Bọn hắn vẫn chưa biết." Tròng mắt Phỉ Lệ vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Lạc, ý tứ hết sức rõ ràng, người phía bên ngươi cũng có thể tin được sao? Nếu không đáng tin ta không ngại giúp ngươi trừ đi.
"Ánh mắt ngươi là có ý gì, Phong Lạc là người của bản tiểu thư. Dĩ nhiên cũng chính là người mình, thu lại ánh mắt ghê tởm của ngươi đi." Bích Cơ đương nhiên hiểu ý tứ của Phỉ Lệ, hành tung của nàng nếu thật sự lộ ra ngoài, rất có thể dẫn kẻ thù của Đức Cổ Lạp tới, hơn nữa hiện tại Phỉ Lệ vốn chính là một người đơn độc ra ngoài, vì thế nàng không thể không phòng bị. Mà Phong Lạc đối với nàng căn bản cũng không biết, cho nên đương nhiên là phải đề phòng.
"Vậy thì tốt, ta sẽ dừng lại ở Hỗn Loạn Chi Thành một đoạn thời gian, vì vậy ta cần ngươi giúp một tay." Phỉ Lệ tà khí liếc Phong Lạc một cái, nhất thời cả người Phong Lạc giống như rơi vào Hàn Băng. Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra? Tiểu thí hài trước mắt này cũng chỉ là một đứa con nít, hơn nữa thực lực tuyệt đối chưa đạt tới Thánh cấp, thế nhưng lại cho mình có loại cảm giác rơi vào hầm băng, người này quá nguy hiểm.
"Dường như Hỗn Loạn Chi Thành cũng không có cái gì có thể đủ hấp dẫn ngươi ở lại chỗ này, ngươi ở nơi này làm cái gì? Phải biết cái nơi này cũng không phải một địa phương tốt đẹp gì, ngươi nhất định phải ở chỗ này?" Bích Cơ không có từ chối, chỉ tò mò tại sao Phỉ Lệ muốn tránh né sự che chở của gia tộc Đức Cổ Lạp, hơn nữa còn một thân một mình tới Hỗn Loạn Chi Thành. Trời mới biết Hỗn Loạn Chi Thành là một trong những nơi chắc chắn đây cũng không thể gọi là một nơi tốt.
"Giác Đấu Tràng, ta muốn tiến vào Giác Đấu Tràng, đây chính là mục đích ta tới Hỗn Loạn Chi Thành. Chẳng qua là do Dong Binh Đoàn Liệp Báo bọn hắn, cho nên ta cần một thân phận khác. Ngươi giúp ta lấy một cái thân phận đơn giản cho ta vào Giác Đấu Tràng." Phỉ Lệ nóng rực nhìn chăm chú vào người đang nghe, sắc mặt Bích Cơ càng ngày càng trở nên khó coi. Nàng biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, nhưng Bích Cơ cũng không sợ hãi đến mức như vậy chứ!
"Trò đùa này khô ng buồn cười một chút nào." Sắc mặt Bích Cơ tái nhợt nhìn Phỉ Lệ, nha đầu chết tiệt không biết thân phận của mình là cái gì! Nếu nàng ở địa bàn của mình rớt một cọng lông, người của Đức Cổ Lạp chắc chắn sẽ tiêu diệt nàng luôn. Đừng hỏi tại sao nàng lại có loại suy nghĩ này, nàng biết, loại khả năng này là tuyệt đối chắc chắn, cho nên nàng mới có thể nhìn chằm chằm Phỉ Lệ tựa như một bộ gặp quỷ, hi vọng chính mình nghe lầm.
Giác Đấu Tràng, đó là cái địa phương nào, là nơi giết người không thấy máu. Ở nơi đó mặc kệ ngươi có thân phận gì, đều sẽ bị vô tình gạt bỏ. Hơn nữa, toàn bộ người ở trong đó đều là dã thú không có nhân tính, toàn bộ nhân tính của bọn họ đều đã biến mất, chỉ còn lại thú tính nguyên thủy, đó là cách duy nhất có thể tồn tại ở nơi địa ngục này. Nơi đó không phải là người nào cũng đều có thể ở lại.
"Bích Cơ, ngươi biết là ta không phải đang nói đùa, ta rất nghiêm túc. Còn có một việc này, ta biết chuyện này chỉ có ngươi có thể giúp ta." Phỉ Lệ không cho cự tuyệt nói.
"Chuyện gì?" Bích Cơ chậm rãi điều chỉnh độ tức giận đang tăng cao, cẩn thận nuốt nước miếng, người này có biết mình đang làm cái gì hay không! Liệu nàng có thể giả bộ như không biết nàng ta hay không! Nàng còn muốn sống thêm mấy năm, nàng và Lạc Phong còn chưa có ở cùng nhau, nàng không muốn chết sớm như vậy.
"Ngươi biết nơi ở của tinh linh sao? Ý của ta là cái loại đó có thể lấy được Sinh Mệnh Chi Thủy tinh linh, không phải nô lệ hạ đẳng, hoặc là có thể tìm được bản đồ của bộ lạc tinh linh." Phỉ Lệ biết bằng vào thực lực của Bích Cơ bây giờ nhất định có thể giúp được mình. Nếu không thể dựa vào gia tộc, nàng cũng chỉ có thể tự mình tìm đường thôi.
