Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 72: Mật thất




Phỉ Lệ cẩn thận ôm tiểu Đinh Địch trước ngực, buồn chán nhìn thôn La Cách Lạp Tư, đây là cái trấn nhỏ sao? Khẳng định không phải là thôn nhỏ trên núi từ xa xưa, hay là một cái di tích gì đó cả.

Toàn bộ thôn bị bao phủ bởi màu vàng, lác đác vài gian nhà. Tường thành loang lổ do vết tích của thời gian, mùi máu tươi lan tràn trong không khí, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. Thật giống một cái trấn chết, không có vật nào sinh sống nổi, mà ngay cả có một vài người dân ngẫu nhiên đi ngang qua Phỉ Lệ cũng đều trầm lặng, giống như một cái xác cương thi không có hồn, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, xơ xác không thể tả.

Sao lại thế này? Trấn La Cách Lạp Tư quái dị hơn so với tưởng tượng của mình. Tuy người không nhiều lắm nhưng Phỉ Lệ vẫn cảm giác được những người này không phải kẻ trói gà không chặt, ngược lại họ đều rất cường đại. Nhưng vì sao một cái trấn nhỏ như vậy lại có nhiều cường giả đến thế, cái đó và khu rừng Thất Lạc có quan hệ gì sao? Phỉ Lệ vừa tự hỏi, vừa nhìn vào bản đồ, đi đến phía nam ngã tư đường.

Càng lại gần trấn La Cách Lạp Tư, áp lực càng càng mãnh liệt, ngực có chút khó chịu, không thể không vận ma lực chống cự, bởi vì có linh khí, Phỉ Lệ bình thường sẽ không cố gắng sử dụng ma lực, nếu sử dụng, thì Tử Linh khí sẽ cắn nuốt ngày càng nhanh, tạo gánh nặng lớn cho nàng, cho nên không thể không buông tha cho sự tiện lợi của ma pháp mà phải đi bộ, thể chất ma pháp sư vốn kém cỏi, vì thế vốn chỉ cần 7 ngày đi đường thì đến nơi nhưng do đi bộ nên mười ngày sau mới tới.

Đang đang. . . . . .

Từ xa, nàng đã nghe thấy âm thanh gõ có tiết tấu rất mạnh, lại gần thấy phía trước có một lò rèn, nàng bước đi càng nhanh hơn, không rõ vì sao cảm thấy cửa hàng phía trước nhìn tan nát nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, tất cả mọi người đều đi vòng qua, chắc hẳn có nhân vật rất lợi hại nào đó trong này, nếu không những người này sẽ không đi đường vòng, ngay cả liếc mắt cũng rất cẩn thận, nâng đầu sau đó rất nhanh cúi xuống, giống như làm việc gì ám muội vậy.

"Xin chào! Ta tìm Lạp Nhĩ Đức, xin hỏi hắn có ở đây không?" Phỉ Lệ chần chờ bước đến, đang lo lắng có nên đi vào hay không, bởi vì bên trong không có chỗ nào trống, toàn là vụn sắt phế liệu, với một ít rác rưởi, chồng chất mọi nơi. Trong phòng chỉ có một người, một nam tử rất cường tráng, hắn đưa lưng về phía cửa, nên nàng cũng không thấy được diện mạo của hắn, đại khái cao hai thước, cơ bắp rắn chắc, giống một nam tử người Hán.

"Tìm ai? "Phỉ Lệ nói chưa bao lâu, âm thanh rất to vang lên bên tai nàng, nam tử vừa cách nàng bốn, năm thước, thoáng cái đã cách nàng không đến năm bước, lộ ra khuôn mặt dài màu đen, đôi mắt lạnh băng nhìn Phỉ Lệ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Phỉ Lệ cẩn thận lui về phía sau vài bước, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người bên ngoài kia, nhưng những người đó nghe đến thanh âm này rất nhanh liền trốn đi. Giống như bị quỷ đuổi, trốn không thấy bóng dáng, ban nãy còn tốp năm tốp ba, nháy mắt không còn một ai.

