Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 217: Lạp Mạc Nhĩ là lão công




Editor: Cẩm Băng Đơn.

Beta: Gynnykawai.

"Nàng nói mà không biết xấu hổ à?" Lạp Mạc Nhĩ mỉm cười vươn tay điểm nhẹ cánh mũi của Phỉ Lệ, cưng chiều ôm nàng, làm sao hắn có thể không nhớ nàng được cơ chứ? Nàng đã xâm nhập vào trong xương tủy của hắn, có lẽ còn hòa vào trong máu của hắn. Mặc dù trước kia sẽ chú ý nàng, chú ý nàng là bởi vì kiếp trước của nàng, nhưng bây giờ quả thật bởi vì nàng là Phỉ Lệ, Phỉ Lệ độc nhất vô nhị, một Phỉ Lệ chân thành nhưng tinh quái. Khiến hắn vừa yêu vừa hận, tất cả cũng chỉ vì nàng mà tồn tại.

"Ha ha! Phỉ Lệ, không phải mới nhanh như vậy nàng liền quên mất chủ nhân của nàng chứ? Nàng thân cận Lạp Mạc Nhĩ như thế, ta sẽ ghen đấy." Giọng nam trầm thấp của Kỳ Dương nhàn nhạt vang lên ở bên cạnh, lắc mình một cái, Phỉ Lệ đã rời khỏi lồng ngực của Lạp Mạc Nhĩ, ngược lại đã nằm trong ngực của Kỳ Dương, Kỳ Dương mập mờ cúi người vùi đầu vào chiếc cổ của Phỉ Lệ, vừa hướng Lạp Mạc Nhĩ làm một động tác khinh bỉ, hừ! Thế nhưng dùng chiêu bài tình cảm với ta à.

"Ngươi làm cái gì?" Phỉ Lệ không ngừng giãy dụa, chỉ là mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, thì vẫn không thể trốn thoát khỏi vòm ngực của Kỳ Dương, ngược lại thân thể hai người tiếp xúc càng thêm khít khao. Mà Lạp Mạc Nhĩ đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn Kỳ Dương, nhưng không có động thủ chém giết, chỉ lạnh lùng nhìn Kỳ Dương mà thôi.

"Phỉ Lệ, nếu nàng còn cựa quậy nữa, ta liền ở chỗ này hôn nàng." Kỳ Dương cúi người nhẹ giọng nói bên tai Phỉ Lệ, sau khi nói xong vẫn không quên đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái ở phía trên khuyên tai Phỉ Lệ, nhất thời không chỉ khuôn mặt Phỉ Lệ trở nên đỏ bừng, mà ngay cả cổ cũng thế, khiến tròng mắt màu vàng của Lạp Mạc Nhĩ từ từ nổi lên gió bão, sát khí hung tàn.

"Ngươi. . . . . ." Phỉ Lệ nghe xong câu nói của Kỳ Dương, cả thân thể liền cương cứng. Đừng nói là cử động, ngay cả mắt cũng không dám tùy tiện liếc, nhu thuận nằm trong ngực Kỳ Dương, hai tay cũng thuận theo đặt ở bên cạnh. Kỳ Dương vui vẻ ôm Phỉ Lệ, một cái tay mập mờ dao động trên người Phỉ Lệ, mà cũng chẳng thèm nhìn gương mặt xanh mét của Lạp Mạc Nhĩ, hưng phấn trực tiếp biểu đạt lên cả khuôn mặt, mà Hoặc Nhiên và Tước Nhiên đứng bên cạnh buồn bực nhìn thiếu gia nhà mình, có phải vì ở chung với Phỉ Lệ đã lâu, nên ngay cả thiếu gia nhà mình cũng trở nên ngu ngốc như vậy rồi.

Lại chơi cái trò chơi buồn cười như vậy, cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi. Thật là không chịu nổi, mà Ba Phỉ Lạc và Mộc Luân cũng có ý tưởng giống bọn họ, bọn họ không hiểu tại sao vị thiếu gia Kỳ Dương nổi danh như thế lại có tính nhỏ nhen như trẻ con vậy, lại chơi trò chơi như vậy, chẳng qua chỉ là để cho bọn họ tức giận mà thôi, mà thiếu gia nhà hắn lại giống như bị lừa.