"Ngươi coi ta thành người nào? Ta không phải thần." Bích Cơ không dám tin nhìn bộ dáng bình tĩnh của Phỉ Lệ, nha đầu này rõ ràng chính là một bộ muốn ăn mình, hu hu. . . . . . Những thứ này, chỉ có trưởng lão cao cấp mới biết, tại sao nha đầu này khẳng định mình sẽ biết.
"Ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện trong phạm vi ta có thể làm được, cho dù ngươi muốn đạt tới Thần cấp cũng không phải là vấn đề." Phỉ Lệ mang dáng vẻ bình tĩnh như cũ, hoàn toàn không có nghĩ qua lời nói kia của mình phách lối đến cỡ nào, nhưng Bích Cơ biết Phỉ Lệ không phải đang khoác lác.
Khiến một người đạt tới Thần cấp đây đối với người bình thường mà nói có lẽ là không thể nào, nhưng mà đối với gia tộc cổ xưa như Đức Cổ Lạp mà nói cũng không phải một chuyện khó. Vì vậy trong đầu Bích Cơ tính toán thật nhanh, khoản mua bán này tựa hồ chính mình cũng không thua thiệt.
"Sinh Mệnh Chi Thủy có lẽ đối với người khác mà nói hết sức hiếm thấy, nhưng mà đối với ngươi của gia tộc Đức Cổ Lạp mà nói không phải chỉ là một việc nhỏ thôi sao? Tại sao ngươi lại tìm đến ta?" Bích Cơ tò mò hỏi. Bằng nội tình bên trong Đức Cổ Lạp, Sinh Mệnh Chi Thủy cũng không phải một chuyện không thể làm. Dù là muốn tìm tộc Tinh linh, cũng không phải là không làm được ah...!
"Người của gia tộc không có nhúng tay vào, đây là việc của một mình ta." Phỉ Lệ tùy ý nói, lời nói này trực tiếp làm Bích Cơ phía đối diện hóa đá. Phong Lạc vẫn ôm Bích Cơ mang một bộ dạng im lặng không lên tiếng như cũ, không có ý tứ muốn chen miệng chút nào. Chỉ là khi Phỉ Lệ nói đến Thần cấp, thì kinh ngạc một phen, nhưng lập tức mau chóng phục hồi như cũ.
"Ta đã hiểu rõ rồi, ta sẽ lưu ý giúp ngươi. Ngươi bây giờ đang ở nơi nào?" Bích Cơ không có tiếp tục hỏi nữa, nàng lo lắng trái tim minh không đủ mạnh, sẽ bị Phỉ Lệ hù chết, cho nên nàng quyết định không tiếp tục hỏi nữa.
"Vừa tới, ngươi sắp xếp đi! Dù sao trong khoảng thời gian này ta sẽ cùng ngươi ở đây." Phỉ Lệ có dụng ý khác liếc nhìn Phong Lạc, ý tứ chính là hai người các ngươi tốt nhất là an phận một chút, đoạn thời gian ta ở đây sẽ luôn luôn đi theo bên cạnh ngươi, cho nên hai người các ngươi vẫn nên chú ý, còn có vị trẻ thành niên đang ở chỗ này.
"Ngươi. . . . . . Ta biết rõ." Khóe miệng Bích Cơ nhẹ nhàng com rúm mấy cái. Nha đầu chết tiệt này, không hổ là người của Đức Cổ Lạp, nhỏ như vậy cũng biết bắt nạt người. Chỉ là sau khi chứng kiến tới nửa khuôn mặt đỏ bừng của Phong Lạc, vẻ mặt lại một lần nữa hưng phấn lên, Phong Lạc thật sự rất đáng yêu! Không hổ là người của nàng!
Hai người nói xong thì biến mất tại chỗ, mà Phỉ Lệ cũng chầm chậm đi xuống quầy rượu. Kế tiếp cũng chỉ muốn an bài hành trình thật tốt là được rồi, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm cách đột phá. Dù sao chuyện về Tử Linh Chi Khí cũng không quá cấp bách, mà khoảng cách đến thời điểm Long Vực mở ra vẫn còn một đoạn thời gian.
Lợi dụng trong khoảng thời gian này, mà tu luyện một chút cũng tốt. Tử Linh Chi Khí mặc dù sẽ áp chế hấp thu Nguyên Tố Ma Pháp, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến cho Nguyên Tố Ma Pháp càng thêm tinh khiết, đây cũng là một chuyện tốt, bởi vì trong đại lục Phi Long ít nhất cũng phải Thánh cấp trở lên mới có thể nén Nguyên Tố Ma Pháp, từ đó đem tách Nguyên Tố Ma Pháp biến thành dạng chất lỏng.
Mà hiện tại Phỉ Lệ lại có thể ngưng luyện sớm như vậy, vì thế tồn tại Tử Linh Chi Khí không hẳn là không phải một chuyện tốt. Có lẽ sau khi giải quyết hoàn toàn, ma lực ngược lại sẽ tốt hơn. Vì thế hiện tại, Phỉ Lệ cũng không vội giải quyết vấn đề về Tử Linh Chi Khí, ngược lại nàng muốn đề cao lực chiến đấu thực chiến của mình. Trước kia cũng chỉ là lý luận suông, cũng không có chân chính thử qua, chỉ có kinh nghiệm thực sự giãy giụa bên bờ tử vong, mới có thể đột phá bình cảnh một lần nữa.