Những cơn gió buổi sáng sớm khẽ chạm vào mặt, Phỉ Lệ ưu nhã ôm vòng eo, thừa dịp Lợi Nhã vẫn chưa tỉnh lại, Phỉ Lệ nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng, nàng đã nằm nửa ngày rồi, cả thân thể đã cứng lại hết rồi, nhưng Lợi Nhã lại ngoảnh mặt làm ngơ, trừ ngồi ở trên giường, mọi cử động khác đều không được.
Tiểu viện mà Phỉ Lệ ở là chỗ sâu nhất của học viện, phía sau là một mảng rừng rậm rộng mênh mông, được ngăn cách với bên ngoài bằng một ma pháp trận khổng lồ, chỉ khi có sự hướng dẫn của lão sư trong học viện thì mới có thể thông qua truyền tống trận đi vào bên trong. Nhưng ở trung tâm còn có một khoảng rừng rậm, hơn nữa chính giữa khoảng rừng này còn có một ngọn thác tự nhiên, bốn mùa đều phun lên những dòng nước suối thơm ngát, bên hồ rải rác vài tảng đá tròn trịa, lác đác nhưng lại tạo thành đặc sắc riêng. Có lẽ là do nước suối chảy quanh năm nên các tảng đá trong hồ đều có xu hướng cùng một hình dạng. Xung quanh thác nước có rất nhiều đình nghỉ mát cao vút cho các đệ tử dạo chơi, mà các chòi này lại có kiểu dáng khác nhau, tô điểm cảnh sắc một bức tranh tươi đẹp ở nơi sâu nhất giữa rừng rậm xanh biếc.
Bốn bề vọng lâu sắp xếp đan xen hợp lí, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy đôi tình lữ lưu lại tín vật định ước, có thể bởi vì giờ vẫn còn sớm nên lúc này trong rừng rậm không xuất hiện người nào, vắng lặng và tĩnh mịch.
"Ai?" Phỉ Lệ mang tinh thần lực của mình phóng xuất ra lập tức liền nhận ra ở phía sau lưng có mấy người ẩn nấp trên cây cách mình mười thước, nếu không phải là mới vừa rồi mình nhất thời hí hửng vận dụng tinh thần lực thì sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của những người này.
"Động thủ." Mười mấy hắc y nhân nhanh chóng xông ra, trên mặt tất cả đều bịt kín bằng vải đen chỉ còn hở mỗi đôi mắt.
Có tổng cộng mười ba người, bảy Kiếm Sư cấp bậc võ giả, Kiếm Sĩ cao cấp, còn lại tất cả đều là Ma Pháp Sư cao cấp, chết tiệt, nhiều người như vậy sao mình có thể ứng phó được. Dù sao Phỉ Lệ hiện tại cũng chỉ là một cô bé 12 tuổi, mà hộ vệ của nàng lại ở Học viện Ma Pháp Phi Long.
Đây cũng yêu cầu của Học viện Ma Pháp Phi Long, nếu mỗi học sinh đều mang theo hộ vệ vậy thì còn cần các lão sư học viện làm gì, thân phận của nàng sao? Hơn nữa đối với những học sinh bình thường cũng rất thiệt thòi. Hệ thống phòng vệ của học viện có thể bảo vệ hết được tất cả các học sinh cho nên trừ thời gian các tân sinh có cuộc so tài thì người bên ngoài có thể tiến vào học viện, những hộ vệ của gia tộc mới được phép xuất hiện còn lại thì đều không được phép xuất hiện.
Đây cũng là điều mà Phỉ Lệ cảm thấy ngạc nhiên, những sát thủ này xâm nhập vào đây bằng cách nào, hơn nữa còn là xuất hiện đúng lúc mình đi một mình, xem ra đã có người theo dõi hành tung của mình. Nhưng mà là ai đây? Mình hình như đâu có đắc tội với người nào đâu, là ai muốn mạng của mình đây! Thậm chí còn liều lĩnh động thủ ở đây, Đức Cổ Trại hay là Khiết Tây Tạp hoặc là địch nhân mà mình không biết?
"Ai đã sai các người đến giết ta? Các ngươi có biết ta là tiểu thư của phủ công tước Đức Cổ Lạp ở đế quốc Khải Kỳ, nếu việc ám sát bị bại lộ, các ngươi sẽ đối mặt với lửa giận của gia tộc Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ thấy lời nói của mình có hiệu quả liền lập tức uy hiếp nói.
"Đại ca, tình báo sai lầm làm sao bây giờ?"
"Chúng ta không đắc tội nổi với đại gia tộc."
Sau khi nghe Phỉ Lệ nói, những người áo đen kia ngừng lại, tựa hồ do dự không biết có nên động thủ tiếp không, dù sao thì ai mà chả tham sống sợ chết, ai cũng không muốn người nhà mình gặp bất trắc gì.
"Ta chỉ muốn các ngươi nói cho ta biết, ai đã phái các ngươi tới giết ta, ta sẽ không truy cứu chuyện ngày hôm nay, như thế nào?" Phỉ Lệ nhẹ giọng dò hỏi, nhưng giọng nói lại mang theo sát khí nồng đậm. Việc chết đi sống lại của Phỉ Lệ cũng đã là việc may mắn trong cuộc sống rồi, không nghĩ đến bây giờ lại có người muốn giết mình, dễ nhận thấy mấy người lần này không phải chân chánh là sát thủ, nếu có lần sau nàng tuyệt đối không cho phép tánh mạng của mình có bất kỳ uy hiếp nào, bất kể hắn là ai cũng không được.
