Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 185: Ta muốn đi dạo kỹ viện




Editor: Cẩm Băng Đơn.

"Nhưng thiếu gia Ai Phu Lâm, không phải bây giờ đi Tiêu Hồn Động sao?" Ba La Tư mờ mịt nhìn Ai Phu Lâm, dáng vẻ hết sức vô tội, giống như những lời này vốn không phải là hắn nói vậy, hắn muốn nhắc nhở chủ tớ Phỉ Lệ, Ai Phu Lâm này nhìn như đàng hoàng, thật ra thì là sói đội lốt cừu, hi vọng hai người Phỉ Lệ có thể hiểu rõ, đừng đi theo bên cạnh bọn họ, nếu không nhất định Ai Phu Lâm sẽ vươn tay sói về phía Phỉ Lệ .

"Khụ khụ. . . . . . Ba La Tư, ta không biết ngươi đang nói cái gì?" Ai Phu Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Ba La Tư giả vờ vô tội, chết tiệt Ba La Tư ngu ngốc này, không biết khiêm tốn trước mặt Phỉ Lệ một chút sao? Nếu dọa mất hai mỹ nhân này chạy mất, khi trở về hắn nhất định lột da Ba La Tư ra.

Mà Tắc La đứng ở bên cạnh nhanh chóng tới bịt miệng Ba La Tư vẫn đang còn có ý định muốn nói tiếp, trực tiếp kéo Ba La Tư ra sau lưng mấy người bọn họ, hoàn toàn không để ý đến Ba La Tư đang giãy giụa, với tu vi mới tiến vào Thánh cấp của Ba La Tư, ngay cả Phỉ Lệ cũng đánh không lại, huống chi là mấy vị thiếu gia quần áo lụa là trước mắt, mặc dù thực lực của mấy người Ai Phu Lâm không phải rất lợi hại, nhưng mà đối với mấy kẻ ăn sung mặc sướng mà nói, đối với người bình thường mà nói, kẻ có thể tiến vào học viện Ba Lạp Tư Đặc làm sao là phế vật được chứ.

"Tiêu Hồn Động là chỗ ở của các ngươi sao? Tên nghe thật là lạ." Phỉ Lệ hơi chun chun cái mũi, làm cho người ta cảm thấy Phỉ Lệ đang ở ranh giới giữa một nữ hài tử và một nữ nhân thành thục quyến rũ, trong lúc nhất thời đám người Ai Phu Lâm kinh ngạc nhìn bộ dáng động lòng người của Phỉ Lệ. Không biết làm sao, dù sao Ti Mị cũng là con át chủ bài của Tiêu Hồn Động, trừ phi cường giả nổi danh ở Thủ Vọng Giác, hoặc là có chút gì đó Đại Quý Tộc, nếu không căn bản không thể gặp được Ti Mị, cho nên mấy người Ai Phu Lâm có thể nhìn thấy Tạp Tây cũng đã là không tệ rồi.

Nhưng mà bây giờ Phỉ Lệ so với Tạp Tây mà nói, lại có chênh lệch rất lớn, chỉ là khí chất hồn nhiên trong sáng trên người Phỉ Lệ, thì một nữ tử phong trần như Tạp Tây không thể nào sánh nổi, cho nên dù là Ti Mị cũng không thể đẹp bằng Phỉ Lệ, thế nên dĩ nhiên đám người Ai Phu Lâm bị bộ dáng của Phỉ Lệ thu hút.

"Thật là đẹp!" Ai Phu Lâm si ngốc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phỉ Lệ, trong lúc nhất thời quên mất dự định ban đầu của mình, nữ tử như vậy mà động thủ cũng làm cho người có cảm giác tội ác cực kỳ, cho nên Ai Phu Lâm mới có biểu hiện hoàn toàn trái ngược với bình thường.

