"Tây Tác chẳng lẽ ngươi muốn chạy?" Ái Lệ Thi dĩ nhiên không bỏ qua tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Tây Tác, nếu nàng không làm gì được Cửu Ngân, dĩ nhiên cũng sẽ không buông tha cho Tây Tác. Hơn nữa nếu thật sự có thể liên thủ với Tây Tác, nói không chừng cơ hội rời khỏi Thâm Uyên sẽ lớn hơn. Dù sao nàng cũng chưa bao giờ thấy Tây Tác toàn lực ra tay, cho nên nàng nghĩ Tây Tác nhất định còn giữ một phần thực lực không để cho người khác biết.
"Ma Vương đại nhân tại sao lại nói ta như vậy? Ta cho rằng ngài muốn ôn chuyện với Cửu Ngân đại nhân, cho nên ta đương nhiên vui vẻ để cho các ngươi có một không gian thích hợp mà! Về chuyện ngài nói ta chạy, thật sự là quá oan uổng cho ta, Phỉ Lệ còn ở đây thì làm sao ta có thể đi được chứ." Tây Tác mập mờ liếc mắt đưa tình về phía Phỉ Lệ, cao hứng nhìn Cửu Ngân tức giận ngùn ngụt. Vũ khí trong tay đám người Lang Sâm đang tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay lấy mạng của Tây Tác, xem ra Tây Tác thật sự đã khiến người ta chán ghét.
"Hửm! Vì sao ta không biết Phỉ Lệ cùng Tây Tác quen thuộc như vậy nhỉ?" Cửu Ngân chậm rãi đi tới bên người Phỉ Lệ, ôm Phỉ Lệ thật chặt vào trong ngực của mình, khiêu khích nhìn Tây Tác, hoàn toàn không thèm coi vẻ mặt khó coi của Ái Lệ Thi ra gì. Đối với Cửu Ngân mà nói, Ái Lệ Thi tối đa cũng chỉ là một con tôm nhãi nhép, nếu không phải là cố kỵ thế lực sau lưng nàng, hắn đã sớm ra tay. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, chẳng qua cũng sắp đến lúc rồi, Thiên giới cũng bắt đầu không an phận, không phải sao? Chờ một chút nữa là được rồi.
"Hừ! Ta mới không quen hắn." Phỉ Lệ bất mãn nói. Nhưng mà đối với hành động của Cửu Ngân, nàng chỉ có thể không ngừng trợn trắng mắt. Những người này vì sao ai cũng thích ôm nàng, hơn nữa còn thích ôm chặt như vậy, Lạp Mạc Nhĩ như vậy, Kỳ Dương cũng như vậy, bây giờ Cửu Ngân cũng như thế. Ngay cả cái tên Tây Tác kia cũng giống nhau. Thực sự nghĩ mãi mà không ra ôm nàng có chỗ gì tốt. Phỉ Lệ lẩm bẩm, không ngừng ngửi ngửi người mình, rõ ràng chẳng có thứ gì đặc biệt cơ mà?
"Phỉ Lệ tại sao có thể nói như vậy..., ta thật đau lòng!" Tây Tác mập mờ hướng về phía Phỉ Lệ vứt mị nhãn, hoàn toàn không để sát khí của Cửu Ngân ở trong mắt, giống như quan hệ giữa hắn và Phỉ Lệ quả thật không tầm thường. Nhưng người có mắt đều biết Phỉ Lệ cực kỳ không thích Tây Tác, giống như ngay cả nhìn lâu một cái cũng sẽ cảm thấy thật phiền phức.
"Ái Lệ Thi ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết mục đích ngươi đến Thâm Uyên chứ? Ngươi biết là cho dù ngươi không chịu nói ta cũng sẽ biết mà thôi. Cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất khai báo cho rõ ràng, nếu không ta cũng không biết lúc nào Ma giới đổi Ma vương đâu. Ngươi nên hiểu ta không phải là đang uy hiếp ngươi." Cửu Ngân cường ngạnh nói với Ái Lệ Thi, một chút cũng không thèm nhìn hành động phòng bị của đám người Ái Lệ Thi, chỉ là hai tay hắn lại ôm chặt Phỉ Lệ.
