"Này! Có nghe nói gì không, top 10 học sinh mới năm nay chỉ có hai người báo danh tranh đoạt cuộc so tài Thất Lạc Lâm." Đồng học giáp hướng về phía những học sinh bên cạnh khác nói, trong lời nói toát ra vài tia thất vọng.
"Đúng vậy! Chẳng lẽ là họ sợ." Những người ở chung quanh cũng có vẻ mặt tiếc nuối, Thất Lạc Lâm không giống với những địa phương khác, mặc dù không cho phép chém giết lẫn nhau, nhưng bên trong Thất Lạc Lâm cũng đã rất nguy hiểm rồi, bị thương là chuyện xảy ra rất bình thường. Chỉ cần là không nguy hiểm đến tính mạng thì bất cứ hành động gì đều có thể làm, nhưng nếu đe dọa đến tính mạng của người khác thì Lão sư trọng tài sẽ xuất thủ ngăn cản, hủy bỏ tư cách dự thi, đồng thời khai trừ ra ngoài.
"Chắc là đăng kí muộn! Thủ lĩnh sinh năm nhất là Phỉ Lệ đã đạt Ma Pháp Sư cao cấp, đồng thời cũng là đại tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp, năm đó bọn Phỉ Khắc Tư đã giành hạng nhất trong cuộc thi Thất Lạc Lâm." Một gã thanh niên to lớn rành mạch nói, giống như mình rõ ràng vô cùng.
"Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi nói nàng sẽ đăng kí sao? Thời gian để ghi danh cũng sắp hết rồi!" Người thanh niên ngồi ở bàn ghi danh vội vàng hỏi lại, những năm gần đây Học viện Vũ Kỹ Hoắc Cách luôn dòm ngó danh hiệu học viện đệ nhất của Học Viện Ma Pháp Phi Long, vì vậy nếu năm nay bọn người Phỉ Lệ mà không tham gia cuộc thi Thất Lạc Lâm thì khó có thể dự đoán kết quả cuối cùng của cuộc thi.
"Ta dĩ nhiên là biết, bởi vì chính là người giúp bọn họ đăng kí." Thiếu niên thanh tú hé ra khuôn mặt quả táo tròn trịa, kết hợp với đôi mắt to luôn linh hoạt chớp chớp, nhìn giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
"Thiết!" Những người chung quanh lập tức lâm vào bộ dáng ngỡ ngàng, chần chừ không tin, ngay cả thiếu niên ghi danh cũng không chịu nổi liền tiêu sái trở về, rõ ràng là cũng không tin vào lời của hắn, Phỉ Lệ luôn đeo mặt nạ màu bạc, bóng dáng Lợi Nhã thì quỷ mị, cặp bạch mâu đặc biệt của Tử La cùng với thân hình cao lớn của hai người Phỉ Bỉ và Lạc Khắc, những người này luôn ở bên cạnh Phỉ Lệ. Chưa từng có người nhìn thấy một mặt quả táo xuất hiện cùng Phỉ Lệ, cũng khó trách người chung quanh không ai nguyện ý tin hắn đến ghi danh giúp Phỉ Lệ.
"Đưa tiền." Đoàn người của Phỉ Lệ đứng ở môt góc không xa chứng kiến hết một màn phát sinh. Hưng phấn đưa cho Y Lạp Hạ Nhĩ hai lượng bạc nhỏ, mà Lợi Nhã và đám người Tử La đứng phía sau cũng hứng thú nhìn về phía của Y Lạp Hạ Nhĩ.
"Đan Ni có con mắt màu tím đặc thù của gia tộc Đức Cổ Lạp rõ ràng như vậy mà bọn họ không tin, từ khi nào mà uy tín của gia tộc Đức Cổ Lạp lại kém như vậy." Y Lạp Hạ Nhĩ bất mãn lấy từ túi tiền của mình ra mấy viên tử tinh tệ, đem tiền đưa qua cho nàng.