"Làm sao vậy? Tại sao các ngươi lại nhìn ta, trên mặt ta có cái gì bẩn sao?" Phỉ Lệ mù mờ vuốt ve gò má trắng nõn của mình, ngây thơ nhìn Ai Phu Lâm, hoàn toàn không để mắt đến trong mắt đám người Ai Phu Lâm tràn ngập dục vọng, trong nháy mắt chung quanh vang lên một hồi thanh âm hít thở, có mấy kẻ định lực kém cỏi, kẹp thật chặt lại hai chân của mình, đi nhanh về phía địa phương âm u phía sau, hiển nhiên là không muốn tình cảnh này của bọn họ này bị Phỉ Lệ đáng yêu nhìn thấy, bởi vì thật sự là có cảm giác rất tội lỗi.

"Khụ khụ! Không phải, Tiêu Hồn Động là nơi chơi bời của nam nhân, không phải là nơi ở của ta, bây giờ ta dẫn nàng đi tới nơi ở của ta được không?" Ai Phu Lâm vừa mới nhớ lại lúc trước đã mua một căn nhà nho nhỏ ở bên ngoài, hắn vốn định dùng nó để chứa chấp mỹ nhân, gia tộc Bố Lôi Tiếu tuyệt đối không cho phép bọn họ mang mấy nữ nhân không rõ lai lịch trở về, nhất là những nữ tử phong trần, đối với gia tộc Bố Lôi Tiếu mà nói đó là sỉ nhục không thể tha thứ.

"Tại sao chỉ có nam nhân mới được đi, Phỉ Lệ có thể đi không? Phỉ Lệ thật rất muốn đi xem một chút, ta lần đầu tiên rời nhà, cho nên Ai Phu Lâm, ngươi có thể mang ta đi xem một chút hay không?" Hai mắt Phỉ Lệ lóe sáng, tha thiết nhìn Ai Phu Lâm, này! Thanh lâu đấy! Đây chính là cơ hội chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu! Trước kia đã muốn đi vui đùa một chút rồi, mà ở Hỗn Loạn Chi Thành không có thời gian, cho nên bỏ lỡ, bây giờ tuyệt đối không thể bỏ qua.

Thủ Vọng Giác được gọi là địa phương hỗn loạn nhất trong tam giới, như vậy nhất định nó cũng có sức hấp dẫn nào đó, thành Ngãi Nhỉ Phỉ Đặc là thành thị siêu cấp phồn hoa nhất ở Thủ Vọng Giác, như vậy nghề nghiệp đó cũng là cao cấp nhất không phải sao? Vừa nghe đến tên Tiêu Hồn Động cũng biết là nơi nào, hẳn là nơi tập trung các quý tộc chơi bời! Trong lòng Phỉ Lệ không ngừng cười trộm, nhất định phải đi, nếu không lần sau ai biết có thời gian đi nữa hay không, hơn nữa cho dù có thời gian, ai biết bọn họ có thể để cho nàng đi cái loại địa phương đó hay không chứ.

"Không phải, nhưng… Ai Phu Lâm nhìn vẻ mặt mong chờ của Phỉ Lệ, nhất thời cảm thấy cả người vô lực, tại sao Ba La Tư chết tiệt lại nói ra mấy chữ Tiêu Hồn Động ra chứ! Bây giờ hắn làm sao mà từ chối được đây! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mong chờ của Phỉ Lệ, Ai Phu Lâm làm thế nào cũng không thể nói lời từ chối ra ngoài miệng được.

"Không được sao?" Phỉ Lệ uất ức nhìn Ai Phu Lâm, gương mặt lộ ra mất mác vô hạn, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng không dứt, ngay cả mấy người Ba Tắc La bên cạnh cũng không nhịn được trách cứ nhìn Ai Phu Lâm, phải biết bình thường bọn họ tuyệt đối không dám làm chuyện này đâu.

"Cũng không phải là không được, chỉ là… ." Ai Phu Lâm buồn bực nhận lấy trách cứ của mọi người, phải biết không phải ai cũng có thể vào Tiêu Hồn Động, những kẻ có thể vào đó, đều có thân phận, cho nên nếu tùy tiện mang Phỉ Lệ đi cùng, ai biết có thể gặp chuyện không may hay không. Quả thật gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng có thể coi là một Đại Gia Tộc ở Thủ Vọng Giác, nhưng ở Thủ Vọng Giác cũng không phải chỉ có một gia tộc Bố Lôi Tiếu là gia tộc lớn, cho nên hắn không thể không thận trọng suy nghĩ kỹ vấn đề này, hắn là kẻ quần áo lụa là nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngu.

