Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 247: Không muốn buông tay...!




Một tiếng vang thật lớn vọng lại, Phỉ Lệ lại xuất hiện trước mắt đám người Cửu Ngân một lần nữa. Mà tòa cung điện xa hoa vừa nãy còn đang ở đây đã hóa thành tro bụi, tan đi trong không khí, chỉ còn lại một mình Phỉ Lệ lơ lửng trên không trung một cách ngạo mạn. Ánh mắt nàng mông lung, nhìn về nơi xa nào đó không rõ khiến người ta có cảm giác cô tịch và trống vắng ăn sâu vào xương tủy. Cảm giác như nàng lúc nào cũng có thể biến mất càng ngày càng mãnh liệt.

Người Cửu Ngân xuất hiện bên cạnh Phỉ Lệ rất nhanh. Hắn ôm chặt thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Phỉ Lệ vào lòng. Hắn không thể tưởng tượng được cảm giác gần như biến mất này lại xuất hiện trên người Phỉ Lệ. hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được khản năng này.

"Đừng đi, Phỉ Lệ, đừng đi, đừng bỏ ta lại." Giọng nói hơi nghẹn ngào của Cửu Ngân vang lên bên tai Phỉ Lệ khiến nàng bừng tỉnh khỏi sự thất thần. Nàng hoảng hốt nhìn nam tử yếu đuối trước mắt mình. Cửu Ngân trong mắt nàng luôn là yêu nghiệt kiêu ngạo, lúc nào thì nam tử yêu nghiệt này biết dùng cái giọng tủi thân đó mà nói những lời cầu xin vậy? Rốt cuộc nàng đã làm sai cái gì? Nàng nhìn Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương ở phía xa cũng đang rơi lệ đau thương, dường như có rất nhiều chuyện đã khác trước rồi.

Không phải nàng trốn tránh thì có thể giải quyết được! Nàng dường như cần phải cân nhắc thật tốt một chút xem tình cảm giác nàng và bọn họ là gì. Bây giờ nàng không phải là cô nhóc vừa mới tới đây có thể nói ra những lời gây họa cho nhân gian không kiêng nể gì nữa. Nàng đã học được cách chịu trách nhiệm, cũng cần phải từ từ học cách mạnh mẽ không phải sao? Phỉ Lệ từ từ nở một nụ cười với đám người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương ở phía xa. Hình như thực sự nàng cần phải tới phủ công tước Đức Cổ Lạp một chuyến, sắp xếp lại những kinh nghiệm trong thời gian này thật tốt.

"Ta sẽ không đi đâu nữa đâu. Huynh không hợp với sự uất ức này, đừng vì ta mà thay đổi bản thân, cứ làm chính mình là được rồi." Sau một lúc chần chừ, Phỉ Lệ vẫn ôm lại Cửu Ngân. Dù sao yêu nghiệt này không có lòng dạ đàn ông mà thật ra rất yếu đuối như con búp bê làm bằng sứ. Cho nên, Lạp Mạc Nhĩ, thật xin lỗi, ta thật sự không muốn buông tay! Bất luận là huynh hay là bọn họ, lòng ta đều muốn bảo vệ.

"Thật à?" Cửu Ngân giương đôi mắt tròn xoe như viên bi như một con nai con lên, nhìn Phỉ Lệ một cách không xác định, dường như đây là lần đầu tiên nàng hứa hẹn khi đối mặt với bọn họ. Cửu Ngân không dám tin mà trợn to đôi mắt phượng quyến rũ, bình tĩnh nhìn Phỉ Lệ, không tự chủ được mà hạ thấp giọng, dường như lo sẽ dọa Phỉ Lệ. Hắn biết không thể có chuyện đó được nhưng vẫn chần chừ.

Dù sao chẳng phải bọn họ cũng có lòng riêng, muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng sao? Cho nên bọn họ không dám đòi hỏi gì quá đáng cả. Họ chỉ mong nàng đừng biến mất trước mặt mình một lần nữa mà thôi."

"Thật. Bây giờ ta sẽ không buông tay, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa? Mọi người nên biết nếu nhận lời thì ta sẽ không bao giờ buông tay ra nữa." Phỉ Lệ liếc Cửu Ngâm rồi lướt mắt qua đám người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương. Nàng vẫn chưa nhớ lại những ký ức về bọn họ nhưng với phần tình cảm quen thuộc từ trong lòng, phần tình cảm này khác với tình thân, nó trói chặt Phỉ Lệ lại. Dường như nàng không muốn thoát ra mà còn có chút vui sướng nhàn nhạt.

"Ta tuyệt đối sẽ không buông tay." Cửu Ngân nhìn Phỉ Lệ bằng ánh mắt kiên định rồi nói. Sau đó hắn nhìn Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương đầy khiêu khích, dường như lúc này đây bọn họ thật sự bắt được tình yêu của mình. Tuy bây giờ nàng còn chưa khôi phục trí nhớ hoàn toàn nhưng chẳng phải nàng đã chấp nhận sự tồn tại của bọn họ rồi sao? Chỉ với điểm này đã đủ để bọn họ vui sướng vô cùng.