"Ta có chuyện tìm Lạp Nhĩ Đức, xin hỏi hắn ở đây sao?" Phỉ Lệ vừa rút ra một lệnh bài màu đen, vừa cho tiểu Đinh Địch cho vào túi, phòng khi chạy trốn đánh rơi mất nó. Thực lực của nam tử trước mắt chắc chắn ngang với gia gia, tuy không có áp lực với mình, nhưng diện mạo của hắn trông thật dữ tợn, không thể không cẩn thận ứng phó, ai biết được hắn là người tốt hay người xấu, hơn nữa từ khi bước vào trấn La Cách Lạp Tư này đều rất lạnh lẽo.

"Lạp Nhĩ Đức, Lạp Nhĩ Đức, để ta nghĩ lại." Nam tử người Hán nghiêm túc suy nghĩ, vẫn nắm chắc chùy sắt trong tay, mu bàn tay che kín gân xanh ở trên, chỉ thấy một tầng chai sạn, đó chỉ có thể là do nhiều năm cầm đao kiếm hoặc là do rèn vũ khí tạo ra.

"Nghĩ ra chưa?" Phỉ Lệ cẩn thận dò hỏi, nàng lấy hết can đảm để không bỏ chạy, nam nhân có bộ râu quai nón này thật quá nguy hiểm. Cảm giác khiến người ta hít thở không thông mà chết này ngăn chặn không khí xung quanh Phỉ Lệ, bọn chúng gần như sắp ngưng tụ vào nhau.

"Ta là Lạp Nhĩ Đức, đúng vậy, ta chính là Lạp Nhĩ Đức, ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Sau một lúc lâu, nam tử người Hán mới ngẩng đầu hỏi lại.

"Vậy à? Ngươi chính là Lạp Nhĩ Đức hả! Ta tới lấy phần thưởng thi đấu." Phỉ Lệ khẩn trương nhìn lệnh bài nhỏ màu đen, lo lắng nó bị Lạp Nhĩ Đức bóp nát, tuy rằng lệnh bài nhìn thực cứng rắn, nhưng Lạp Nhĩ Đức lại còn khỏe hơn, hơn nữa chúy sắt trên tay phải Lạp Nhĩ Đức cũng gần hai ngàn cân! Nhưng chùy sắt vẫn bị hắn dung thuận muồn xuôi gió, cho nên Phỉ Lệ không thể không nghi ngờ sự chắc chắn của cái lệnh bài.

"Ừm! Ngươi đi theo ta!" giống như nghĩ ra cái gì đó, Lạp Nhĩ Đức xoay người đi vào trong, hoàn toàn không để ý đến Phỉ Lệ có theo kịp hay không, chỉ biết cúi đầu đi.

Phỉ Lệ vô lực trợn mắt, đây là loại người gì chứ! Nói đi là đi. Có điều cũng chỉ dám nghĩ thầm mà thôi, sau đó liền phóng ra Phiêu Phù Thuật, chậm rãi đi theo Lạp Nhĩ Đức, nàng đi ngang qua thấy toàn bộ là vũ khí, tưởng rằng bên ngoài đã bừa bộn lắm rồi, không ngờ bên trong còn kinh khủng hơn, tính ra thì bên ngoài có thể nói là sắp xếp có trật tự. Bởi vì bên trong quả thực chính là một đống rác lớn, nói là một đống rác còn tốt, nơi này cái gì cũng có, hơn nữa toàn bộ đều là đồ đạc chông chất lên nhau.

"Đi theo ta, nếu gặp chuyện không may, tự gánh lấy hậu quả!" Âm thanh vang lên máy móc.

