Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 26: Tân sinh khiêu chiến trận






Mấy ngày sau đó Phỉ Lệ không đi xem thi đấu nữa, bởi vì nó rất là buồn tẻ, thế nên Phỉ Lệ ngoan ngoãn ở trong tiểu viện của mình nghiên cứu ma pháp, các tin tức khác là do Tây Mông tới nói cho cô biết. Nhưng vì sao không phải là Bảo Địch hay Phỉ Khắc Tư? Rất đơn giản. Phỉ Khắc Tư chỉ để ý những đối thủ lợi hại, còn những người khác đến liếc một cái thôi hắn cũng lười. Bảo Địch lại càng đáng ghét hơn. Nếu như không phải nữ đệ tử xinh xắn thì hắn không thèm chú ý đến. Điều đó làm cho hắn đã gây ra một chuyện rất đáng cười là, một hôm, có một nam đồng học nổi danh đi ngang qua và chào hỏi Bảo Địch. "Chào, dạo này tốt không Bảo Địch?" Không ngờ hắn đáp lại một câu: "Ngươi là ai? Ta biết ngươi hả?" Vừa nói ra thì mọi người xung quanh cười ồ lên, là do nam đệ tử kia ngồi cạnh Bảo Địch ở trong lớp, thỉnh thoảng còn nói chuyện vài câu, thế mà không ngờ hắn không nhận ra người ta. Từ đó về sau lưu truyền một câu, chỉ cần ngươi không phải mỹ nữ thì đừng cố bắt chuyện với Bảo Địch, nếu không xấu hổ tự chịu, đã được lan truyền trong một thời gian dài.

"Chủ nhân." Thân ảnh quỷ mị của Lợi Nhã thình lình xuất hiện. Khi Phỉ Lệ đọc sách thì không thích có người quấy rầy nên đã dặn, nếu như Tây Mông đến đưa tin thì chỉ cần nói thẳng với Lợi Nhã, sau đó nàng sẽ cân nhắc có nên nói cho cô hay không. Như vậy cũng đã bớt tốn rất nhiều thời gian cho Phỉ Lệ.

Còn Phỉ Bỉ và Lạc Khắc thì hiện tại ở ngoài viện trong tiểu viện của cô. Vốn Phỉ Khắc Tư và Bảo Địch cũng muốn vào ở nhưng đã bị một câu nói của Lão sư An Đức Lỗ của bọn họ làm tiêu tan ý định, đó là mỗi ngày tăng gấp đôi lượng huấn luyện, đá thẳng hai người đó vào Địa ngục. Song, chỉ cần có thời gian là bọn họ sẽ lại chạy tới đây.

"Chuyện gì?" Phỉ Lệ lười biếng buông sách ma pháp trên tay xuống, ngẩng lên nhìn Lợi Nhã đứng giữa không trung. Xuất hiện kiểu này là không làm người ta hét chói tai mới lạ!

"Chiều nay chủ nhân có đấu khiêu chiến." Lợi Nhã sùng bái nhìn Phỉ Lệ thoải mái. Bởi vì có một chút huyết mạch tương liên nên nàng rõ hơn ai hết, ẩn trong thân thể tiểu cô nương mười hai tuổi này là sức mạnh kinh khủng đến mức nào.

"Mấy giờ?" Phỉ Lệ thổi thổi vài cái vào ly trà bốc khói. Tay nghề của Lợi Nhã vẫn kém hơn Lệ Á một chút, nhưng cũng đã tiến bộ rất nhanh, trong lòng Phỉ Lệ rầu rĩ nghĩ.

"Ba giờ, còn khoảng hai mươi phút nữa."

"Trận đấu của ngươi khi nào?" Phỉ Lệ tò mò hỏi. Dường như Lợi Nhã chưa bao giờ tách khỏi cô, không biết Tây Mông đã nói cho nàng chưa.

"Cũng là hôm nay, nhưng sau chủ nhân một chút." Lợi Nhã thấy ánh mắt tò mò của Phỉ Lệ thì lập tức hiểu, bổ sung một câu: "Là Tây Mông nói cho ta."

"Ừ. Vậy chuẩn bị một chút đi." Phỉ Lệ vươn vai, đi vào phòng, chỉnh trang y phục của mình.

