Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 17: Nhận số






"Đi thôi." Phỉ Lệ nhìn quanh, khẽ nói rồi bước vào khoảng sân rộng. Trước mặt là một cánh cửa bằng kim loại thật nặng nề, phía trên tản ra dao động ma pháp nhè nhẹ, Phỉ Lệ kinh ngạc thoáng nhìn, không ngờ ngay cả một cánh cửa mà Học viện Ma pháp Phi Long cũng sắp đặt cẩn thận như vậy.

Phỉ Lệ thầm đánh giá cánh cửa này, cho dù là cường giả thánh cấp cũng không có cách nào dễ dàng phá nát, đằng sau nó là một tòa điện khổng lồ, mười ba cột đá tinh chất to lớn lọt vào tầm mắt, tòa điện này tưởng tượng không khác gì phòng họp quốc hội ở tiền kiếp. Bên trên lợp những khối thủy tinh chói mắt, còn xung quanh chúng tràn ngập rất nhiều ma pháp trận loại nhỏ, hẳn là tụ đèn. Khắp nơi trong điện chạm trổ rất nhiều bích họa, thỉnh thoảng còn lộ vài tia khí tức.

Phỉ Lệ phỏng đoán là cao thủ của Học viện Ma pháp Phi Long điêu khắc lên để dẫn dắt tân sinh bọn họ, cũng là để lưu lại sự huy hoàng của bản thân ở đây, cổ vũ hậu nhân.

Theo Phỉ Lệ tiến vào, những người xung quanh kinh diễm nhìn hai người, bất tri bất giá không định nhường đường cho cô khiến khu vực nhận số chợt xuất hiện một khoảng trống đến năm thước.

"6999."

"6999 không có ai nhận sao?" Lão sư phát số buồn bực ngẩng đầu, vừa nãy vẫn còn loạn lên mà? Sao lập tức lại yên tĩnh vậy?

"Đây là thẻ thân phận của ta." Giọng nói thanh thúy của Phỉ Lệ cắt đứt sự kinh ngạc của lão sư. Còn lão sư kia lập tức cúi đầu che đôi má đỏ bừng, hắn mà lại nhìn đệ tử đến hoàn toàn quên mất thân phận của mình, thật là buồn bực mà!

Phỉ Lệ nhận lấy thẻ bài số 6999, ra hiệu Lợi Nhã đi theo rồi lặng lẽ rời đi. Cô lĩnh mà đã tới số 6999 trong khi còn rất nhiều người chưa nhận số, xem ra số người đến đây khảo thí thật đúng là đông nha!

Phỉ Lệ nhận số rồi đi theo đoàn người đến nơi khảo thí, đương nhiên cũng dẫn đến một trận cuồng phong. Nhìn thấy đám đông thật dài, Phỉ Lệ biết còn lâu mới đến lượt cô nên mang Lợi Nhã rời khỏi khu khảo thí, đi dạo quanh trong quảng trường rộng lớn.

Chỉ mới khu khảo thí thôi đã to vậy rồi, Học viện Ma pháp Phi Long còn lớn hơn tưởng tượng của cô nhiều!

Mà khu khảo thí cũng chia rất nhiều khu vực, có nơi quý tộc khảo thí, có nơi chỉ dùng cho dân thường khảo thí, cùng có nơi dành cho các đệ tử quý tộc đi cửa sau khảo thí.

Lượn được vài vòng, Phỉ Lệ nhàm chán trở lại nơi khảo thí. Lúc này vẫn còn rất nhiều người đang đợi, nhưng không đông như lúc vừa mới bắt đầu.

Theo giọng nói liên tục không ngừng của lão sư khảo thí, số thứ tự đã tới dãy số của Phỉ Lệ.

"6996."

"Tới đây!"

Không chờ lão sư kêu lần hai, dưới đài đã vang lên thanh âm trả lời lanh lảnh. Từ đám đông đi ra một thiếu niên quý tộc ăn mặc hoa lệ, sắc mặc đỏ bừng đi lên đài khảo thí.

Nhẹ nhàng từ tốn mà không vội vã, có thể thấy thiếu niên này hẳn là đã tu tập ma pháp. Phần lớn quý tộc từ khi mười hai tuổi đã bắt đầu tu tập ma pháp rồi, nên hơn hẳn so với dân thường rất nhiều. Mà gia cảnh của thiếu niên này rõ ràng không phải quý tộc bình thường. Từ cách ăn mặc đến tính tình đều tốt hơn nhiều so với bạn cùng lứa. Trừ khi bắt đầu không quen nên hơi câu nệ một chút, sau đó lập tức đối đáp thoải mái.