"Nếu hôm nay chúng ta giết ngươi, không phải sẽ không có ai có thể truy cứu được sao?" Một người có vẻ như là thủ lĩnh của bọn họ trả lời, cũng chính là người được gọi là đại ca, thanh âm khàn khàn bí mật mang theo một cỗ sát khí.
"Ngươi khẳng định ngươi sẽ giết được ta, làm con cháu thế gia quý tộc, trên người ta làm sao có thể không có hộ thân gì đó, nếu các ngươi ám sát thất bại, chính là đối mặt với sự đuổi giết của gia tộc Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ tàn nhẫn nói, đối phó với Dong Binh tàn nhẫn mà nói, chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn cường ngạnh mới là phương pháp tốt nhất.
"Ngươi..."
"Sao, không tin phải không? Quyết định nhanh lên một chút, động thủ hay là thần phục, nếu không người của ta có thể giúp các ngươi quyết định."" Lợi Nhã hiện tại nhất định đã bắt đầu tìm kiếm mình, không lâu sau sẽ tìm tới nơi này.
"Ngươi có thể đảm bảo sẽ không đuổi giết bọn ta?" Nam tử cuối cùng trầm mặc hỏi, bằng vào trực giác nhiều năm làm thợ săn của hắn nói cho hắn biết, thiếu nữ trước mắt tên này hết sức nguy hiểm, nếu không phải là giải thưởng được nhận rất khổng lồ, hắn sẽ không lẻn vào Học Viện Ma Pháp Phi Long, bởi thế lực phía sau một người trong này cũng đủ để tùy tiện tiêu diệt bọn họ, lúc trước hắn còn cảm thấy may mắn, chẳng qua là ám sát một gã quý tộc nho nhỏ hoặc một học viên bình thường, người như vậy cho dù chết cũng sẽ không đưa tới chấn động lớn.
Nhưng những lời nói của Phỉ Lệ vừa rồi đã hoàn toàn bỏ đi tâm tư của hắn, hắn đã từng cứu một lão Dong Binh, lúc sắp chết lão đã nói một chút bí mật trên đại lục, đầu tiên chính là nói cho hắn biết trên đại lục có mấy gia tộc tuyệt đối không thể đắc tội, có cơ hội thì hãy tận lực nịnh bợ, trong đó có gia tộc Đức Cổ Lạp là gia tộc số một không thể đắc tội dù chỉ là một người trong đó. Vì thế thời điểm khi nghe Phỉ Lệ nói ra ba chữ Đức Cổ Lạp hắn nổi lên ý tưởng nương nhờ gia tộc đó.
" Có thể, Lợi Nhã dừng tay." Phỉ Lệ nhanh chóng quát Lợi Nhã.
Tên nam tử thanh âm khàn khàn kia lập tức chân tay cứng ngắc, chủy thủ của Lợi Nhã tản ra mùi máu tươi nồng đậm, hắn sợ hãi nuốt nước bọt, toàn bộ hắc y nhân chung quanh sợ ngây người, nhiều người như vậy mà hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, thủ lĩnh liền bị chế phục.
"Tiểu muội, đã xảy ra chuyện gì?" Phỉ Khắc Tư lập tức phát hiện có cái gì không đúng, bởi vì hắn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắc y nhân, gia tộc Đức Cổ Lạp trời sanh đối với mùi máu tương đối nhạy cảm.
" Có người muốn mạng của muội." Phỉ Lệ thích giết chóc trả lời.
"Cái gì, người nào?" Phỉ Lệ vừa nói xong, mấy người Phỉ Khắc Tư lập tức thả ra luồng sát khí khổng lồ, Đại Kiếm Sư Phỉ Khắc Tư vừa buông khí thế xuống, không khí chung quanh trong nháy mắt trở lên nặng lề. Mấy hắc y nhân đứng mũi chịu sào đối mặt với sát khí của đám người Phỉ Khắc Tư, khóe miệng từ từ tràn ra tia máu nhàn nhạt.
"Bọn họ không có xuất thủ, đừng giết bọn họ, muội còn cần bọn họ để khai ra hung thủ." Phỉ Lệ ngăn cản bọn Phỉ Khắc Tư.
"Xem ra huynh nhất định nên hàn huyên cùng thượng tầng học viện một chút, thậm chí có người dám ở trong học viện động thủ với người của gia tộc Đức Cổ Lạp, nếu không có người tiếp ứng, chỉ bằng thân thủ của bọn họ làm sao có thể tiến vào rừng rậm học viện." Cặp mắt đỏ bừng giận dữ của Bảo Địch nhìn chằm chằm mười tên mấy hắc y nhân, trong nháy mắt thân thể mấy tên hắc y nhân cứng lại, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình.
"Hay quá, các huynh nên Hán học viện khiếu nại, muội cùng Lệ Á ở chỗ này trông coi bọn họ, không giao ra hung thủ, thề không bỏ qua, nếu cần thiết thì thông báo gia gia để bọn họ ra mặt." Phỉ Lệ liều lĩnh nói. Gia tộc Đức Cổ Lạp đã yên lặng quá lâu cho nên có người dám trực tiếp bỏ tiền mua mạng của nàng, vậy thì chớ có trách nàng vô tình.
"Huynh lập tức liên lạc với người của gia tộc, Bảo Địch hãy thông báo với những người trong tộc còn lại, tách ra hành động." Mấy người nhanh chóng biến mất từ chỗ sâu nhất rừng rậm, mấy chiếc lá lay động từ trên cây rơi xuống, lưu lại sự yên tĩnh hoàn toàn, mang theo vài hơi thở xơ xác tiêu điều.