"Những lời này nên để ta nói mới đúng. Bây giờ dù có thế nào đi chăng nữa thì ta sẽ không buông Phỉ Lệ ra. Cho nên nàng nên chuẩn bị bị ta cầm tù cho tốt." Lạp Mạc Nhĩ cứng rắn kéo Phỉ Lệ từ trong lòng Cửu Ngân ra, ôm chặt vào lòng mình. Thật ra vào khoảnh khắc Cửu Ngân xuất hiện tại trường đấu thì vận mệnh đã được đinh rồi. Dù cho có đấu tranh thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn là đi tới một bước này. Nhưng so với việc mất đi Phỉ Lệ thì tựa hồ kết quả này cũng không tệ lắm. Ít nhất thì bây giờ bọn họ lại có thể đứng bên nhau một lần nữa.

"Ha ha! Phải không? Nhưng hình như ngoài Lạp Mạc Nhĩ chàng thì ta còn có hai phu quân nữa! Cho nên phu quân Lạp Mạc Nhĩ thân mến, chàng đừng có ghen đấy!" Phỉ Lệ nói đầy khiêu khích. Nhưng lúc nàng nhìn về phía Kỳ Dương thì ánh mắt khong tự chủ được mà trở nên dịu dàng. Thật ra nàng vẫn vô cùng thích Kỳ Dương. Nếu nói Cửu Ngân là yêu thương thì nam tử cao ngạo này là không nỡ. Nam tử cố chấp như đóa mạn đà la càng khiến người ta đau lòng, càng khiến lòng người ta chua xót hơn cho nam tử mắt bạc tóc bạc cao ngạo này.

"Đúng! Lạp Mạc Nhĩ, huynh đừng quên còn có chúng ta nữa!" Kỳ Dương nói đùa. Hắn biết tất cả đều không uổng phí. Phỉ Lệ hiểu hắn là đủ rồi. Một vạn năm thật sự là quá dài khiến hắn sợ mình sẽ bắt đầu lãng quên tất cả những thứ thuộc về nàng. Cho nên hắn dốc sức thu gom mạn đà la, hy vọng mượn loài hoa này để khắc sâu nàng vào trong cốt tủy, trong linh hồn của mình. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể xác định nàng vẫn còn sống ở một không gian khác mà hắn chưa tìm được.

"Còn có, Phỉ Lệ, chẳng phải giữa trán nàng có một bông mạn đà la sao? Vì sao bây giờ không còn nữa?" Cửu Ngân nhìn thật sâu vào khuôn mặt Phỉ Lệ, dường như muốn khắc khuôn mặt này vào linh hồn mình. Tâm trạng không chắc chắn lúc trước cũng theo đó mà biến mất. Bây giờ hắn chỉ muốn hít lấy hơi thở thuộc về Phỉ Lệ.

"Đúng vậy. Ta nhớ ở kiếp trước, trên trán nàng có một bông mạn đà la màu vàng kim nhạt. Nàng đã nói đó là lễ vật quý giá nhất của nàng, sao bây giờ không còn nữa?" Kỳ Dương cũng nhìn Phỉ Lệ đang ung dung dựa vào lòng Lạp Mạc Nhĩ bằng ánh mắt tò mò. Hình như bông hoa đó có ý nghĩa không bình thường với Phỉ Lệ nên nàng vô cùng cố chấp với mạn đà la. Nhưng sao bây giờ nàng không còn nữa?

Nghe bọn họ hỏi, chỉ có nét mặt Lạp Mạc Nhĩ là bình thường. Bởi vì hắn sớm đã biết bông mạn đà la luôn tồn tại trên trán Phỉ Lệ, chẳng qua là bây giờ nàng đã che nó đi mà thôi. Hắn biết Phỉ Lệ có một mặt nạ thần kỳ, có thể dựa vào yêu cầu mà biến thành những hình dạng khác nhau. Trước kia Phỉ Lệ có mái tóc và đôi mắt màu vỏ quýt đại khái cũng là nhờ tác dụng của tấm mặt nạ này.

"Chắc các chàng đang nói cái này hả?" Phỉ Lệ buồn bực thu hồi mặt nạ màu bạc có tác dụng che giấu, sau đó trên cái trán trơn bóng lộ ra một bông hoa mạn đà la màu vàng kim nhạt. Lúc này đóa hoa đã nở ra một tầng, nụ hoa vẫn có hình dạng như cũ. Nụ hoa sắp nở như một giọt nước màu vàng kim nhạt treo trên trán Phỉ Lệ.

