Ngay sau khi Khải Nhĩ Văn mang Phỉ Lệ đi không lâu, một đạo Kích Sát Linh truyền xuống từ Thác Tháp, trong lúc nhất thời cả Thủ Vọng Giác bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương, ai cũng không biết là ai đã chọc giận chủ nhân trên đỉnh Thác Tháp, thậm chí ngay cả Kích Sát Linh khó gặp cũng phóng ra, có thể thấy được chuyện lần này lớn như thế nào.
"Rốt cuộc là ngươi muốn mang ta đi đâu? Ta cho ngươi biết vẫn nên đưa ta đến ngọn núi Thác Tháp thì tốt hơn, nếu không nếu bị chậm trễ, ta không bảo đảm ngươi có còn có thể sống đến ngày mai hay không, ta cũng không phải uy hiếp ngươi." Phỉ Lệ bình tĩnh nói, nàng biết mới vừa rồi chắc chắn là Khải Nhĩ Văn đã đem tin tức nàng mất tích nói cho bọn họ, lấy tính tình gấp gáp của những người đó, chắc chắn sẽ lập tức đuổi theo tới đây.
Nhưng bây giờ còn chưa có có đuổi theo tới đây, vậy cũng chỉ có thể nói rõ nam nhân gọi là Khải Nhĩ Văn này đã động tay động chân gì đó ở trên người của nàng, nếu không dựa vào thủ đoạn của Hoặc Nhiên và Tước Nhiến nhất định đã tìm được tung tích của nàng, nhưng chính là bởi vì như vậy nàng mới càng thêm lo lắng, phải biết bộ mặt mất lí trí của Tước Nhiên và nghiêm trang của Hoặc Nhiên thực rất kinh khủng, lại thêm mấy người Ma Thẩm trên đỉnh Thác Tháp, trời mới biết sẽ xảy ra cái gì?
"Chuyện của ta không cần ngươi lo lắng, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn sống ở bên cạnh ta là được, chờ sau khi ta làm xong chuyện của ta, thì nhất định sẽ đưa ngươi trở về ngọn núi Thác Tháp." Khải Nhĩ Văn nghiêm túc nói, mới vừa rồi Phỉ Lệ đột nhiên bộc phát cỗ uy áp kia, sợ hãi đến từ linh hồn, hắn biết Phỉ Lệ không có lừa gạt hắn, nhưng hiện tại hắn đã không có đường rút lui rồi, cho nên cho dù biết rõ là chết đường, hắn đều chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì. Chỉ hy vọng bọn họ sẽ không liên lụy đến Gia tộc Áo Bố Lai Sâm là tốt rồi, về phần chính hắn, nếu như Nam Hi thật sự không thể ở bên cạnh hắn, cho dù hắn còn sống cũng không có ý nghĩa, vì thế dù sống hay chết với hắn mà nói cũng không có quan trọng.
"Tùy ngươi." Phỉ Lệ buồn bực cúi đầu, vùi ở trước ngực Khải Nhĩ Văn, thật là đầu heo không biết suy nghĩ, biết rõ hậu quả khi làm như vậy, vẫn còn cố ý làm, thật đúng là đồ không sợ chết.
So sánh với Phỉ Lệ đang thoải mái, Khải Nhĩ Văn ôm Phỉ Lệ nhưng lại khẩn trương khác thường. Không có biện pháp, chỉ cần hắn nghĩ tới khối thân thể thiếu nữ mềm mại mình ôm trong ngực, mềm mềm, cộng thêm một cỗ hương vị ngọt ngào thỉnh thoảng tràn ra từ trên người của Phỉ Lệ, hết sức dính người, làm cho người ta một loại tư tưởng muốn ngừng mà không được. Một cỗ dục hỏa từ bụng dưới Khải Nhĩ Văn chạy khắp toàn thân, hô hấp cũng bắt đầu từ từ thay đổi không được bình thường.
Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Trong đáy lòng Khải Nhĩ Văn không ngừng chửi rủa, từ khi nào mà mình lại có dục vọng không nên có đối với nữ nhân chưa từng gặp mặt, hơn nữa nếu là hắn không có đoán sai nữ nhân trong ngực vẫn còn là một cô thiếu nữ, vậy mà hắn lại có ý nghĩ xấu xa với một cô thiếu nữ. Khải Nhĩ Văn, ngươi thật không phải là người, mà là súc sinh, nghĩ như vậy Khải Nhĩ Văn hung hăng tát vào mặt chính mình, Phỉ Lệ vừa nhìn vừa không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu.
Mới vừa rồi còn người một người bình thường, sao ngoắt một cái đã tự đánh mình, thật là có đủ điên khùng mà. Khải Nhĩ Văn đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của Phỉ Lệ, gương mặt tuấn tú trong lúc nhất thời chuyển hồng, mà lúc nãy lửa dục vừa tiêu tan, lại một lần hồi phục rồi. Khải Nhĩ Văn khóc không ra nước mắt trước mặt khi đối mặt với cạnh tượng như thế này, mặc dù Phỉ Lệ mang khăn che mặt, nhưng cái khăn che mặt kia không che nổi đôi mắt giống như Diệu Thạch lóe ra mị hoặc mê người. Khiến hắn không tự chủ được mà tiếp tục bị hấp dẫn, Khải Nhĩ Văn đành phải không ngừng ở trong lòng suy nghĩ Nam Hi tốt đẹp, hi vọng mượn điều này để bỏ đi ý nghĩ không nên có.
"Đứng lại." Đột nhiên từ trong rừng cây xung quanh lao ra mười mấy tên người áo đen, ngăn cản đường đi của Khải Nhĩ Văn và Phỉ Lệ, mỗi người trong tay cũng cầm một thanh trường kiếm hắc quang, nhìn một cái cũng biết người đến không có ý tốt.
"Các ngươi là ai?" Khải Nhĩ Văn cẩn thận đem Phỉ Lệ đặt ở sau lưng, thực lực của những người này đều có thể không yếu hơn hắn, nếu không có Phỉ Lệ hắn thì có lẽ sẽ nắm chắc từ trong phá vòng vây, dù sao vị trí năm thủ lĩnh sinh ở Ba Lạp Tư Đặc cũng không phải là ngồi không, thực lực Khải Nhĩ Văn đúng là có thể so với cường giả cấp năm, cấp sáu, cho nên cường giả Thần cấp ở trong mắt của hắn cũng không có bao nhiêu sự khác biệt, dù sao Thần cấp trở lên cần nắm giữ cũng không chỉ là một cấp bậc, mà vận dụng thực lực tuyệt đối.
"Thiếu gia ra lệnh, tuyệt đối không lưu người sống, Giết!" Người áo đen cầm đầu nhẹ nhàng nói một câu, rồi nhanh chóng chỉ huy mấy người áo đen bao vây xung quanh đi lên, nhưng khi nhìn thấy Phỉ Lệ ở sau lưng Khải Nhĩ Văn thì dừng lại một chút, dù sao khi không biết rõ thân phận chân chính của đối phương, hành động thiếu suy nghĩ chỉ biết mang đến hủy diệt, cho dù một Khải Nhĩ Văn chết rồi, cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng ở Thủ Vọng Giác, nhưng người thiếu nữ sau lưng Khải Nhĩ Văn kia không giống vậy.
Bởi vì địa phương lúc trước Khải Nhĩ Văn đi là ngọn núi Thác Tháp, ngọn núi Thác Tháp là địa phương nào? Ở Thủ Vọng Giác dù là ba tuổi đứa trẻ cũng biết, đó là một cấm kỵ, mà cô thiếu nữ lại lại bị Khải Nhĩ Văn từ nơi đó mang đi, vì thế không thể động, nếu không đến lúc đó dù là thế lực sau lưng hắn cũng không thể đủ may mắn thoát khỏi, hắn cũng không phải là kẻ ngu giống như Khải Nhĩ Văn cái gì cũng không biết.