Lúc Phỉ Lệ theo Lạp Nhĩ Đức đi quanh đống đồ tạp nham, y đột nhiên ngừng lại, Phỉ Lệ liền đụng phải y, uất ức nhìn phía trước. Lạp Nhĩ Đức liếc mắt một cái, sau đó liền tạo vài thế tay kỳ quái. Cửa sắt vốn gỉ sét lập tức trào ra một cỗ ma pháp cường đại, rồi xuất hiện một cái trận ma pháp nhỏ.

Đột nhiên một hơi thở âm lãnh xuất hiện, làm cho người ta cảm thấy da gà đều nổi lên, một lúc sau bên trong hiện ra ma pháp xanh nhạt, lập tức như bị kích thích, toàn bộ đường đi sáng trưng, dù có hơi thở âm lãnh, vẫn có cảm giác tráng lệ. Phỉ Lệ vuốt ve trán, không phải là sốt chứ! Nơi này với đống rác kia lại cùng một nơi?.Thật sự khó tin nổi!

"Theo sát !" Lạp Nhĩ Đức không thèm để ý đến sắc mặt của Phỉ Lệ, lập tức đi vào, có điều nàng dám khẳng định hai mắt của y đang châm biếm mình, mặc dù rất nhanh biến mất, nhưng nàng vẫn thấy, chẳng qua không hỏi vì sao, dù sao cũng là địa bàn của người ta, nhịn thì tốt hơn.

"Ta đã biết." Phỉ Lệ nghiến răng nghiến lợi đi theo Lạp Nhĩ Đức, trời ạ! Tên đáng chết này có phải đang đùa cợt mình không! Càng ngày càng đi lòng vòng, không chịu dừng lại. hắn đang giỡn mình chắc, bởi vì con đường này đã đi qua ba lần, khí Tử Linh trong cơ xâm nhập ngày càng nhanh, nàng cần phải hấp thu ma pháp nguyên tố chung quanh, nếu không ma lực của nàng sẽ giảm xuống, đến lúc đó không thể áp chế được sự khuếch tán của ma khí Tử Linh.

"Đại thúc râu quai nón biến thái, ngươi còn muốn dẫn ta đi bao lâu!" Phỉ Lệ mặc kệ đắc tội hắn, trực tiếp la to, đã là lần thứ năm , cho dù là thánh cấp Ma Pháp Sư cũng không thể chịu nổi sự tra tấn như vậy! Nghĩ ta là siêu nhân à? Thật quá đáng!

"Ha ha! Đại thúc râu quai nón biến thái, ha ha làm ta cười muốn chết, có người gọi Lạp Nhĩ Đức như vậy, ha ha. . . . . ."Tiếng cười kiêu ngạo từ phía trước truyền tới, hẳn là bên trong có người biết Lạp Nhĩ Đức, hơn nữa còn cố ý đứng bên cạnh xem kịch vui.

Mà Lạp Nhĩ Đức nghe xong câu nói của Phỉ Lệ, khóe miệng co lại, chùy sắt trong tay cũng run run, không thể tin được có kẻ dám kêu mình như vậy, y đen mặt, râu của mình rõ ràng rất gợi cảm, tại sao không có ai thưởng thức được vẻ đẹp của nó.

"Ai?" Phỉ Lệ hỏi xong liền hối hận, nhưng vẫn cảnh giác chú ý, theo chú ý của Phỉ Lệ, xung quanh bắt đầu hiện ra, cuối cùng trở nên rõ ràng, hóa ra nàng đang đứng ở đại sảnh, rất nhiều cây cột phát sáng, bốn phía là đèn ma pháp, cho dù ở dưới đi nữa, cũng không có cảm thấy u ám, ngược lại thực thoải mái.

"Ngươi là quán quân lần này?. Một mỹ nam tử đang ngồi ở giữa, lạnh lùng nhìn Phỉ Lệ, đại sảnh tổng cộng có bốn người, ngoài nam tử đang nói chuyện còn có Lạp Nhĩ Đức, hai người kia thì hai mắt nhắm chặt, tuổi cũng khá lớn, tóc trắng nhàn nhạt bi thương.