"Vậy là có thể được sao? Ta chưa bao giờ chơi đùa ở bên ngoài, lát nữa Ai Phu Lâm mang ta đi chơi có được không." Phỉ Lệ cao hứng kéo cánh tay của Ai Phu Lâm, kích động nói, thật ra thì Phỉ Lệ không nói sai, từ sau khi nàng tỉnh lại ở thế giới này, thật sự chưa từng chơi đùa thoải mái một lần, chưa từng tiếp xúc kỹ với thế giới này, trước vẫn luôn ôm tâm trạng xem kịch vui nhìn cái thế giới này, nhưng từ khi chìm đắm trong sự yêu thương của gia tộc Đức Cổ Lạp, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, kiếp này nàng không phải là cô nhi, mà là tiểu công chúa của gia tộc Đức Cổ Lạp.

Nàng có thể bất chấp tất cả làm bất kỳ chuyện gì mà nàng muốn làm, Đức Cổ Lạp sẽ chống lưng cho nàng, bất kỳ người nào ở gia tộc Đức Cổ Lạp cũng cần có kinh nghiệm huấn luyện nghiêm khắc, nhưng mà bởi vì nàng là Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp, cho nên nàng chỉ cần hưởng thụ, tiếp nhận sự sủng ái của Đức Cổ Lạp, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc với bóng tối của Đức Cổ Lạp, nhưng huyết mạch Đức Cổ Lạp nói cho nàng biết, nàng thật sự thích hợp sinh tồn ở trong bóng tối, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nàng không thể tiếp cận với ánh sáng, mà hoàn toàn trái lại, kiếp này nàng yêu thích đến những nơi hắc ám cùng ánh sáng, cho nên tính tính Phỉ Lệ đã sớm thay đổi, chỉ là nó cũng không có gì xấu không phải sao?

Phỉ Lệ giảo hoạt giương lên một độ cong, đây chính là thân tình, cho nên nàng mới có thể phóng túng không kiêng sợ bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc khiến Lạp Mạc Nhĩ thuộc về nàng, Lợi Nhã nhìn Phỉ Lệ cười đến vui vẻ, khuôn mặt băng sơn vạn năm, cũng sinh động hiện lên một chút nụ cười lúm đồng tiền, mặc dù chỉ là khẽ động 0.1 độ, nhưng đúng là Lợi Nhã mỉm cười. Chỉ cần Phỉ Lệ vui vẻ là được rồi, những thứ khác cũng không quan trọng, chủ nhân của nàng không cần vác trên lưng bất kỳ gánh nặng nào, chỉ cần vui vẻ cười, những thứ khác đều không cần để ý.

"Thôi được rồi!" Ai Phu Lâm không cưỡng được ánh mắt uất ức của Phỉ Lệ, còn có ánh mắt trách cứ của mọi người nữa, cuối cùng vẫn khuất phục, mang theo Phỉ Lệ đến Tiêu Hồn Động, nhưng trước khi đi, Ai Phu Lâm vẫn cẩn thận bảo hai người Phỉ Lệ thay y phục khác, Phỉ Lệ vẫn mặc trường sam thanh nhã như cũ, mà Lợi Nhã lại lựa chọn y phục chiến đấu, hoàn thành trách nhiệm của một thị vệ, mặc dù đám người Ai Phu Lâm rất hiếu kỳ thân phận của Lợi Nhã, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Dù sao có một vài đại gia tộc, cũng sẽ cố ý bồi dưỡng một vài thị nữ xuất sắc đi theo bên người tiểu thư, lúc tiểu thư xuất giá cũng sẽ đi theo, cho nên thấy Lợi Nhã tỉ mỉ chuẩn bị tất cả vì Phỉ Lệ, bọn họ cũng không có giật mình, chỉ là buồn bực thực lực của Lợi Nhã, dường như mạnh hơn bọn hắn mấy phần, nhưng sau khi thấy Phỉ Lệ đi ra, tất cả cũng bị bọn họ ném ra sau đầu hết, lúc này Phỉ Lệ mới là quan trọng nhất.