Phỉ Lệ có chút tò mò nhìn vẻ mặt quả đúng như thế của bọn họ, dường như đúng là nàng rất cần một nơi để sắp xếp lại trí nhớ của mình một chút. Bỏi vì lúc trước nàng vẫn cho rằng bông hoa mạn đà la trên trán là vì Ái Lệ Ti. Dù sao thì bản thể của Ái Lệ Ti cũng là một bông hoa mạn đà la nhưng dường như chuyện không đơn giản như thế! Hơn nữa lúc ở trong cung điện, trong nháy mắt rút kiếm Bích Du ra, dường như luồng ánh sáng cũng đại diện cho một tầng hàm nghĩa đặc biệt nào đó không phải sao? Bởi vì có một chút ánh sáng chui vào trong đầu nàng. Lúc trước là bởi vì không có thời gian, bây giờ quay lại nghĩ thì hình như luồng ánh sáng này là một phần trí nhớ. Chỉ có điều nó là trí nhớ phần ngoài.

"Đúng vậy, nhưng trước kia nó đã nở rộ, hình như bây giờ chỉ vừa bắt đầu nở mà thôi. Bởi vì chỉ có một tần cánh hoa nở ra." Kỳ Dương và Cửu Ngân đánh giá bông hoa mạn đà la hoa lệ trên trán Phỉ Lệ bằng ánh mắt tò mò. Theo sự hiển hiện của bông hoa thì trên người Phỉ Lệ bắt đầu từ từ có một mùi hương như có như không, nhàn nhạt thấm vào ruột gan khiến người ngửi được cảm thấy hết sức thoải mái, nhưng lại mang theo chút hương vị mị hoặc lòng người.

"Sức mạnh và trí nhớ của Phỉ Lệ còn chưa mở ra hoàn toàn, cho nên ấn ký hoa mạn đà la vẫn còn hình búp hoa. Nhưng bình thường Phỉ Lệ vẫn che lại." Lạp Mạc Nhĩ hơi nhíu mi, nói. Vẻ đẹp của Phỉ Lệ để cho đám bọn họ nhìn là được rồi, về phần những người khác thì có lẽ không được nhìn là tốt hơn.

"Vì sao?" Cửu Ngân là người đầu tiên kêu to lên. Rất rõ ràng rằng hắn vô cùng không hài lòng với Lạp Mạc Nhĩ. Ai bảo bây giờ Phỉ Lệ nghe lời Lạp Mạc Nhĩ như thế. Hơn nữa nàng còn đang trong lòng của hắn ta nữa chứ.

"Cửu Ngân huynh đúng là chưa từng ôm nữ nhân nhiều cho nên ngốc quá! Huynh không ngửi thấy mùi hương quyến rũ của hoa mạn đà la à? Chẳng lẽ huynh muốn sau này một đám cùng chia sẻ Phỉ Lệ?" Đồng tử Lạp Mạc Nhĩ tối lại, nhìn Cửu Ngân đầy hung ác. Đừng tưởng rằng hắn không biết chuyện vạn năm trước của Cửu Ngân. Nếu không vì Phỉ Lệ thì từ đầu hắn đã không muốn đứng trong cùng một không gian với cái tên hạ lưu háo sắc này rồi.

"Ý huynh là gì?" Gương mặt tuấn tú của Cửu Ngân liền trở nên vô cùng hung dữ bởi lời mỉa mai này của Lạp Mạc Nhĩ. Đôi mắt câu hồn người tản ra sát khí mạnh mẽ.

"Lạp Mạc Nhĩ nói không sai. Tự hoa mạn đà la màu vàng kim nhạt đã mang theo mùi mị hoặc mạnh mẽ. Kiếp trước là do nàng luôn áp chế nên người bình thường sẽ không cảm thấy có gì lạ.Nhưng bây giờ sức mạnh của nàng không ổn định, nếu không che lại thì có rất ít người có thể chống lại mùi mị hoặc của đóa mạn đà la màu vàng kim nhạt này." Kỳ Dương hiểu biết nhiều hơn Cửu Ngân nên sau khi nghe Lạp Mạc Nhĩ nói thì lập tức quyết định ủng hộ. Dứt lời, hắn không quên gắt gao trừng thuộc hạ bởi vì theo mùi hương này lan ra, đã có không ít người ánh mắt dần mê ly.

"Kỳ lạ vậy thật sao?" Vốn bộ dáng Cửu Ngân còn hơi hung dữ nhưng khi đề cập tới Phỉ Lệ thì liền thay đổi ngay. Hắn mím đôi môi đỏ mọng quyến rũ nhìn Phỉ Lệ. Sao hắn lại không có cảm giác gì nhỉ?

"Huynh có thể nhìn bọn họ xem." Kỳ Dương chỉ chỉ những thuộc hạ và người hầu theo bọn họ tới, còn cả ma thú trong đôi mắt đen nhánh của mình, tất cả đều nhìn chăm chú vào không trung với vẻ mặt si mê. Nói chính xác hơn là nhìn chăm chú vào Phỉ Lệ trong lòng Lạp Mạc Nhĩ. Nét mặt tất cả đều điềm tĩnh mà lại vừa lưu luyến si mê. Sự thu hút từ trong tâm hồn này khiến mọi người đều thả lỏng lòng mình.