"Khụ khụ! Kỳ Dương. . . . . . Huynh làm cái gì vậy?" Mặt Phỉ Lệ đỏ bừng, mất tự nhiên tránh né thái độ vô cùng thân thiết của Kỳ Dương. Ánh mắt của Lạp Mạc Nhĩ cùng Cửu Ngân thật là khủng khiếp mà! Phỉ Lệ cẩn thận đi chuyển người, cố gắng thoát khỏi hai tay của Kỳ Dương, nhưng Phỉ Lệ càng động đậy, hai tay Kỳ Dương càng siết chặt, cuối cùng thân thể hai người hoàn mỹ áp sát chung một chỗ.
"Kỳ Dương, có chừng có mực." Hai mắt Cửu Ngân hằn lên tia máu, không cam lòng trợn mắt trừng Kỳ Dương, đáng chết, tại sao lúc nãy hắn không dứt khoát động thủ, bằng không Phỉ Lệ hẳn là đang ở trong ngực của mình rồi, không phải sao?
"Ngươi dựa vào cái gì mà đòi ra lệnh cho ta, bây giờ Phỉ Lệ đang ở trong ngực của ta, ngươi có ý kiến gì?" Kỳ Dương không chịu yếu thế nhìn lại Cửu Ngân, hắn đánh cuộc Lạp Mạc Nhĩ sẽ không ra tay, bởi vì đó là bọn hắn bị thua thiệt, lần trước chuyện của Lạp Mạc Nhĩ và Phỉ Lệ vốn là do bọn hắn ngầm thừa nhận, cho nên hắn đánh cuộc lần này Lạp Mạc Nhĩ sẽ không ra tay, về phần Cửu Ngân à? Hắn không vội, hẳn hiểu cái tính khí nóng nảy của y, y không thể nào thật sự ra tay đối với hắn.
Nhưng mà đối với hai người bên cạnh Phỉ Lệ kia, hắn vẫn đoán không ra ý đồ của bọn họ, chỉ là bọn họ rất mạnh, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện động thủ, không nghĩ tới Đức Cổ Lạp vẫn còn có cao thủ lợi hại như vậy, khó trách cho dù là tam giới cũng không dám động thủ đối với người của Đức Cổ Lạp. Gia tộc Đức Cổ Lạp nhất ẩn núp cũng thật sâu, bọn họ thế nhưng không hề có tin tức gì.
"Kỳ Dương, ngươi đây là đang ép ta động thủ hả?" Cửu Ngân ác độc nhìn Kỳ Dương, cái gì hắn cũng có thể buông tha, duy chỉ có Phỉ Lệ là không được, mặc kệ là Vân Tiêu kiếp trước, hay là Phỉ Lệ kiếp này. Hắn cũng không có cách nào buông tay, trái tim của hắn chỉ đập vì nàng, mặc kệ hắn đem bao nhiêu người tương tự với nàng về, bao nhiêu nữ tử dung mạo xinh đẹp, cũng không thể làm hắn động lòng, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
"Ngươi có thể cho là như vậy, chỉ là Phỉ Lệ, ta cũng sẽ không buông tay." Kỳ Dương mặc dù mỉm cười nói, nhưng sâu trong đáy mắt lại là sự nghiêm túc chưa từng có, ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cũng có vẻ mặt xem kịch vui, bọn họ đều biết chỉ cần là chuyện liên quan đến Phỉ Lệ, vô luận là ai cũng không có biện pháp giữ vững được sự tỉnh táo, Phỉ Lệ trời sinh chính là tới để khắc chế bọn họ.
Nàng là tâm ma trong lòng bọn hắn, là cái gai không bao giờ nhổ được.
"Chủ nhân, cần chúng thuộc hạ ra tay không?" Vân Lôi tiến lên một bước, nhìn Phỉ Lệ, hỏi, sát khí của Kỳ Dương cùng Cửu Ngân gần như thành hình, đây đối với hai người Vân Lôi Vân Hỏa đã chịu đựng vạn năm mà nói, vô tình là chất xúc tác tốt nhất. Nếu như không phải là bận tâm, nói không chừng bây giờ bọn họ đã xuất hiện ở Đại lục Phi Long, bắt đầu tìm kiếm đối thủ có thực lực ngang hàng với mình rồi.