"Không phải uy tín của gia tộc Đức Cổ Lạp kém, mà là bởi vì Đan Ni ít đi bên cạnh anh trai của hắn." Phỉ Lệ cười vui vẻ khi nhìn thấy Đan Ni chịu đả kích như vậy buồn bực tiêu sái tới đây.
"Phỉ Lệ tỷ tỷ, tất cả bọn họ đều không tin lời đệ nói." Đan Ni chịu đủ đả kích liền nhăn khuôn mặt khả ái, đi tới trước người Phỉ Lệ, bất mãn kéo bàn tay nhỏ của Phỉ Lệ thì thầm nói.
Cuối cùng còn chợt liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Phỉ Lệ, đám người Y Lạp Hạ Nhĩ thì đều là lộ bộ dáng buồn bực bất đắc dĩ, người trong gia tộc Đức Cổ Lạp chỉ cần nhìn thấy Phỉ Lệ thì có vẻ như rất thích làm ra những hành động như vậy, ngay cả vương tử băng sơn lãnh khốc và tình nhân trong mộng của các cô gái_ học trưởng Phỉ Khắc Tư và học trưởng Bảo Địch đều là bộ dạng như thế, hôm nay ngay cả Đan Ni khả ái cũng là như vậy, gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ thật sự có tiềm năng để thay đổi thành con chó con. Đều thích dính lấy Phỉ Lệ, may mắn là Phỉ Bỉ và Lạc Khắc không như vậy, nếu không thì sẽ lôi kéo được không ít người.
"Đan Ni, hai chúng ta đi chỗ khác hàn huyên một chút được không?" Y Lạp Hạ Nhĩ vén vạt áo ma pháp của mình lên, lộ ra một đôi tay thon gầy, tiêu sái đến trước người Đan Ni, không để Đan Ni kháng nghị liền kéo đi, không lâu sau từ khóc tường phía trước truyền ra tiếng quát tháo của Đan Ni thỉnh thoảng còn xen lẫn mất tiếng làu bàu bất mãn: 'không cho phép đánh vào gương mặt tuấn tú của bổn thiếu gia, đáng chết, người đánh đánh chỗ nào đó hả? A! Khuôn mặt anh tuấn của ta!' Mọi người đều buồn cười khi nghe tiếng kêu của Đan Ni.
"Xin chào, ta báo lại tên tham gia cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh." Phỉ Lệ vươn tay hướng về mấy thiếu niên đang ngẩn ngơ nhìn, trong lòng nghĩ tới lời nói của Lạp Mạc Nhĩ: 'Cuộc thi Thất Lạc Lâm diễn ra thực chất là cá lớn nuốt cá bé, ở bên trong không cần che che giấu giấu thực lực, cứ hết sức mà ra tay, gặp phải chuyện gì ta thay ngươi chịu trách nhiệm.' Trong giọng nói lộ ra khí phách ngang ngược nhè nhẹ so với Lạp Mạc Nhĩ trầm ổn bình thường thì hoàn toàn không giống. Xem ra là thật sự bị những người đó bức đến mức tức giận nên dự định hung hăng dạy dỗ một phen, ngay cả thần khí cũng lấy ra làm phần thưởng.
Cuộc khiêu chiến của các tân sinh lần trước cũng chỉ là một món thánh khí thôi, vậy mà Thất Lạc Lâm lần này lại là thần khí, có thể thấy được Lạp Mạc Nhĩ đã tức giận đến mức nào, mặc dù hắn không muốn tranh, nhưng cũng không muốn trở thành quả hồng mềm để cho người khác chèn ép.
"Xin chào, tổ... Lập thành một tổ đội cần phải có mười người, xin điền tên các thành viên tham gia vào danh sách." Vị thiếu niên cà lăm nói khi nhìn thấy nhóm người Phỉ Lệ đứng ngay trước mặt, mà những người xung quanh đều dừng nói chuyện, không tiếng động nhìn chăm chú đám người Phỉ Lệ, cả phòng ghi danh nháy mắt yên lặng.