"Kỳ Dương, có phải ngươi cho là ta chuyển thế hai lần, cho nên ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi." Lạp Mạc Nhĩ âm trầm nhìn Kỳ Dương, lại dám trước mặt hắn chiếm tiện nghi của Phỉ Lệ, toàn thân trên dưới của Phỉ Lệ chỉ thuộc về hắn, Kỳ Dương đáng chết, lại dám làm như vậy.

"Hửm! hhhhh....! Ta đâu có nói như vậy!" Chẳng qua ta chỉ làm như vậy mà thôi, Kỳ Dương ở trong lòng hưng phấn mà nghĩ đến, hắn chính là không vừa mắt cái bộ dáng bình thản của Lạp Mạc Nhĩ đấy, rõ ràng cái gì cũng có toan tính, nhưng lại giả vờ như không để ý, khiến người hắn cực kỳ khó chịu, rất đáng đánh đòn.

"Lạp Mạc Nhĩ phải ngoan ngoãn đấy ah! Đừng quên ngươi là lão công dự định của ta! Cho nên không thể tức giận, nếu không ta sẽ mất hứng, biết không?" Đột nhiên Phỉ Lệ ngẩng đầu ra khỏi ngực Kỳ Dương, cặp mắt màu tím tản ra hơi thở mê người, không ngừng hấp dẫn người ta trầm luân.

"Ách! Phỉ Lệ. . . . . ." Lạp Mạc Nhĩ cứng ngắc cả người, giống như không dám tin nhìn Phỉ Lệ trước mắt đột nhiên trở nên càng thêm tà mị, càng thêm yêu nghiệt, giống như ngay cả trong xương cốt cũng tản ra hơi thở yêu nghiệt, không chỉ có tiếng động, mà ngay cả hơi thở chung quanh cũng bắt đầu trở nên không đúng lắm.

Mà Kỳ Dương đang ôm Phỉ Lệ lại có xúc động còn lớn hơn, lúc này Phỉ Lệ tựa hồ toát ra một cỗ hơi thở nguy hiểm, là hơi thở bức người, không chỉ khiến người ta trầm luân, mà còn khiến người ta hoảng hốt, không tự chủ được đi theo Phỉ Lệ.

"Phỉ Lệ, nàng làm sao thế? Để chủ nhân kiểm tra một chút nào." Kỳ Dương vươn tay muốn chạm tới Phỉ Lệ, chỉ là trong nháy mắt liền bị Phỉ Lệ cản lại.

Phỉ Lệ đưa đôi tay mập mờ vuốt ve khuôn mặt của Kỳ Dương, hơi thở ấm áp không ngừng thổi phớt nhẹ qua gương mặt Kỳ Dương, cả người lại giống như rắn khôn xương, ngọ nguậy trên thân thể cao to của Kỳ Dương, không ngừng dẫn dụ hắn, hai chân trắng nõn tiến vào giữa hai chân Kỳ Dương, sợi tóc màu tím không có gió thổi mà vẫn bay, khiến người ta có cảm giác khí thể quần lâm thiên hạ.

(Quần lâm thiên hạ: Vị Vua xuất hiện cai quản cả thiên hạ, đại khái có lẽ giống như là chiếm hữu Kỳ Dương làm nô lệ thì phải.)

"Này…! Dương rất thích ta sao? Mặc dù ta đã có Lạp Mạc Nhĩ rồi, chẳng qua ta cũng không ngại tiếp nhận Dương đâu! Bởi vì cũng có thể yêu Dương, khuôn mặt lại không tệ, đồng thời còn là loại hình ta thích, còn có vóc người cũng không tồi a! Cho nên ta có thể cân nhắc một chút để Dương trở thành người tình của ta đấy!" Phỉ Lệ khẽ kiễng hai chân, vươn đầu lưỡi mềm mại ra, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Kỳ Dương, động tác mập mờ, lại thêm hơi thở ấm áp, nhất thời Kỳ Dương ngây ngẩn cả người, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt phát đỏ cả lên, ngay cả tròng mắt màu bạc cũng tràn đầy sắc thái tình dục. Trong nháy mắt cả hội trường đều yên lặng xuống, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, đây là có chuyện gì xảy ra?