Trước mắt có đối thủ tốt thế này, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ chứ? Trái tim nhiệt huyết của Đức Cổ Lạp khiến bọn họ không nhẫn nại được muốn ra tay, tròng mắt màu tím từ từ chuyển thành màu xanh lá, vốn là cái lưng hơi khom, trong nháy mắt phát ra khí thế khổng lồ.
Khác hoàn toàn với bộ dạng không ai biết đến ban nãy, bây giờ hoàn toàn ngược lại, lúc này Vân Lôi rất giống một cây kiếm sắc bén đã được tuốt khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng dính máu, chém giết mãnh liệt đã dung hợp vào trong máu, kêu gào động thủ.
"Có thể, nhưng đừng quá mức là được." Sau khi Phỉ Lệ nói xong, lắc người một cái liền rời khỏi lồng ngực của Kỳ Dương, cũng là một thành viên của Đức Cổ Lạp, dĩ nhiên có thể hiểu dục vọng đang kêu gào trong cơ thể của Vân Lôi và Vân Hỏa, hơn nữa Kỳ Dương và Cửu Ngân cần chiến đấu để trút hết sự bất mãn ở bên trong, cho nên nàng vui vẻ thành toàn cho mấy người bọn họ.
Phỉ Lệ vừa dứt lời, Vân Lôi liền quấn lấy Kỳ Dương, mà Vân Hỏa cũng không chịu thua kém, quấn lấy Cửu Ngân phía đối diện còn chưa kịp phản ừng, Phỉ Lệ tiện tay, mở lãnh thổ đưa mấy người bọn họ vào bên trong, bây giờ Phỉ Lệ đã không còn là con chim non trước kia nữa, thuần thục vận dụng pháp tắc lực lượng, đưa bốn người Kỳ Dương vào trong không gian độc lập.
"Không giải thích một chút sao?" Lạp Mạc Nhĩ kinh ngạc nhìn một màn này, tựa hồ có chút không phản ứng kịp, bởi vì hắn chưa từng thấy Phỉ Lệ như thế, không phải Vân Tiêu lãnh khốc vô tình của kiếp trước, cũng không phải là Phỉ Lệ hồn nhiên hoạt bát, mà là người mang theo chút tính kế. Hắn không biết sự thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng mà hắn không ghét Phỉ Lệ thay đổi như thế, vậy có phải nó đại biểu rằng Phỉ Lệ đã tiếp nhận bọn họ hay không?
Thật ra thì vạn năm trước bọn họ cũng đã ý thức được, Phỉ Lệ không thể nào chỉ thuộc về riêng một mình ai trong bất cứ bọn họ, nếu đã nói như vậy, vậy hãy để cho bọn hắn thuộc về nàng. Chính là bởi vì nghĩ như vậy, cho nên mới không cảm thấy ghen tỵ. Khi đó sở dĩ không muốn Cửu Ngân nhìn thấy Phỉ Lệ, chỉ là vì trả thù Cửu Ngân tự mình chủ trương. Cũng không phải là vì đối phó với Cửu Ngân, bởi vì bọn họ đều hiểu bọn họ tồn tại như thế nào hơn so với nàng.
"Ngươi muốn giải thích cái gì?" Phỉ Lệ liếc Lạp Mạc Nhĩ một cái, không hổ là Chủ Hồn, đầu óc vĩnh viễn là nhanh nhẹn nhất, hơn nữa còn che giấu bản thân rất sâu, chỉ là càng như vậy, tim của Phỉ Lệ lại càng đau, nàng không phải Vân Tiêu, nàng đã từng là Lâm Vũ, cho nên nàng hiểu cái cảm giác đau đớn thấu tim khi yêu mà không được, kiếp trước Vân Tiêu lạnh lùng cùng cự tuyệt, đem đến thống khổ cho bọn hắn thế nào, còn có lúc cuối nàng nói những lời đó với Cửu Ngân, đả thương hắn đến cỡ nào.