"Ừ! Tốt, Đan Ni, ngươi tới điền đi." Phỉ Lệ buồn cười nhìn bộ dáng cà lăm của thiếu niên kia, gọi Đan Ni tới đều là do Đan Ni yêu cầu, hắn muốn rửa sạch danh tiếng đã bị sỉ nhục của hắn.
"Được, Phỉ Lệ tỷ tỷ." Đan Ni thuận thế nhận lấy bản danh sách trong tay Phỉ Lệ, ngồi bên cạnh Phỉ Lệ, hướng về chỗ thanh niên ngồi bàn đăng kí le lưỡi một cái, còn không quên cọ cọ trên người Phỉ Lệ, thật may mắn là bọn Phỉ Khắc Tư biểu ca không thể tham gia cuộc thi Thất Lạc Lâm lần này, nếu không mình làm sao có cơ hội ôm Phỉ Lợi tỷ tỷ, thật sự là rất thư thái, thơm quá, thật mềm!
"Ngươi chính là Phỉ Lệ?" Một giọng nữ phách lối, ngang ngược từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó một nữ nhân mặc chiến phục màu đỏ thẫm đi vào, khinh thường nhìn Khiết Tây Tạp rồi hừ lạnh, dáng vẻ rất bá đạo.
"Ngại quá, nếu người ngươi muốn tìm là Phỉ Lệ, ta nghĩ ta mới là người ngươi muốn tìm." Phỉ Lệ ưu nhã đi đến trước mặt hồng y nữ tử, nghiêm túc quan sát nàng một lần, trừ một đôi mặt xếch và dáng dấp bên ngoài cũng không tệ lắm thì những thứ khác hết sức bình thường, ngay cả Lệ Thư và Nhã Lệ cũng xinh đẹp hơn nàng, Phỉ Lệ tỉ mỉ quan sát nói.
"Đúng rồi, ngay cả chuyện Phỉ Lệ tỷ tỷ mang mặt nạ màu bạc cũng không biết, còn dám ở trước mặt Phỉ Lệ tỷ tỷ phách lối, xấu xí vẫn là xấu xí mà, một chút kiến thức cũng không có." Đan Ni đứng trước mặt hồng y nữ tử buông lời mỉa mai.
"Ngươi là ai? Bổn tiểu thư là Hoắc Lợi Khả Thị _ đại tiểu thư gia tộc Ni Cổ Lạp Tư của Khải Kỳ đế quốc, ngươi xem mình là ai mà dám mắng bổn tiểu thư là xấu xí, không muốn sống phải không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Lợi cao ngạo giương lên, chờ đợi Đan Ni bị dọa sợ đến mức ngoan ngoãn cầu xin mình tha thứ, trước kia chỉ cần mình nói ra bốn chữ Ni Cổ Lạp Tư, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, phải biết Khải Kỳ đế quốc là đế quốc mạnh nhất trong Phi Long đại lục, Khẳng Đặc gia gia là thừa tướng trong đế quốc, là thần tử được hoàng đế cưng chiều nhất.
"Yêu! Đại tiểu thư của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, ta thật sợ nha! Một Thừa tướng nho nhỏ của đế quốc thôi, chẳng lẽ nghĩ Khải Kỳ đế quốc là của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư các ngươi sao." Đan Ni khinh bỉ nhìn Hoắc Lợi, cũng chỉ có nhân tài của Ni Cổ Lạp Tư mới cho là La Bá Đặc thúc thúc cưng chiều gia tộc của bọn họ, nếu không phải là An Na cô cô muốn để cho nữ nhân Kiệt Tây Tạp Ni Cổ Lạp Tư kia từ chỗ cao nhất té xuống, gia tộc Ni Cổ Lạp Tư làm sao có thể bò đến vị trí Thừa tướng đế quốc.
"Ngươi... Ngươi lớn mật!" Hoặc Lệ nghe thấy vậy, nhất thời cảm thấy lâng lâng, sau đó lập tức liền bị câu nói kế tiếp của Đan Ni làm cho tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng là vô cùng xấu hổ và khó chịu.