"Mười tỷ!" Ước Bá khó khăn kêu lên. Bởi vì mười tỷ này cũng không phải là một số tiền nhỏ với những gia tộc như bọn họ. Ước Bá thật tò mò, Ai Phu Lâm đã trưởng thành như thế nào? Hắn thật sự có thể thay mặt cho gia tộc Bố Lôi Tiếu sao? Nghe cái giá trên trời như thế, cả hội trường nhất thời yên tĩnh lại, trước nay chưa từng có giá tiền như vậy, bọn họ bắt đầu tò mò với ma thú có hình dáng như Ma Tư thú kia, rốt cuộc có sức hấp dẫn như thế nào.
Nó lại có thể đáng giá như vậy, xem ra lần này Tiêu Hồn Động rất thành công. Bởi vì ngay cả Chợ Đen cũng không thể bán với giá tiền mười tỷ như thế, huống chi chỉ là Tiêu Hồn Động.
"15 tỉ." Ai Phu Lâm vẫn như không thèm quan tâm. Cái giá này dù là gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng đã có chút khó khăn rồi. Phải biết mặc dù gia tộc Bố Lôi Tiếu không giống Chợ Đen, nhưng tài lực cũng tính là mạnh nhất trong các đại gia tộc. Ai Phu Lâm rất tò mò gia tộc Bố Lại Sâm ăn phải thuốc lú gì, lại bỏ nhiều tiền ra như thế. Chẳng lẽ ma thú phía trên kia thật sự rất đáng giá? Chỉ là con ma thú này lại là ma thú ký kết khế ước của Phỉ Lệ, như vậy hẳn là cũng có thể. Phải biết rằng ma thú ký kết ước thú của đại tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp, làm sao có thể yếu kém được chứ.
"Thúc thúc, mười tám tỷ là ranh giới cuối cùng của chúng ta rồi." Sắc mặt Ước Bá khó coi nhìn Bá Đặc Lan, số tiền này đã là sau khi liên thủ với gia tộc Lao Đốn. Hắn không ngờ Ai Phu Lâm lại tăng giá cao đến thế, thật sự đã ngoài sự tính ban đầu.
"Chẳng lẽ gia tộc Bố Lôi Tiếu thật sự biết Mạc Vân thú? Không thể nào." Gương mặt Bá Đặc Lan tối tăm nhìn Ai Phu Lâm trong phòng bao kia. Nói thật hắn rất tán thưởng tên tiểu tử kia, hơn nữa lần này gia tộc Bố Lôi Tiếu lại có hai người thừa kế xuất sắc, đây là chuyện mà các gia tộc khác không muốn thấy nhất. Cho nên không ít gia tộc sử dụng vô số mưu kế, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì. Ly gián Ai Phu Lâm và Bội Nhân Đặc, tựa hồ cũng không có tác dụng, ngược lại càng khiến quan hệ của hai người bọn họ càng thêm thân thiết.
"Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Ước Bá cẩn thận nhìn Bá Đặc Lan, lần này xem ra gia tộc hắn phải đạp nồi bán sắt rồi. Dù sao tài lực của bọn họ cũng không phải rất mạnh, không phải chỉ là một vết cắt đơn giản như gia tộc Bố Lôi Tiếu.
"Tiếp tục tăng giá, ta tin cái giá tiền này cũng là ranh giới cuối cùng của gia tộc Bố Lôi Tiếu. Ta đoán lần này Ai Phu Lâm kêu giá, chẳng có quan hệ gì với gia tộc Bố Lôi Tiếu." Bá Đặc Lan nhanh chóng trấn tĩnh lại, dù sao không thể có ai biết chuyện về Mạc Vân thú, hắn cực kỳ tự tin với vấn đề này.
"Mười sáu tỷ."
"Mười bảy tỷ." Ai Phu Lâm lười biếng kêu tiếp, chỉ là lúc này hắn quay đầu về phía Phỉ Lệ, nói: "Phỉ Lệ, 20 tỷ là số tiền lớn nhất mà gia tộc Bố Lôi Tiếu ta có thể trả. Cho nên nếu 20 tỷ mà không được, ta cũng hết cách."
Ai Phu Lâm buồn bực nói. Lúc nào thì gia tộc Bố Lại Sâm lại có nhiều tiền như vậy? Đây cũng không phải là mười mấy đồng tiền, mà là hơn 10 tỉ đó! Từ khi nào mà gia tộc Bố Lại Sâm lại phá của như thế? Thật sự là quá kỳ quái rồi.
"20 tỷ mà cực hạn? Gia tộc Bố Lôi Tiếu các ngươi thật đúng là nghèo." Phỉ Lệ khinh bỉ nhìn Ai Phu Lâm và Bội Nhân Đặc, mấy chục tỷ này quả thực chính là hạt cát trong sa mạc với mấy gia tộc ở Đại lục Phi Long, thật không hiều tại sao người ở Thủ Vọng Giác lại nghèo như vậy? Quả nhiên là do gia tộc quá nhỏ.