Rõ ràng là người vô tội nhất, nhưng lại là người bị tổn thương nặng nhất.
Thật xin lỗi! Câu này vĩnh viễn đều không thể nào nói ra được với các huynh. Đắy mắt Phỉ Lệ có chút hơi nước, chỉ là rất nhanh đã bị nàng che đi. Vẫn chưa phải lúc!
Sự trừng phạt của các huynh còn chưa kết thúc đâu.
"Đúng! Nàng cho tới bây giờ không cần phải giải thích với chúng ta bất cứ cái gì? Tất cả đều là do chúng ta tự nguyện." Lạp Mạc Nhĩ khổ sở nói, hắn có tư cách gì mà chất vấn nàng chứ? Mặc kệ là Vân Tiêu, hay là Phỉ Lệ kiếp này. Rõ ràng đã sắp bắt được, nhưng tại sao cuối cùng cái gì cũng không bắt được?
Lạp Mạc Nhĩ thả cánh tay đang giương lên xuống, chung quanh phát ra một sự đau thương khó nói thành lời.
Bầu trời trong xanh, từ từ bị mây che đi, Lạp Mạc Nhĩ im lặng không lên tiếng, trầm tĩnh ở một góc, mắt không tự chủ được bị Phỉ Lệ hấp dẫn, nhưng thủy chung vẫn không lấy đủ dũng khí tiến lên ôm nàng, hắn liên tục tự hỏi mình, tại sao không thể giống như Kỳ Dương dũng cảm tiến lên ôm nàng? Đó là bởi vì trong lòng hắn nhút nhát, khiến hắn rút lui, sợ hãi Phỉ Lệ cự tuyệt, xa cách hắn.
"Lạp Mạc Nhĩ, ngươi thật không ngoan! Thế nhưng không nghe lời của ta, tự tiện xông vào Thiên giới, nếu không phải là ta kịp thời chạy tới, ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì không?" Phỉ Lệ thay đổi hình tượng dịu dàng lúc trước, thay vào đó là cái nhìn lạnh lẽo. Hơi thở tôn quý uy nghiêm của thượng vị giả trong nháy mắt bao phủ Lạp Mạc Nhĩ vào bên trong.
Mồ hôi lạnh thật mỏng thấm ra từ trán Lạp Mạc Nhĩ, hắn vĩnh viễn không thể nào quên cái thời khắc Vân Tiêu chết đi, cái cảm giác vô lực đó, rõ ràng là cảm giác hít thở không thông, nhưng bản thân lại còn sống. Ánh mắt như tro tàn của Cửu Ngân, chân tay cứng ngắc của Kỳ Dương vẫn luôn in sâu trong đầu hắn, nếu như không phải là bọn hắn tùy hứng, thì có lẽ Vân Tiêu sẽ không chết!
Đến lúc cuối cùng nàng vẫn không quên che giấu hơi thở của bọn hắn, mà bọn hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất ở trước mặt mình, cái gì cũng không thể làm.
"Thật xin lỗi! Ta thật sự không biết. . . . . . Không biết. . . . . ." Không biết rằng lại có kết cục như thế, Vân Tiêu rõ ràng cũng đã nói bọn họ tuyệt đối không thể đi Thiên giới, nhưng có lẽ chỉ vì một lời đồn đại, mà vi phạm ước định với Vân Tiêu, rõ ràng kẻ làm sai là bọn hắn, nhưng Vân Tiêu lại đeo trên lưng tất cả.
Lạp Mạc Nhĩ cô đơn cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của Phỉ Lệ, dĩ nhiên cũng đã bỏ lỡ ánh mắt đùa giỡn của nàng, Phỉ Lệ buồn cười nhìn bộ dạng tự trách của Lạp Mạc Nhĩ, nàng đã không còn là “nàng” của lúc trước nữa, nàng muốn mặc kệ tất cả công việc, mặc kệ là ai cũng không thể quấy rầy hứng thú của nàng nữa!
