"Viện trưởng." Phỉ Khắc Tư cứng ngắc đứng lên, còn Bảo Địch bên cạnh vẫn không có phản ứng, thật ra thì ở trong lòng Bảo Địch vẫn đang trách cứ Lạp Mạc Nhĩ, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ là nguyên nhân khiến Phỉ Lệ ngủ say lần nữa.
Lần đầu tiên là bốn năm, lần thứ hai là tám năm, không biết lần này sẽ là bao lâu? Cho nên bất luận Bảo Địch hay Phỉ Khắc Tư đều không có sắc mặt tốt gì với Lạp Mạc Nhĩ.
Là một người trong tộc Đức Cổ Lạp, bọn họ dĩ nhiên biết trong cuộc so tài Đức Cố ngày đó không hề sử dụng cấm thuật gì để đề cao thực lực, mà sử dụng ác ma hiến tế, nếu như không biết thư viện dưới đất của học viện Phi Long Ma Pháp cũng gặp chuyện không may, bọn họ đã sớm bảo hộ vệ bên cạnh mình ra tay dạy dỗ Lạp Mạc Nhĩ rồi.
Thành viên thuộc Đức Cổ Lạp đều có hộ vệ Thần cấp, mà Phỉ Lệ lại có hai người, thực lực càng vượt qua Thần cấp. Nhưng bọn họ lại không thể tùy tiện ra tay, bởi vì bọn họ là Ảnh Tử núp trong bóng tối.
"Tình huống này Phỉ Lệ tính thế nào?" Lạp Mạc Nhĩ hết cách xoay người nhìn Phỉ Khắc Tư và Bảo Địch, bọn họ như vậy mà Lạp Mạc Nhĩ không hề bất mãn, việc này đã sớm trong dự liệu của hắn.
"Không rõ ràng lắm, giáo chủ và Mã Lệ đạo sư đã tới, nhưng không có hiệu quả gì." Phỉ Khắc Tư nhìn phương hướng của cuộc so tài, chỉ người trong tộc Đức Cổ Lạp mới biết Quang Ám Đồng Thể của Phỉ Lệ đại biểu cho ý nghĩa gì, cũng chỉ có bọn họ mới biết tầm quan trọng của Phỉ Lệ với tộc Đức Cổ Lạp, có thể ngay cả chính Phỉ Lệ cũng không biết!
Cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Phỉ Lệ gặp chuyện không may. Nhưng Phỉ Lệ lại gặp chuyện xấu trước mặt họ một lần nữa, điều này bảo Phỉ Khắc Tư làm sao chịu được.
Lợi Nhã càng thêm hối hận, nếu như không phải là nàng không khống chế được tâm tình của mình, tùy tiện sử dụng huyết mạch Tế Tự, thì chủ nhân cũng sẽ không lâm vào hôn mê.
"Ta hiểu rõ rồi."
"Ngươi hiểu, vậy ngươi có biết nếu Phỉ Lệ lại ngủ say lâu dài một lần nữa, Đức Cổ Lạp chúng ta sẽ san bằng cả Học Viện Phi Long Ma Pháp hay không." Bảo Địch giống như từ địa ngục trở về, giọng nói âm trầm đầy áp bức, khóe miệng như có như không xuất hiện hai cái răng nanh, tóc cũng bắt đầu bay vọt, bộ dáng có mấy phần tương tự với Phỉ Lệ ở bên trong Phan Đa Lạp Mật Cảnh.
Nếu như là người khác nói muốn đạp bằng Học Viện Phi Long Ma Pháp, Lạp Mạc Nhĩ sẽ cho rằng hắn có bệnh, nhưng nếu như là gia tộc Đức Cổ Lạp ẩn sĩ lâu đời, thì không phải là không có khả năng.
Bởi vì gia tộc ẩn sĩ tồn tại lâu hơn Học Viện Phi Long Ma Pháp, trong gia tộc này làm sao có thể không có những tổ tong bất tử tồn tại, Nhi Kháp Hảo Đức Cổ Lạp chính là một trong số đó, hơn nữa còn rất là mạnh mẽ.
"Nhị ca." Phỉ Lệ vừa khôi phục liền nghe đến câu nói cuối cùng kia của Bảo Địch, không nhịn được đảo mắt, ngay cả viện trưởng Lạp Mạc Nhĩ cũng dám uy hiếp, quả thật không hổ là người của tộc Đức Cổ Lạp.
Có người nào không biết bản thân Lạp Mạc Nhĩ chính là thần bí, không ai biết thân phận, lai lịch của ông ta, lại có thể trực tiếp lướt qua gia tộc Đức Cổ Lạp trở thành viện trưởng Học Viện Phi Long Ma Pháp, hơn nữa những thanh âm phản đối đều bị bóp chết tàn nhẫn.
"Tiểu muội!"
"Tiểu muội!"
"Chủ nhân."
Ba thanh âm khác nhau không hẹn mà cùng đồng thời vang lên.
"Muội chỉ là hao phí một chút ma lực, không phải ngủ say." Phỉ Lệ làm sao có thể không biết bọn họ lo lắng cho mình.
"Tiểu muội, nhị ca nhớ muội muốn chết." Bảo Địch lúc nãy mới lộ vẻ âm trầm, giờ lại uất ức ôm Phỉ Lệ vào trong ngực của mình, hoàn toàn chính là một bộ dáng vô lại.
"Muội không sao rồi, giúp muội truyền đạt về nhà." Câu nói phía sau là hướng về phía không trung nói ra, những người khác ở đây đều hiểu ra ý tứ.
"Tranh tài còn chưa kết thúc chứ?" Phỉ Lệ đột nhiên nhớ tới liền hỏi.
"Chưa, ngày mai mới là trận chung kết cuối cùng." Lạp Mạc Nhĩ im lặng sờ sờ cái mũi của mình trả lời, cái vấn đề này cũng đừng hi vọng vào mấy người khác sẽ biết.
"A! Viện trưởng làm sao có thời gian xuất hiện tại nơi này! Thật là khách ít đến nha." Phỉ Lệ châm chọc nói. Dám gạt mình sang chỗ này một tháng, Lạp Mạc Nhĩ ngươi nhất định phải trả giá.