Cổ của tất cả mọi người cứng ngắc giống như gặp quỷ nhìn một màn trước mắt, sợ bỏ lỡ mất cái gì.

"Hoặc Nhiên, ngươi véo ta một cái đi, xem coi có phải ta đang nằm mơ hay không? Hình như thiếu gia đang bị Phỉ Lệ đùa giỡn. Phỉ Lệ thế nhưng lại bảo thiếu gia làm chồng bé, chẳng lẽ là bởi vì chưa tỉnh ngủ sao?" Tước Nhiên mờ mịt hướng về phía Hoặc Nhiên mà nói, vươn hai tay trắng nõn bình thường rất được nàng coi trọng, chìa ra trước mặt Hoặc Nhiên.

"Ờ ờ! Ta cũng cảm thấy hình như chúng ta đang nằm mơ." Hoặc Nhiên cúi đầu cắn mạnh một cái.

"Á! Hoặc Nhiên, ngươi đang làm cái gì? Lại dám cắn ta, xem ta có độc chết ngươi hay không." Một cơn đau đớn khổng lồ đột nhiên vọt tới thần kinh của Tước Nhiên, Tước Nhiên không hề nghĩ ngợi liền móc một lọ phấn không màu từ trong ngực ra, vẩy loạn về phía Hoặc Nhiên. Chỉ là Hoặc Nhiên lại quá quen với tình cảnh này nên tránh được, nhưng mấy người đứng bên cạnh lại chẳng tốt số đến thế, trong nháy mắt liền có mười mấy người ngã xuống đất, sùi bọt mép, tứ chi không ngừng co quắp, khi đó bọn họ mới biết có chút thực lực thì tốt biết mấy, quật cường dùng ma lực đối kháng.

Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc nhìn Phỉ Lệ, trong lúc nhất thời không biết nói gì? Bởi vì Phỉ Lệ thay đổi thái độ quá nhanh, đó là tự tin từ trong ra ngoài, khiến người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn, cho nên Lạp Mạc Nhĩ tin tưởng dù Phỉ Lệ trêu cợt Kỳ Dương, hắn cũng sớm biết Kỳ Dương không thể nào dễ dàng buông tha, hắn làm sao có thể không biết ý định của bọn họ, chỉ có điều lần này hắn cũng nhất quyết không buông tay.

"Phỉ Lệ, nàng. . . . . . Nàng làm cái gì vậy?" Kỳ Dương mạnh mẽ áp chế dục hỏa trong người, trước tiên không nói đến tình huống này, mà cửa ải kia của Lạp Mạc Nhĩ hắn tuyệt đối không thể qua nổi, hơn nữa hắn còn không biết Phỉ Lệ đang chơi cái trò gì, hơi thở trên người Phỉ Lệ chuyển hóa quá nhanh, khiến hắn không thể bắt được suy nghĩ của nàng.

"Đương nhiên là đang nói chuyện yêu đương với Dương a! Chẳng lẽ Dương không thích ta như vậy với Dương sao?" Phỉ Lệ quyến rũ nói với Kỳ Dương, trong tươi cười có thêm một phần uất ức, còn có ba phần giảo hoạt. Về phần suy nghĩ thật của Phỉ Lệ thì chẳng có ai hay biết, duy nhất biết bản chất của Phỉ Lệ là Tạp Môn nhưng lại không có ở nơi này. Nếu Lạp Mạc Nhĩ biết Phỉ Lệ vốn chỉ muốn đùa giỡn Kỳ Dương, không biết hắn có còn giữ vững trầm mặc trước sau như một hay không, dù sao Phỉ Lệ cũng như cái chủng loại kia bò lên người của Kỳ Dương (ý bảo Phỉ Lệ như rắn ấy.)