"Xin lỗi không có tác dụng, Lạp Mạc Nhĩ, tại sao đã qua vạn năm, ngươi vẫn không chịu suy nghĩ kỹ, ta rất thất vọng." Phỉ Lệ bình tĩnh nói, giọng nói lạnh nhạt, không hề có chút cảm xúc dao động. Tất cả đều khiến Lạp Mạc Nhĩ bắt đầu lo lắng.
Mười ngón tay thon dài không tự chủ được đan vào nhau, gương mặt mặt tuấn tú liên tục thay đổi sắc thái, khi thì uất ức, khi thì sợ hãi.
"Phỉ Lệ ta. . . . . ." Lạp Mạc Nhĩ cuối cùng bàng hoàng ngẩng đầu lên, đau thương nhìn Phỉ Lệ, sợ nghe được trong miệng nàng sẽ nói ra lời cắt đứt quan hệ với hắn, hắn thật sự không thể nào chịu được mất nàng thêm lần nữa, vạn năm trước đã khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi, những ngày không có nàng, khắp nơi đều là trống rỗng cùng sợ hãi, không cách nào lấp đầy trái tim, bóng tối luôn kêu gào cùng đè nén.
"Làm sao thế? Lạp Mạc Nhĩ, ngươi thật sự không muốn nói gì với ta sao? Hay là muốn chờ Cửu Ngân và Kỳ Dương đi ra rồi mới nói?" Phỉ Lệ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình dùng giọng điệu lạnh nhạt này, là bởi vì nàng muốn nhìn thấy ánh mắt uất ức của Lạp Mạc Nhĩ, muốn thấy đôi mắt màu vàng kia phát ra yêu thương vô cùng, muốn nhìn thấy đôi mắt luôn cô đơn đó, sẽ có sắc thái khác. Thật sự đây không phải là hứng thú xấu xa của nàng, cũng không phải là nàng so đo chuyện trước kia Lạp Mạc Nhĩ ném nàng ở Cổ Kỳ Bỉ Hạp Cốc mà giận dỗi! Thật sự chỉ đơn thuần phát tiết mà thôi.
"Ta. . . . . . Ta không sao!" Nghe thấy Phỉ Lệ nói những lời không có tình cảm nào, sắc mặt Lạp Mạc Nhĩ tái đi không còn chút máu, chẳng lẽ lại phải quay về như kiếp trước, vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn bóng dáng của nàng, rõ ràng đã thân thiết như vậy, không phải sao? Tại sao lại biến thành tình trạng như bây giờ.
Phỉ Lệ co quắp miệng mấy cái, nhìn Lạp Mạc Nhĩ mấy lần, không nghĩ tới mình cự tuyệt, lại khiến hắn luống cuống như vậy, Lạp Mạc Nhĩ, tại sao lại đối tốt với ta như vậy, rõ ràng là nàng bất chấp làm tất cả, không phải sao? Vì sao nhất định phải để ý cẩn thận như vậy, chẳng lẽ các huynh không biết các huynh càng như vậy, ta sẽ càng đau lòng hơn sao? Hậu Khanh, chàng nói ta nên làm thế nào bây giờ?
Phỉ Lệ cau mày nhìn phương xa, giống như muốn xuyên thấu qua tầng mây nhìn về phía Thiên giới ở trên cao, Hậu Khanh, chàng bây giờ như thế nào? Thời gian vạn năm trước chợt ùa về, vạn năm trước ta không thể nào lựa chọn, lần này ta nên lựa chọn như thế nào đây? Chàng đưa ra một đề văn thật khó, một vấn đề mà ta giải mãi cũng không ra. Tim của ta thật sự rất đau , vốn cho rằng vạn năm trước trái tim không còn đập nữa, giờ đây lại một lần nữa đau nhói.