Mọi người vừa đi, vừa giới thiệu phong cảnh Ngải Nhĩ Phỉ Đặc cho Phỉ Lệ, còn có một chút như nền văn hóa, thế lực đặc biệt của Ngải Nhĩ Phỉ Đặc, dĩ nhiên những thứ này đều là do Phỉ Lệ hữu ý vô tình nói khách sáo, nên đám người Ai Phu Lâm mới nói ra, bọn họ cũng chỉ nghĩ, Phỉ Lệ rất hiếu kỳ mà thôi, cũng không hề nghĩ tới hai người Phỉ Lệ là cố ý tiếp cận bọn họ mới xuất hiện.

"Ngải Nhĩ Phỉ Đặc đặc biệt chia làm năm nội thành lớn, trong đó ba thành nội phía đông là thuộc phạm vi thế lực của gia tộc Bố Lôi Tiếu, mà thành nội phía tây nằm trong phạm vi thế lực của Thành chủ gia tộc Bố Lại Sâm cùng gia tộc Lao Đốn, phía nam còn lại là một vài Dong Binh Công Hội cùng với phần lớn Ma Pháp Công Hội quản lý ở bên trong, khu Nam còn có rất nhiều Đại Quý Tộc, nhưng mà bọn hắn cũng không thể tùy tiện đi vào, bởi vì sự phân chia thế lực. Phía bắc còn lại chỉ thuộc về Học viện Ba Lạp Tư Đặc, bình thường các thế lực khác cũng sẽ không đến phía Bắc gây chuyện, dù sao Ba Lạp Tư Đặc cũng là là Học viện tối cao của Thủ Vọng Giác, bên trong có rất nhiều cường giả ẩn nầp, cho nên trước mắt vẫn chưa có người nào dám đến Học viện Ba Lạp Tư Đặc gây chuyện. Còn trung khu thì do chợ đen dưới lòng đất cai quản, đồng thời chợ đen dưới đất cũng là một nơi có thực lực mạnh nhất Thủ Vọng Giác, không ai biết chủ nhân sau lưng chợ đen, ngược lại bọn họ chỉ biết người kia tên là Hắc Thần, chợ đen không những khống chế phần lớn khai thác mỏ mà còn cả nghành ăn uống, thậm chí là cả bán đấu giá ở Thủ Vọng Giác, ta dám đánh cược tất cả đều là do chợ đen khống chế. Mới vừa rồi Tiêu Hồn Động mà chúng ta nhắc đến cũng là sản nghiệp của chợ đen dưới lòng đất." Ai Phu Lâm hâm mộ nói, chỉ với Thủ Vọng Giác mà nói, chợ đen thật cũng coi là đầu sỏ, chỉ là Ai Phu Lâm cũng hiểu sau lưng này có thế lực nhúng tay vào, tất cả đều rất phức tạp.

Cho nên cũng không thể nói rõ ai là chủ nhân của Thủ Vọng Giác, hơn nữa ngọn núi Thác Tháp lại là cấm kỵ của Thủ Vọng Giác. Chỉ là những lời này Ai Phu Lâm không có nói ra mà thôi.

"Oa! Thật là lợi hại! Vậy chúng ta nhanh đi Tiêu Hồn Động thôi!" Phỉ Lệ hưng phấn nghe đám người Ai Phu Lâm giới thiệu, mới vừa rồi Ba Tắc La nói thầm vào tai nàng. Bên trong Tiêu Hồn Động có nữ nhân xinh đẹp nhất của Thủ Vọng Giác, nữ nhân quyến rũ nhất, cao quý nhất. Hắn càng nói, càng khiến Phỉ Lệ dục huyết sôi trào, nàng đã đợi không kịp muốn biết liệu Tiêu Hồn Động có phải thật sự nổi danh mất hồn như nghe thấy tên của nó hay không.