"Không phải ta vừa mới nói sao? Ta chỉ là tùy tiện tới xem một chút mà thôi. Không biết Cửu Ngân có thể giới thiệu nữ nhân trong ngực ngươi một chút hay không? Hình như có quan hệ không bình thường với Tây Tác thì phải?" Ái Lệ Thi trợn tròn mắt nói mò, nàng đang rất lo lắng, nếu Cửu Ngân trở mặt, hôm nay nàng nhất định sẽ nằm luôn ở chỗ này. Cho nên nàng chỉ có thể gửi hy vọng vào Cửu Ngân đặt phần lớn sự chú ý lên người của Tây Tác. Nàng đối với Tây Tác cũng hết sức kiêng kỵ, tuy nói hai người là quan hệ hợp tác, nhưng mặc kệ là nàng hay là Tây Tác, cũng sẽ tùy thời làm xong thì bỏ đá xuống giếng, dù sao ích lợi quan hệ giữa bọn họ còn chưa đủ để bọn họ thực sự hợp tác.
"Ngươi cho là ta thật sự sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao? Về phần Phỉ Lệ ngươi tốt nhất đừng có ý đồ xấu xa nào, nếu không ta không ngại bây giờ muốn mạng của ngươi. Danh hiệu Ma vương đối với ta mà nói chẳng là cái thá gì. Chuyện của năm ngàn năm trước người khác không biết, nhưng không có nghĩa là ta không biết, Ái Lệ Thi, không phải ai cũng là kẻ ngốc. Còn nữa, đừng phá hoại tình cảm giữa ta và Phỉ Lệ, nếu không hậu quả ngươi không gánh vác nổi đâu." Cửu Ngân phóng ra sát khí kinh người về phía Ái Lệ Thi, trực tiếp bức lui đám người bên cạnh Ái Lệ Thi đến góc.
Ái Lệ Thi thật sự cho là người khác không nhìn ra được chút tâm tư kia của nàng ta sao? Thật là ngu xuẩn. Không muốn nói, cũng không có nghĩa là e ngại, chỉ là lười nói mà thôi. Nhưng mà Ái Lệ Thi lại cho rằng Cửu Ngân sẽ kiêng kỵ, vậy thì sai cả mười phần rồi, đối với Cửu Ngân mà nói, không có chuyện gì không thể làm được. Đối với hắn mà nói chỉ có chuyện hắn muốn làm hay không. Ái Lệ Thi đây là đang khiêu chiến cực hạn của hắn.
"Cửu Ngân ngươi nên biết ta cũng không có ý đó, ta chỉ là hiếu kỳ quan hệ của Phỉ Lệ cùng Tây Tác thôi, không nghĩ tới Phỉ Lệ là người của ngươi." Ái Lệ Thi tái mét mặt mà nói, nhưng nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Cửu Ngân lại càng thêm trở nên nghiêm túc. Ái Lệ Thi còn chưa chịu từ bỏ cái ý đồ kia! Nhưng mà Cửu Ngân cũng không tính so đo cái gì nữa, bởi vì hắn hiểu rõ Phỉ Lệ không phải vô hại như vậy, không phải sao?
"Không biết Ma Vương đại nhân có biết nữ nhân tên là Ái Lệ Ti hay không?" Phỉ Lệ khẽ nhếch khóe miệng của mình nhìn Ái Lệ Thi có chút chật vật, thật sự cho rằng nàng như trái hồng mềm dễ bóp sao? Năm lần bảy lượt thử dò xét nàng. Xem ra nàng cũng chẳng cần kiêng kỵ gì nữa, dù sao nàng nhất định phải hoàn thành hứa hẹn với Ái Lệ Ti. Mặc dù cùng ở chung với Ái Lệ Ti không lâu, nhưng nàng lại rất thích cá tính của Ái Lệ Ti, cho nên nàng nhất định phải giúp nàng ta.