"Đúng vậy." Phỉ Lệ cẩn thận trả lời, nàng không muốn tiết lộ hành tung của mình, tuy rằng nàng không phải chắc chắn Lạp Mục Nhĩ và thế lực sau lưng khu rừng Thất Lạc có quan hệ gì, nhưng xem thái độ của Thác Bỉ với Mục Nhĩ, không khó nhìn ra Mục Nhĩ cùng thế lực đó sẽ không nể tình với Phỉ Lệ, cho nên nàng hết sức cẩn thận.

“À! Đây là phần thưởng của ngươi." Nam tử tuấn mĩ ở giữa tùy ý ném cái hộp qua, cười quỷ dị với Phỉ Lệ, vừa thấy chỉ biết hành động này không tốt. Hiển nhiên Lạp Nhĩ Đức cũng biết nam tử này, hơn nữa cũng nhing thấy hành động của hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thả tay xuống.

"Cám ơn! Nếu không còn việc gì nữa, ta đi." Phỉ Lệ tiếp nhận hộp liền xoay người rời đi, chỗ này thực u ám, không những Lạp Nhĩ Đức trêu đùa mà còn có tên kia vẫn đang cười nhạo mình, tóm lại không tốt, cho nên nàng quyết định rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.

"Chờ một chút!" Thanh âm khó chịu vang lên ngăn cản Phỉ Lệ, không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, giọng nói làm người ta thật muốn đánh đòn.

"Còn chuyện gì sao?" Phỉ Lệ bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, quay đầu trừng mắt với nam tử ý nói, có rắm mau thả, đừng làm ta chậm trễ, ta bề bộn nhiều việc.

"Ngươi chẳng lẽ không muốn hỏi cái gì sao?"Vẫn là giọng nói đáng đánh đòn, chẳng qua lúc này hắn ngồi thẳng người, mà không phải nằm soài như không có xương sống trên ghế như lúc nãy. Dù sao vẫn đáng đánh.

"Không có."Trả lời ngắn gọn, hoàn toàn không nể mặt nam nử kia, Phỉ Lệ có thể đoán được, nếu mình thật sự hỏi cái gì, lập tức sẽ bị y làm khó dễ, nàng không thích phiền phức, nhất là đụng phải một kẻ tự kỷ như vậy.

“Ặc!" Y kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phỉ Lệ, nàng không bị mình mê hoặc sao?Hay là sức quyến rũ của mình giảm xuống, nghĩ vậy, hắn lấy ra một cái gương , xem xét lại mặt mình, không có việc gì mà ! Vẫn đẹp trai mê người như cũ !

"Ha ha! Hiện tại ngươi đã biết chưa! Không phải ai cũng thích bộ dáng lẳng lơ như ngươi. Hai mắt Lạp Nhĩ Đức nóng rực nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên là do Phỉ Lệ không thèm nhìn nam tử kia nên y thật hưng phấn, xương cốt toàn thân đều vang lên răng rắc, Phỉ Lệ càng thêm run sợ, ô ô. . . . . . Mình không phải gặp kẻ điên chứ. Một kẻ biến thái, một tên tự kỷ cùng hai cái xác ướp, khó trách những người đó đều không đi qua nơi này, họ thật sáng suốt.

"Lão luyến đồng, ngươi nói cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi có tí thông minh mà lừa ta, hừ! Lát nữa ta nói cho Ôn Đế mấy vụ bê bối của ngươi, lão luyến đồng, ngươi chết chắc!" Nam tử tuẩn mỹ phẫn nộ chỉ vào Lạp Nhĩ Đức, mắng to, trong khi hai người kia vẫn thờ ơ, mặc kệ.

"Cái thứ lẳng lơ chết tiệt, ngươi dám!"

"Ngươi nói ta có dám hay không!"

"A! Này, ta có thể rời khỏi chưa?" Phỉ Lệ hỏi nhỏ, hai người này điên thật rồi, ngay cả tên cũng ghê tởm, ai lại thích dừng lại nơi này chứ! Nàng còn đang muốn đi vài nơi nữa, không thèm ở lại đây đâu.