"Đưa bản khai của ngươi qua đây." Lão sư khảo thí khẽ nói với thiếu niên.

Thiếu niên tùy ý vuốt góc áo của mình, ưu nhã đưa bản khai của mình ra, nhưng lại hành lễ diện kiến của quý tộc với một lão sư khảo thí bên trong, hẳn là một nữ lão sư, mà còn là một nữ lão sư diện mạo xinh đẹp.

Nữ lão sư kinh ngạc cúi đầu, thoáng nhìn qua bản khai trong tay rồi khẽ gật đầu với thiếu niên này, không nói gì nữa, chỉ là chỉ về khối cầu khảo thí ma lực phía trước: "Đặt hai tay của ngươi lên đó, sau đó từ từ truyền ma lực của ngươi vào."

Thiếu niên nghe vậy, tao nhã bước lên, đi về phía khối cầu.

Phỉ Lệ hứng thú nhìn khối cầu khảo thí ma pháp kia, rõ ràng chỉ là một khối cầu thủy tinh, không có chút ma lực dao động nào nhưng lại đứng yên trong không trung như vậy. Nếu không phải không hề cảm thấy ma lực dao động, cô nhất định sẽ cho là có người truyền ma lực vào, nếu không thì làm sao khối cầu đó lại có thể lơ lửng trong không khí như thế được.

"Đây là ma pháp khảo thí cầu sao? Thật lạ nha." Bên tai Phỉ Lệ chợt vang lên một giọng nói nho nhỏ, xem ra cũng có người cảm thấy hiếu kì với khối thủy tinh cầu này.

"Có gì kì lạ đâu, đây là kết quả của ma pháp thượng cổ luyện kim thuật. Tuy không có ma lực nhưng lại có thể chứa đựng ma lực, chuyển đổi ma lực. Sau này được luyện kim chi phụ vĩ đại 'Nặc Á Nhĩ Đức’ cải tạo lại thành ma lực khảo thí cầu bây giờ, dùng để kiểm tra thuộc tính ma lực của người bình thường."

Có vẻ luyện kim thuật rất thú vị nhỉ? Có thể so được với khoa học kĩ thuật rồi.

Thiếu niên kia tao nhã đến phía trước khảo thí cầu, ngẩng gương mặt thanh tú nhìn các lão sư gần đó.

"Để hai tay lên rồi phát ra ma lực của ngươi là được." Thanh âm êm ái của nữ lão sư giải thích cho hắn, dù gì ma lực khảo thí cầu cũng không phổ biến nên không biết cũng là bình thường.

"Vâng, được."

Thiếu niên nghiêm túc gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, từ từ đặt tay mình lên khối cầu. Sau đó khối cầu nhanh chóng sáng lên quang mang thanh sắc, tuy không rất sáng nhưng vẫn có thể thấy rõ.

"Được, không tệ. Thuộc tính phong hệ. Ừm, không tệ." Lão sư nhẹ nhàng gật đầu. Hẳn là thành tích thế này vẫn có thể bước vào học viện, hơn nữa thiếu niên này có thân phận quý tộc, thành tựu sau này cũng không tệ.

Thời gian chầm chậm trôi, lần lượt có người lên khảo thí nhưng phần lớn không đủ điều kiện, chỉ có một người có thành tích tốt hơn, nhưng đối với Học viện Ma pháp Phi Long có toàn bộ thiên tài của đại lục thì cũng chẳng phải là thành tích xuất sắc gì, cao lắm cũng chỉ đủ bước vào ngưỡng cửa học viện mà thôi.

Nếu muốn được xưng hai chữ thiên tài ở Học viện Ma pháp Phi Long, ma pháp lực chí ít cũng phải là thượng đẳng, nếu không thì đừng nghĩ mình được xưng thiên tài. Mà thủ tịch sinh các lớp đều có ma pháp lực siêu hạng. Vì sao Học viện Ma pháp Phi Long có thể đào tạo nhân tài, điều này cũng rất quan trọng, bởi vì nơi đây là nơi cường giả sinh tồn, kẻ yếu chỉ có thể sinh tồn ở tầng thấp nhất.

Đây chính là phép tắc của cường giả trong học viện lập ra.