"Tài lực của gia tộc Bố Lôi Tiếu chúng ta cũng được tính là đứng thứ nhất trong ba đại gia tộc ở Thủ Vọng Giác, dĩ nhiên thì không thể so với gia tộc của nàng được." Ai Phu Lâm không phản bác, dù sao tài lực của gia tộc Đức Cổ Lạp không phải người nào cũng có thể sánh bằng, hơn nữa Thủ Vọng Giác cũng không tính là lớn so với tam giới.
"Hừ! Mấy chục tỷ đối với mấy đại gia tộc ở Đại lục Phi Long chỉ là hạt cát trong sa mạc, dù là mấy gia tộc đứng thứ hai mươi, thậm chí là xếp thứ ba mươi cũng xuất ra được. Thật không hiểu tại sao Thủ Vọng Giác lại nghèo như vậy? Nếu vẫn không đủ, tự ta sẽ ra tay." Phỉ Lệ tức giận giải thích. Qủa nhiên Đại lục Phi Long vẫn còn rất đặc biệt với tam giới! Chỉ với điểm này thì mấy giới khác cũng không thể sánh bằng rồi.
"Thật ư?" Đám người Ai Phu Lâm co quắp khóe miệng nghe Phỉ Lệ nói. Chẳng lẽ gia tộc lớn mạnh nhất Thủ Vọng Giác cũng chỉ có thể coi là gia tộc thứ ba mươi của Đại lục Phi Long ư? Liệu đó sẽ là sự thật ư? Dù sao bọn hắn cũng chưa từng đi tới Đại lục Phi Long, nhưng mà Phỉ Lệ cũng chẳng cần lừa gạt bọn họ làm gì.
"Đúng thế! Một Học Viện Ma Pháp Phi Long còn lớn hơn cả Thủ Vọng Giác của các ngươi, vậy ngươi nói xem Đại lục Phi Long sẽ như thế nào?" Phỉ Lệ nhe răng, nàng không hề khoa trương, bởi vì Học Viện Ma Pháp Phi Long tương đương với một thành thị siêu cấp, mà Thủ Vọng Giác lại được tạo thành từ một ít thành thị nhỏ, cho nên tổng diện tích của nó tựa hồ bằng với Học Viện Ma Pháp Phi Long. Chỉ có điều sự khác biệt duy nhất chính là Học Viện Ma Pháp Phi Long là Học viện đứng đầu đại biểu cho Đại lục Phi Long, mà Thủ Vọng Giác chỉ là một vùng đất hỗn loạn trong tam giới.
"Quá phô trương!" Nghe đến đó Á Lực Khắc đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn vốn cho rằng Học viện Ba Lạp Tư đã quá khoa trương rồi, dù sao nó cũng là Học viện tốt nhất ở Thủ Vọng Giác, nhưng hiện tại Phỉ Lệ lại nói cho hắn biết, Học Viện Ma Pháp Phi Long còn vượt qua cả Thủ Vọng Giác bọn hắn.
"Không hề. Chỉ là thực lực của người ở Đại lục Phi Long không mạnh bằng các ngươi, dù là Thánh cấp cũng rất khó đạt tới, hiển nhiên không thể so sánh với các ngươi ở nơi này, dù sao thực lực thấp nhất của các ngươi đều là Thánh cấp." Phỉ Lệ buồn bực nói, không nghĩ hiểu vì sao lại có chênh lệch lớn đến như vậy? Có lẽ là do hoàn cảnh sống tạo thành!
"Thật sự?" Hai mắt Ai Phu Lâm nóng rực nhìn Phỉ Lệ, vậy có phải đồng nghĩa với việc nếu hắn tới Đại lục Phi Long liền vô địch hay không?
"Thật chứ! Chỉ là người bình thường không thể nào đến được Đại lục Phi Long. Bởi vì nơi đó sẽ chế ước thực lực của người từ bên ngoài đến, toàn bộ đều bị áp chế ở Thần cấp hoặc là Thánh cấp." Phỉ Lệ suy tư một chút rồi nói, bởi vì nàng chỉ thấy người vượt qua Thần cấp ở trong bí cảnh, hơn nữa ngay cả thực lực của Lạp Mạc Nhĩ cũng sẽ bị áp chế cơ mà.
"Không thể nào!" Ai Phu Lâm không dám tin trợn to mắt nhìn Phỉ Lệ, tại sao Đại lục Phi Long lại có quy tắc biến thái như thế, quả là biến thái trong biến thái!
"Đây chính là luật lệ của Đại lục Phi Long!"
"Dừng!" Ai Phu Lâm buồn bực một hồi lâu. Bây giờ giá tiền cũng đã gần sát đến cực hạn của gia tộc hắn, cho nên tất cả mọi người ngừng thở xem khoảnh khắc khó khi gặp được này.