"Ta không biết ngươi đang nói gì." Vốn sắc mặt Ái Lệ Thi đã tái nhợt, lúc nghe Phỉ Lệ nói xong càng trở nên khó coi, thật giống như tùy thời sẽ biến mất. Đôi mắt bình tĩnh kia đột nhiên dâng lên sóng lớn ào ào, sâu trong đáy mắt có sự sợ hãi, giống như bị người ta nắm được nhược điểm của mình.
"Ách! Hóa ra Ma Vương đại nhân vĩ đại của chúng ta ngay cả tên của mình cũng không nhớ! Nhưng mà ta nhớ là Ma Vương đại nhân có một tỷ muội tên là Ái Lệ Ti đấy!" Giọng nói đáng đánh đòn của Tây Tác ở bên cạnh nhàn nhạt vang lên, hai mắt híp lại tò mò nhìn Ái Lệ Thi đang giãy giụa, xem ra Đại chiến Thần Ma năm ngàn năm trước kia đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị! Quả nhiên không giả, nếu không lấy sự xảo trá của Ái Lệ Thi xảo trá, tuyệt đối không thể nào toát ra cảm xúc dao động rõ ràng như vậy. Xem ra Ái Lệ Thi quả nhiên đang che giấu một vài chuyện thú vị!
"Ồ! Ma Vương đại nhân còn có tỷ muội cơ à? Tại sao chưa từng nghe ai nói vậy nhỉ? Cửu Ngân, ngươi biết không?" Phỉ Lệ mong chờ nhìn Cửu Ngân, nàng biết Cửu Ngân nhất định biết chuyện này. Với thực lực bây giờ của nàng, Phỉ Lệ cho rằng nàng không cần phải e ngại cái gì. Lúc trước Ái Lệ Ti đã từng nói, nếu nàng gặp phải Tử Thần, cũng chính là Ma vương, thì tốt nhất nên tránh xa nàng ta ra, Ái Lệ ti là lo lắng thực lực của nàng quá yếu mà lại đi tìm Tử Thần, sẽ gặp nguy hiểm, chớ đừng nói chi là làm những việc khác, nhưng bây giờ Phỉ Lệ đã không còn như ngày trước nữa rồi.
"Ma vương Ma giới gọi Ái Lệ Ti, bây giờ Ma vương gọi là Ái Lệ Thi. Đối với người của Ma giới mà nói song bào thai là bị Thần nguyền rủa, chỉ có thể sống một, nhưng không biết vì sao Ma vương lại che giấu chuyện này. Năm ngàn năm trước tính tình Ma vương đại biến, nghe đồn là lúc Đại Chiến Thần Ma bị thương nên dẫn đến tính tình thất thường." Cửu Ngân chỉ nói sơ lược đơn giản, nhưng mà mấy người ở đây đều là người thông minh, cho nên vừa nghe đã biết bên trong có ẩn tình gì.
Lúc này mấy tên tùy tùng khiếp sợ nhìn Ma vương Ái Lệ Thi, hiển nhiên là có chút không thể nào tin nổi khi nghe được sự thật này. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, không chỉ khiến Ma giới sẽ náo động một phen, mà dù là tam giới cũng sẽ hỗn loạn. Dù sao Ma vương bị người ta thay thế một cách bí mật, hơn nữa còn là song sinh bị Thần nguyền rủa, đối với tam giới mà nói là một chuyện rất lớn.
"Phỉ Lỵ Á ngươi muốn làm cái gì?" Ái Lệ Thi ác độc nhìn bộ dạng khiếp sợ của mấy tên Ma Tướng đi theo mình, còn chưa kịp phủi sạch quan hệ, nhất thời lửa giận lại dâng cao. Nàng cho rằng mọi việc mình làm đều bí mật, nhưng không nghĩ tới vẫn có người nhận ra. Chẳng qua bây giờ đã muộn rồi, cả Ma giới đều nằm trong tay của nàng, còn ai có thể phản bác nàng được nữa đây?
