chuẩn bị tấn công, bộ dạng này của hắn đã hoàn toàn điên cuồng.

Nghe xong, Bách Dương cười nhạo, kéo một chiếc ghế thản nhiên ngồi xuống, bình tĩnh đối diện với gương mặt hung hãn của Cố Hạc Viễn: “Cố Hạc Viễn, tôi không biết anh định làm gì, nhưng tôi thật lòng khuyên anh đừng tự cho mình là đúng, lấy tình yêu dành cho Lâm Thư để làm cái cớ ngụy trang cho những gì anh muốn làm.”

“Còn nữa, đừng coi nhẹ tình yêu bé Thư dành cho anh.”

Có lẽ vì có người nói đỡ giúp mình, cũng có thể do cảm xúc đã bị đè ép lâu rồi, Lâm Thư trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Hạc Viễn, em muốn giữ đứa nhỏ này.”

Cố Hạc Viễn nghe xong lập tức quay người, hắn chưa kịp thay đổi vẻ mặt cũng không dọa Lâm Thư sợ.

“Hạc Viễn, em không biết anh đang lừa em cái gì, nhưng mà, nếu anh vẫn muốn sống với em, anh đừng lừa em nữa được không? Chẳng lẽ anh, sau này ngày nào anh cũng muốn em sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng? Mấy ngày nay thực sự quá đáng sợ, tối nào, thậm chí em còn cảm thấy anh không yêu em.”

“Em cũng không muốn hỏi anh nhiều, anh chỉ cần nói cho em biết tại sao anh không cần đứa bé này? Nếu anh thực sự không thể chấp nhận nó, chúng ta có thể ly hôn…”

Cậu còn chưa nói xong đã bị Cố Hạc Viễn ngắt lời.

“Em đừng hòng ly hôn!”

“Vậy anh nói cho em biết đi!”

Từng giọt máu chảy xuống từ nắm tay của Cố Hạc Viễn, căn phòng vừa mới ồn ào giờ lại tĩnh lặng không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, Cố Hạc Viễn cười mỉa phá vỡ sự yên tĩnh: “Được, tôi thua.” – Nói xong, hắn tiêu điều vắng vẻ xoay người bước nhanh về phía cửa.

“Anh đi đâu?” – Lâm Thư vừa mới nghiêm nghị kiên định, nhìn thấy Cốc Hạc Viễn quay người rời đi, cậu không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Anh có về nữa không?”

“Về. Em ở đây, anh còn đi đâu được?”