"Khụ khụ. . . . . . Cái này? Cái này. . . . . ." Trong lúc nhất thời Kỳ Dương không biết nên làm gì tiếp theo, nếu hắn phủ định, khẳng định Phỉ Lệ sẽ không nói hai lời trở về bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ, nhưng nếu hắn khẳng định, Phỉ Lệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội bêu xấu hắn, hơn nữa nhất định hành động sẽ càng thêm lớn mật, đừng hỏi hắn tại sao lại biết, nhìn nụ cười quái dị này của Phỉ Lệ, Kỳ Dương liền đoán được vài phần, chỉ là vẫn không thể khẳng định mà thôi.

"Dương, chẳng lẽ không thích sao? Ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cũng chưa chơi trò này đâu đấy!" Cánh môi của Phỉ Lệ dịu dàng lướt qua mặt Kỳ Dương, nhẹ nhàng gặm cắn, lực đạo nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác muốn ngừng mà không được . Cái cảm giác đó như gặm nhấm tâm can người ta, khiến cả người tê dại.

Giống như là biết rõ lúc này Phỉ Lệ chỉ là đang nói đùa, nhưng Kỳ Dương vẫn bị dụ dỗ, biết rõ là độc dược, nhưng vẫn muốn uống. Phỉ Lệ là cây anh túc trí mạng, biết rõ là độc, vẫn là nhịn không được bị cám dỗ, như tình huống bây giờ chẳng hạn! Kỳ Dương ở trong lòng tự giễu.

"Nàng không sợ Lạp Mạc Nhĩ tức giận sao?" Kỳ Dương ho khan mấy tiếng, gò má đỏ bừng quay sang một bên, bởi vì hắn không dám nhìn đôi mắt sáng ngời kia của Phỉ Lệ, mà cái sự xấu hổ này của hắn lại bị Phỉ Lệ tóm lấy, không ngờ Kỳ Dương lại ngây thơ đến thế, thật không thể tin nổi! Phỉ Lệ không nhịn được mà co quắp khóe miệng.

"Sẽ không! Bởi vì Lạp Mạc Nhĩ là lão công dự định rồi, còn ngươi là người tình mà!" Phỉ Lệ hướng về phía Lạp Mạc Nhĩ nở một nụ cười, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ hiểu nàng còn hơn cả bản thân nàng, cho nên Lạp Mạc Nhĩ sẽ không ra tay ngăn trở nàng! Nói không chừng sẽ ủng hộ nàng trêu cợt Kỳ Dương nữa cơ. Bởi vì nàng cũng rất hiểu Lạp Mạc Nhĩ, hiểu rõ nam tử có chút cao ngạo lại có điểm vắng lạnh đó.

"Người tình!" Lúc Kỳ Dương nghe đến hai chữ “tình nhân” do Phỉ Lệ nói ra, cả người liền cứng ngắc, ngay cả gương mặt tuấn mỹ hay mỉm cười cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, hiển nhiên là bị câu nói kia của Phỉ Lệ hù sợ, cho tới bây giờ không có kẻ nào dám nói như vậy với hắn, bảo Vương của Minh giới làm người tình, hơn nữa còn là ngay trước mặt phu quân của mình bảo hắn làm người tình. Mặc dù không phải rất rõ ràng lão công trong miệng Phỉ Lệ là có ý gì, nhưng Kỳ Dương khẳng định đây tuyệt đối là ý tứ nói đến trượng phu.

"Đúng rồi! Cái người đang núp ở góc kia, ta không ngại để cho ngươi làm mặt trắng nhỏ của ta đâu! Gia tộc Đức Cổ Lạp nuôi thêm vài người nữa cũng chẳng khó khăn gì." Phỉ Lệ hướng về phía Kỳ Dương nghiêm túc gật đầu một cái, sau đó đột nhiên quay đầu, nói về phía góc tối kia. Vẫn là bộ dạng ngả ngớn không xương mị hoặc, chỉ là trong lời nói nhiều hơn vài tia phòng bị.

"Hả? Có thật không?" Một giọng nam trầm ấm nhưng lại không nghiêm túc chậm chạp vang lên ở trong hội trường, một thân thể cao lớn chậm rãi lộ ra ngoài ở trước mắt mọi người. Khi Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhìn rõ cái bóng dáng kia, con ngươi không tự chủ được co rút lại một chút, hiển nhiên bọn họ đã biết chủ nhân của giọng nói kia là ai.