"Hừ! Muốn mạng của ta, vậy phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không." Nhìn khí thế của người tới, trong lòng của Khải Nhĩ Văn vẫn có chút nắm chắc. Mặc dù Thủ Vọng Giác là một địa phương ‘ngư long hỗn tạp’, nhưng càng là địa phương như vậy, quy tắc đều là dùng sức mạnh, có thể mặc kệ quy tắc mà tùy tiện động thủ trừ những thứ thế lực lớn ở ngoài kia, cũng chỉ có những Đại Gia Tộc kia, mà hắn bình thường cũng không có đắc tội người nào, sở dĩ phải muốn mạng của hắn cũng chỉ có người kia.
Ô Đặc Lôi Đức. Lao Đốn _ Đại thiếu gia của gia tộc Lao Đốn ở Thủ Vọng Giác, đồng thời cũng là biểu ca của Nam Hi. Ba Lạp Tư có năm cấp cường giả, bởi vì thời điểm thủ lĩnh sinh khiêu chiến bị bại dưới tay mình, hơn nữa mình lại có quan hệ với Nam Hi, cho nên Ô Đặc Lôi Đức luôn tìm hắn gây phiền toái, nhưng mà ở tại học viện Ba Lạp Tư Đặc luôn luôn quản chế rất nghiêm khắc, mà mỗi lớp thủ lĩnh sinh đối với rất nhiều chuyện đều có được quyền lực tuyệt đối, cho nên ở học viện Ô Đặc Lôi Đức cũng không thể làm gì với Khải Nhĩ Văn? Mà những phương diện khác bởi vì hạn chế ở Thủ Vọng Giác, cho nên hắn cũng không thể ra tay.
Nhưng nếu là cách xa trung tâm thành Thủ Vọng Giác, đến thành trấn phía ngoài hoặc là dọc theo khu vực cận kề, lực hạn chế tương đối nhỏ, cho nên mới phải có một màn ám sát này.
"Khải Nhĩ Văn, ngươi thật sự rất tự tin! Vì đối phó, chúng ta đã mời tới một cường giả cấp bậc Ngụy Thần." Người áo đen cầm đầu không chút kiêng kỵ nói, giống như Khải Nhĩ Văn trong mắt hắn đã là người chết, cho nên hắn cũng không cần thiết giấu giếm.
"A! Vậy sao? Ô Đặc Lôi Đức thật sự coi trọng ta." Thời điểm nghe tới Ngụy Thần, con ngươi Khải Nhĩ Văn còn hung hăng co rút lại một chút, Ngụy Thần vẫn chưa là đối thủ hắn có thể đối phó. Hơn nữa, trong tay hắn hiện giờ còn có một Phỉ Lệ, xem ra chuyện hôm nay không có cách nào bình yên rồi.
"Chuyện của các ngươi, tốt nhất không cần liên lụy đến ta, nếu không ta sẽ rất tức giận." Phỉ Lệ nhàn nhã đứng ở một bên nhẹ giọng nói, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng mà ở tại nơi có người đều có đủ nghe được rõ ràng, giọng nói non nớt kiều mỵ hiển nhiên khiến tất cả mọi người kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới Phỉ Lệ sẽ mở miệng nói chuyện, hơn nữa giọng nói kiều mỵ như vậy, mặc dù nữ nhân ở Thủ Vọng Giác đều rất đẹp, nhưng thân phận nhân tộc của Phỉ Lệ bọn họ vẫn có thể phân biệt được.
"Xin hỏi tiểu thư họ gì?" Người áo đen cầm đầu thận trọng dò hỏi. Không thể khiến gia tộc La Đống tạo kẻ thù không cần thiết, đây là điều rất quan trọng.