"Chúng ta tin lời của Cửu Ngân đại nhân, nói mau, ngươi là ai?" Phỉ Lỵ Á là người đứng đầu Ma Tướng, liền bỏ qua đám người Cửu Ngân, ngược lại vây Ái Lệ Thi vào giữa, hiển nhiên là muốn biết rõ ràng chuyện của Ái Lệ Thi là sao? Nếu như Ma vương thật sự là giả, như vậy ai cũng có tư cách giác trục xuất Ma vương, đây là quy củ truyền thừa của Ma giới. Nếu như Ma vương không chỉ định người thừa kế, như vậy Ma vương tiếp theo nhất định phải tham gia thí luyện dành cho Ma vương, sau đó giành được hầu hết sự ủng hộ của Qúy tộc Thượng tầng ở Ma giới, cuối cùng mới có thể lên ngôi Ma vương.
"Không hổ là Ma Tướng ta bồi dưỡng ra! Nhanh như vậy đã phản ứng." Ái Lệ Thi làm sao có thể không hiểu mục đích bọn họ làm như vậy, đây chính là Ma giới, là nơi cá lớn nuốt cá bé. Chỉ là nàng còn có lợi thế không phải sao? Đó chính là thực lực của nàng.
Đột nhiên Ái Lệ Thi thần tốc bức lui Phỉ Lỵ Á đang đứng cách nàng gần nhất, trong nháy mắt liền chế ngự mấy tên Ma Tướng còn lại. Từ sau khi ngồi lên vị trí Ma vương, nàng đã biết bất cứ lúc nài cũng có thể vạch trần, cho nên nàng không tiếc tu luyện Hắc Ma Pháp bị phong ấn, chính là để lấy lại những thứ vốn thuộc về nàng. Tại sao Ái Lệ Ti lại có được những thứ vốn là của nàng? Ả ta chẳng qua sinh ra sớm hơn nàng một giây đồng hồ mà thôi, tất cả đều phải là của nàng, nàng không phục, nàng muốn lấy đi tất cả những thứ thuộc về nàng. Năm ngàn năm trước nàng làm được, mặc dù kết cục cuối cùng đã mất đi hắn, nhưng nàng không hối hận, bởi vì rất nhanh hắn sẽ trở lại. Đến lúc đó hắn sẽ hoàn toàn là thuộc về nàng, thuộc về Ái Lệ Thi nàng mà thôi.
"Ngươi lại tu luyện Hắc Ma Pháp?" Phỉ Lỵ Á khiếp sợ đến nỗi ngay cả vết máu ở khóe miệng cũng không dám lau đi, Hắc Ma Pháp là cấm kỵ của Ma giới, giống như Ma Pháp Tử Linh ở Đại lục Phi Long, là thứ bị tam giới truy đuổi, là Ma Pháp tuyệt đối không cho phép tồn tại.
"Nếu như ngươi chết, còn có ai biết ta tu luyện Hắc Ma Pháp nữa? Phỉ Lỵ Á, vốn ta cho rằng ngươi sẽ không phản bội ta, nhưng mà ta lại không ngờ ngươi lại thật sự phản bội ta, cho nên ngươi đi chết đi!" Ái Lệ Thi vừa dứt lời, mới vừa rồi Phỉ Lỵ Á còn đang tốt đột nhiên cả người biến thành một cơn mưa máu, bắn xuống mặt đất, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Phỉ Lệ khiếp sợ nhìn Ái Lệ Thi, Hắc Ma Pháp rốt cuộc là cái gì? Tại sao Phỉ Lỵ Á lại có trình cảnh đáng sợ như thế? Ngay cả Cửu Ngân cùng Tây Tác cũng phải cẩn thận nhìn Ái Lệ Thi, chẳng lẽ Hắc Ma Pháp và Tử Linh Ma Pháp đều giống nhau là một loại Ma Pháp tà ác sao?
"Rất tò mò Hắc Ám Ma Pháp là cái gì phải không?" Ái Lệ Thi chậm rãi xoay người lại. Khi Phỉ Lệ nhìn rõ Ái Lệ Thi thì cả người giống như ngâm trong hàn băng lạnh lẽo, nàng không thể nào tưởng tượng một người sẽ nguyện ý trả giá cao như vậy để tu luyện thứ ma pháp ghê tởm đó, nếu như nàng ta vẫn được gọi là người… Phỉ Lệ che miệng của mình lại, Cửu Ngân ôm chặt nàng, hi vọng bình ổn lại sự sợ hãi của Phỉ Lệ.