“Cút!" Hai người kia hét lớn, sau đó lại quay sang ầm ỹ, hoàn toàn xem nhẹ Phỉ Lệ đang đứng ngây ngốc ở đó.

Không đi bây giờ còn chờ khi nào! Phỉ Lệ nhìn quanh, hướng một cái cửa bay qua, nàng vẫn cảm thấy rời đi nơi này càng sớm càng tốt, nếu không lỡ ở lâu quá sẽ điên như mấy người này. Mình còn trẻ, tốt hơn hết đi thôi.

"A! Không tốt."

"A! Không tốt."

Ngay khi Phỉ Lệ sắp bay tới cửa thì hai người Lạp Nhĩ Đức phản ứng, lập tức hét lớn, bởi vì sau cánh cửa Phỉ Lệ đi tới không phải nơi tốt lành gì. Phỉ Lệ cũng không biết hai người kia đang nghĩ cái gì, nàng chỉ biết cần phải rời khỏi nơi này mà thôi, cho nên khi Lạp Nhĩ Đức hô to, Phỉ Lệ đã bay vào trong cánh cửa rồi.

"Làm sao bây giờ?" Lạp Nhĩ Đức há hốc mồm nhìn nam tử bên cạnh, hai lão nhân bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, nhưng mà khi Phỉ lệ đi vào nơi kia, họ đều mỉm cười, rất nhanh liền biến mất, giống như chưa từng xảy ra.

"A! Làm sao bây giờ? Ta làm sao mà biết làm sao bây giờ? Ngươi nói nếu hắn biết có thể hay không. . . . . ." Nam tử đưa tay lên cổ tạo một cái thế cắt ngang, sau đó cẩn thận lui về phía sau vài bước, khó khăn thở ra, trong mắt bối rối vô cùng.

"Có khả năng lắm, nếu như hắn biết chúng ta làm hỏng việc." Lạp Nhĩ Đức cũng có cùng vẻ mặt, tuy rằng không nói ra tên người kia, nhưng là chỉ cần xem nét mặt của Lạp Nhĩ thì không khó nhận ra, người kia rất lợi hại, nếu không Lạp Nhĩ Đức cũng không sợ hãi như vậy.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên trốn đi hay không?" Nam tử suy nghĩ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đi, giống như bộ dạng lười nhác ban nãy chưa từng tồn tại, rõ ràng là hắn thực sự rất ngại người kia.

"Ta cũng cho là như vậy, qua bên Ôn Đế có vẻ an toàn, tạm biệt!" Lạp Nhĩ Đức nói xong liền biến mất, mà sau khi Lạp Nhĩ Đức biến mất, nam tử tuấn mỹ cũng mất dạng, ngay cả hai lão nhân đang ngồi im cũng cẩn thận nhìn chăm chú xung quanh.

"Chạy nhanh thật đấy, hai lão già tóc trắng các ngươi đang làm gì đấy?" Một tiếng nói trầm thấp thong thả vang lên ở đại sảnh, tuy ôn hòa, nhưng lại làm cho người ta thấy lạnh lẽo.

Ặc! Hai lão đang định rời đi, cuối cùng cứng ngắc ngồi tại chỗ, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, rõ ràng là bị sự xuất hiện của nam từ dọa, nam tủ ban nãy tùy ý ngồi lên ghế, tao nhã nâng cằm, hỏi.

"Không có việc gì. . ."

"Không có việc gì. . ."

Hai lão buồn bực ngồi xuống, vừa nguyền rủa hai tên vừa trốn mất kia, vừa bực mình tại sao ban nãy không chạy lẹ, hiện tại chỉ biết chế giễu bản thân mình, hắn đã đến đây thì dù có không chết cũng mất vài tầng da.

Ô ô. . . . . . Ai đến cứu cứu chúng ta với!