"Tiểu thư." Phỉ Bỉ và Lạc Khắc vừa nhìn thấy bóng dánh Phỉ Lệ, lập tức ngừng đánh nhau, đi tới, tôn kình nhìn cô. Thú nhân trời sinh hiếu chiến, khi hai người vào đây ở, không kìm được ngứa tay, chủ động khiêu khích Lợi Nhã, nhưng chỉ vẻn vẹn mười chiêu đã bị nàng chế ngự. Từ đó về sau bọn họ không dám xem thường Lợi Nhã nữa, thêm vào đó, cả Phỉ Lệ bọn họ cũng không dám tùy tiện.

Tuy Thú nhân hơi chậm hiểu nhưng không có nghĩa là bọn họ ngốc. Dao động ma lực trên người Phỉ Lệ còn lớn hơn Lợi Nhã, hơn nữa Phỉ Lệ đứng đầu mà Lợi Nhã chỉ xếp thứ hai. Điều đó có nghĩa là Phỉ Lệ còn lợi hại hơn Lợi Nhã rất nhiều.

"Ừm, khi nào các ngươi thi đấu?" Đối với sức mạnh của Phỉ Bỉ và Lạc Khắc, Phỉ Lệ cũng có chút hiếu kì. Khi bọn họ khiêu chiến với Lợi Nhã thì cô cũng biết, nhưng Lợi Nhã am hiểu nhất là ẩn thân, nên khi so đấu rất khó nhìn ra được thân thủ của hai người.

"Chín giờ sáng mai." Phỉ Bỉ lắc lư cặp mắt to như mắt trâu.

"Lạc Khắc?"

"Cũng thế, sáng mai chín giờ."

"Ừm, biết rồi." Phỉ Lệ đang thắc mắc là sao hôm nay không thấy đại ca và nhị ca tới, nhưng cô còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng Bảo Địch rồi.

"Tiểu muội, hôm nay Nhị ca vội tới, muội cố gắng nha!" Phía sau Bảo Địch chính là thân hình cao gầy, bước đi không nhanh không chậm của Phỉ Khắc Tư cùng với tiếng ồ lên xung quanh.

Không thể trách người khác được, Đức Cổ Lạp nhất tộc nổi danh vì tuấn nam mỹ nữ, vì thế, dù là Phỉ Lệ hay là Phỉ Khắc Tư bọn họ thì diện mạo cũng vô cùng xuất sắc, chẳng qua là Phỉ Khắc Tư thiên về loại hình lãnh khốc, còn Bảo Địch là loại tình nhân trong mộng của người khác.

"Chuẩn bị xong chưa?" Phỉ Khắc Tư dùng bạo lực quăng Bảo Địch đang dính lên người Phỉ Lệ ra ngoài, động tác vô cùng tao nhã lưu loát, không có chút ngập ngừng, trong khi Bảo Địch bị quăng ra ngoài không hề phản ứng kịp.

"Phỉ Khắc Tư, huynh thật quá đáng, đệ muốn thách đấu với huynh!" Bảo Địch hung hăng vọt tới trước mặt Phỉ Lệ, hung tợn trừng Phỉ Khắc Tư vẻ mặt dịu dàng.

"Ừ, còn năm phút, chúng ta đi qua chỗ sàn đấu thôi." Không ngờ Phỉ Khắc Tư hoàn toàn ngó lơ Bảo Địch, nhẹ nhàng kéo Phỉ Lệ đi, bỏ lại một mình Bảo Địch đứng ngốc ở đó.

"Phỉ Khắc Tư, ta muốn giết ngươi."

Mất một lúc lâu, Bảo Địch mới sững lại, nhận ra mình bị bọn họ bỏ rơi, ngay cả tiểu muội cũng không để ý đến hắn. Tất cả đều là do cái tên Phỉ Khắc Tư đó gây ra, hắn nhất định phải trả thù. Nhưng lập tức Bảo Địch như một cơn gió thoảng qua, biến mất khỏi tiểu viện, là bởi vì hắn nhớ ra trận đấu của Phỉ Lệ, hắn nhất định phải đi cổ vũ cho tiểu muội!