"Ta họ Đức Cổ Lạp, nhưng chuyện này tin tưởng người trên đỉnh Thác Tháp cũng không hy vọng có người biết, cho nên…" Phỉ Lệ thần bí liếc nhìn người áo đen đối diện, mặc dù nói không biết tại sao Tước Nhiên nghiêm cấm nàng nói ra dòng họ của mình, nhưng Phỉ Lệ lại không chút kiêng kỵ nói ra, có lẽ là do huyết mạch kiêu ngạo của Đức Cổ Lạp, cho nên dù là Phỉ Lệ ở trong trạng thái mất trí nhớ vẫn không tránh khỏi nói ra tên dòng họ vang dội tam giới này.
"Cái gì? Đức Cổ Lạp ?" Cầm đầu người áo đen, khiếp sợ lùi lại mấy bước, mới miễn cưỡng khống chế được thân hình của mình, ba chữ Đức Cổ Lạp này đối với người khác mà nói, có lẽ chỉ là một dòng họ đặc biệt, nhưng mà đối với với Đại Gia Tộc chân chính mà nói, đây tuyệt đối là cơn ác mộng, cũng là đối tượng tuyệt đối không thể trêu chọc.
Lại thêm vào Phỉ Lệ nói sau ngọn núi Thác Tháp, cầm đầu người da đen hoàn toàn đem Phỉ Lệ liệt vào vị trí cường giả không thể trêu chọc, không nên hỏi hắn tại sao không đi chứng thực, bởi vì cái dòng họ đó cũng không phải là người nào cũng biết, cũng dám nói ra được. Cho nên hắn theo bản năng không có truy vấn gì cả.
Chỉ là thời điểm cặp mắt ở xẹt qua dung nhan kinh ngạc của Phỉ Lệ, một kế hoạch âm độc, tạo nên từ đáy lòng của hắn, nếu như thiếu gia có thể có được nữ nhân này, như vậy nữ nhân Gia tộc Bố Lại Sâm kia cũng không có bao nhiêu tác dụng, dù sao Bố Lại Sâm cũng chỉ là một Thành chủ ở Thủ Vọng Giác mà thôi, so với gia tộc cổ xưa Đức Cổ Lạp thì vẫn có chênh lệch rất lớn, hơn nữa thực lực cô thiếu nữ trước mắt này cũng không tốt lắm?
"Đức Cổ Lạp rất nổi danh sao?" Vẻ mặt Khải Nhĩ Văn khó hiểu nhìn thời điểm nam tử đối diện nghe đến ba chữ này, vẻ mặt kinh sợ, khiến hắn hết sức mờ mịt, Thủ VỌng Giác chưa từng có một là Đại Gia Tộc tên Đức Cổ Lạp, nhưng tại sao sát thủ Ô Đặc Lôi Đức lại sẽ xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ như vậy.
"Có một số việc không phải ngươi nên biết." Phỉ Lệ tùy ý liếc nhìn Khải Nhĩ Văn, tư vị cảnh cáo rất nồng đậm, hiện tại trí nhớ của nàng vẫn chưa hồi phục, tất cả chuyện tình có liên quan đến thân phận mình, cũng không thể cho quá nhiều người biết, mà nàng mới vừa rồi sở dĩ nói ra, chỉ là muốn uy hiếp người áo đen đối diện.
Bởi vì theo giọng điệu của bọn Tước Nhiên mà nói, uy danh của Đức Cổ Lạp ở tam giới cũng hết sức cường hãn, lại thêm vào thế lực của Kỳ Dương ở ngọn núi Thác Tháp, những người này ít nhất hiện tại sẽ không ra tay đánh chết nàng, cho nên hắn không thể không chuẩn bị.
Sau khi Khải Nhĩ Văn bị tử nhãn Phỉ Lệ quét qua, một dòng nước ấm từ trong đáy lòng lướt qua, Khải Nhĩ Văn không biết lời đó có ý gì, chỉ là trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên hết sức khó coi, ngay cả có thể nói là dữ tợn.