"Ai Phu Lâm, coi như là gia tộc Bố Lại Sâm nợ các ngươi một cái nhân tình, ma thú này thuộc về gia tộc chúng ta, được không?" Giọng nói của Ước Bá truyền ra từ trong phòng bao.
Những người khác cũng không mở miệng, dù sao bọn họ không nên quản những việc này, nhúng tay vào chả khác gì tìm chết.
"Không được! Bởi vì nó không liên quan tới gia tộc Bố Lôi Tiếu." Giọng nói đáng đánh đòn của Ai Phu Lâm vang lên trong hội trường, hiển nhiên là không chừa mặt mũi cho Ước Bá.
"Đã như thế, vậy thì tại sao không để cho gia tộc chúng ta?" Ước Bá tò mò hỏi. Nếu như không phải là chuyện của gia tộc Bố Lôi Tiếu, vậy tại sao Ai Phu Lâm lại liều mạng như vậy. Ước Bá tò mò, cả hội trường cũng bắt đầu tò mò. Ai Phu Lâm tương đối nổi danh ở Thủ Vọng Giác, không biết lần này Ai Phu Lâm lại muốn giở trò gì.
"Bởi vì ta muốn con ma thú kia." Giọng nói mềm mại của Phỉ Lệ xuyên thấu qua ma pháp thủy tinh truyền đến cả hội trường. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều đang tưởng tượng xem chủ nhân của giọng nói này có dung nhan như thế nào? Chỉ mới nghe giọng nói thôi mà đã có thể làm cho người ta không tự chủ được mà bắt đầu hưng phấn.
"Nàng là ai?" Ước Bá nhanh chóng phản ứng lại, chỉ là hai gò má lại đỏ bừng. Bời vì giọng nói của người kia thật êm tai, giống như tiếng ngọc vỡ rơi rụng ở trên mâm châu, thanh thúy, dễ nghe làm cho người ta muốn chìm đắm trong đó, làm cho người ta không kiềm chế được mà rơi vào ảo tưởng.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta nhất định phải có được con ma thú kia. Đinh Địch, Đinh Địch, ngươi nghe được ta gọi không?" Giọng nói của Phỉ Lệ lại một lần nữa dịu dàng xuyên thấu qua ma pháp thủy tinh, truyền khắp cả hội trường, khiến tất cả mọi người chìm đắm trong đó. Vốn Đinh Địch đang ảm đạm mất hồn, khi nghe được tiếng kêu này, tứ chi bị gãy giùng giằng muốn bò dậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể, uể oải ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói của Phỉ Lệ.
"Đinh Địch, đừng lo lắng, là ta, ta tới tìm ngươi rồi. Nói cho ta biết là ai đả thương ngươi?" Giọng nói của Phỉ Lệ khiến cho người ta không thể nào phản bác, ngay cả Giảo Lệ đứng ở bên trên khán đài cũng cảm thấy sởn gai ốc, hơi thở lặng lẽ trầm xuống. Không biết vì sao khi nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng này, thân thể lại bắt đầu run rẩy. Không biết vì sao có một loại dự cảm xấu đánh úp tới trái tim của nàng.
"Chiêm chiếp…" Đinh Địch yếu đuối kêu giống như đang muốn nói cái gì, bộ dáng cực kỳ uất ức, cặp mắt đáng yêu kia dâng lên hơi nước. Trong lúc nhất thời các phái nữ trong hội trường đều thương cảm với Đinh Địch
Nhưng nơi này có một người ngoại lệ, đó chính là Bá Đặc Lan. Mạc Vân thú không thể nào có chủ nhân, với cá tính cao ngạo của Mạc Vân thú, làm sao có thể cho phép chủ nhân tồn tại, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ai có thể tới nói cho hắn biết, Mạc Vân thú kiêu ngạo, thế nhưng lại làm nũng, hơn nữa đối tượng lại còn là một thiếu nữ nhu nhược. Từ giọng nói còn non nớt của nàng ta, Bá Đặc Lan cực kỳ khẳng định đây chính là một thiếu nữ, tuổi còn rất nhỏ.
"Hả! Là thế này phải không? Đinh Địch đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi báo thù! Đến lúc đó Lạp Mạc Nhĩ cũng tới! Nói không chừng có thể bọn họ cũng sẽ tới, cho nên Đinh Địch, ngươi đừng lo lắng."Giọng nói dịu dàng của Phỉ Lệ lại vang lên, làm cho hội trường yên tĩnh một lần nữa. Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy giống như có gió lạnh thổi qua gáy. Rõ ràng là giọng nói của Phỉ Lệ rất ôn hòa, nhưng mà mà mọi người ở đây đều cảm thấy giống như bùa đòi mạng. Ngay cả phu nhân Nạp Sắt Lợi cũng phát hiện có sức mạnh gì đó không đúng, nhưng lúc này nàng lại không thể làm gì được.