"Phỉ Lệ." Giọng nói lạnh nhạt của Lạp Mạc Nhĩ hóa giải bầu không khí xấu hổ, chậm rãi đi đến bên cạnh Phỉ Lệ, kéo nàng vào trong ngực mình, ngăn cách những ánh mắt dòm ngó Phỉ Lệ, thật sự thật không thích ánh mắt của những kẻ đó nhìn nàng, toàn bộ đều là dục vọng tham lam. Lại dám dùng ánh mắt dơ bẩn như thế để nhìn Phỉ Lệ, thật sự không thể tha thứ. Nháy mắt một cỗ uy áp khổng lồ từ Lạp Mạc Nhĩ phát ra, ngay sau đó liên tiếp có âm thanh hộc máu liên tiếp vang lên.
"Ngươi muốn ngăn cản ta." Phỉ Lệ hưng phấn nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nếu không để ý kỹ ánh mắt giảo hoạt của nàng..., có lẽ Lạp Mạc Nhĩ thật sự tin Phỉ lệ đang tức giận, mặc dù có đôi khi nàng bá đạo một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm ầm ĩ, xem bộ dáng này của nàng hẳn là mấy ngày ở Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc hắn không ngó ngàng gì tới nàng, khiến nàng tức giận.Cho nên bây giờ nàng muốn ầm ĩ, nếu hắn tiếp tục không mở miệng..., nàng sẽ càng tức giận hơn.
"Chơi đủ chưa, cái quy củ này là do ta định ra, chẳng lẽ nàng thật sự không nể mặt ta." Lạp Mạc Nhĩ tà khí vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của Phỉ Lệ, hơi thở ái muội quẩn quang. Lạp Mạc Nhĩ quét ánh mắt sắc bén qua mọi người chung quanh, tuyên bố quyền chiếm hữu của hắn.
Triệt để ngăn cản những ánh mắt không có ý tốt, chẳng qua quả thật cần phải dạy dỗ lại lại Mạc Ny Tạp thật tốt, một thời gian ngắn không gặp, ngay cả đả kích như vậy cũng chịu không được, xem ra hắn đã quá phóng túng cho bọn họ, ngay cả Khắc La cũng dám không kiêng nể gì mà lập âm mưu đùa giỡn hắn. Thật sự cho rằng hắn không biết ư? Chuyện lần này hắn bỏ qua, nếu còn có lần sau..., hắn sẽ không ngại mà giải quyết luôn bộ tộc Phượng Hoàng. Chó không nghe lời không cần thiết phải tồn tại. Huống chi là chó cắn ngược lại chủ nhân.
Trong lòng hai người Mạc Ny Tạp và Khắc La run sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lạp Mạc Nhĩ, bọn họ không phải kẻ ngốc tất nhiên biết Lạp Mạc Nhĩ đang tức giận, tuy rằng chưa từng thấy hắn tức giận, nhưng uy áp vừa nãy rõ ràng chính là hướng về phía hai người bọn họ, quả nhiên bọn họ đã đánh giá thấp địa vị của Phỉ Lệ trong lòng Lạp Mạc Nhĩ.
"Ta chỉ là hoài nghi thôi! Ai bảo ngươi không chịu nói cho ta, cho nên ta muốn thử một chút. Vừa khéo Lợi Nhã tới tìm ta, cho nên ta liền tương kế tựu kế!" Phỉ lệ làm nũng dựa vào ngực Lạp Mạc Nhĩ, hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo như vừa nãy, nhìn Phỉ Lệ như vậy, mọi người đều há hốc mồm, chẳng qua sát khí của Lạp Mạc Nhĩ ngăn cản, nên bọn họ cũng không dám liếc Phỉ Lệ dù chỉ là một cái.
"Nghịch ngợm." Lạp Mạc Nhĩ sủng nịnh điểm mũi Phỉ lệ một cái, bộ dáng có biết bao nhiêu cưng chiều.
Chỉ là trong lúc Lạp Mạc Nhĩ ngẩng đầu, sự ôn nhu cấp tốc thu liễm, một cỗ sát khí khổng lồ theo nhau mà úp tới, bao phủ khắp Giác Đấu Trường, khiến người ta sợ hãi, ngay sau đó Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc xuất hiện bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ.
Nhìn Mạc Ny Tạp nằm trên mặt đất, cùng với Khắc La và đám người xung quanh hộc máu, Mộc Luân sáng suốt không mở miệng hỏi, đối với hắn, thiếu gia làm như vậy nhất định có dụng ý của người, hắn chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn là được. Hơn nữa Mạc Ny Tạp đã vượt quá ranh giới cuối cùng của thiếu gia, hẳn là đã bị giáo huấn một chút, thiếu gia không phải là người mà kẻ nào cũng có thể giành lấy, còn có Nặc Nhi kia, tuy rằng không biết ả ta muốn làm cái gì? Nhưng nếu muốn tổn thương thiếu gia..., hắn sẽ không để ý mà giết thêm một nữ nhân nữa.
"Khắc La biết sai chỗ nào chưa?" Lạp Mạc Nhĩ cũng không thèm liếc mắt Mạc Ny Tạp đang nằm trên đất một cái, lúc trước cũng là bởi vì cảm thấy nàng hiểu lý lẽ, cho nên mới ngoại lệ giữ nàng ở cạnh làm việc, bất quá bây giờ xem ra quyết định khi đó là sai lầm rồi. Lại thêm một Ma Ti nữa sao? Xem ra Phỉ Lệ nhìn người còn tinh tường hơn mình a!
"Khắc La biết sai, xin chủ nhân tha thứ." Khắc La cung kính quỳ trên mặt đất.
Mọi người kinh ngạc nhìn, ở Giác Đấu Trường, Khắc La và Mạc Ny Tạp chính là thần. Bọn họ là người duy nhất còn sống khi khiêu chiến đấu trường và cả thú trường. Nhưng hôm nay ngay cả cơ hội xuất thủ bọn họ cũng không có. Khắc La lại gọi người kia là chủ nhân, chẳng lẽ hắn chính là chủ nhân thần bí của Giác Đấu Trường ư.
Trong lúc nhất thời đủ loại suy đoán hiện lên trong đầu mọi người. Ánh mắt nóng rực của Cách Mễ lạp nhìn chăm chú vào Lạp Mạc Nhĩ, người này chính là kẻ gia gia chú ý, không nghĩ tới lại hiện thân rồi. Hính như hắn có quan hệ rất không bình thường với tiểu công chúa của gia tộc Đức Cổ Lạp thì phải!
Khi ánh mắt liếc qua Phỉ Lệ, mắt Cách Mễ Lạp mất tự nhiên lóe lên một cái. Nguy hiểm thật, bất quá bây giờ chưa đạt đến thực lực kia, hắn không chắc có thể đoạt lấy từ trong tay nam nhân thần bí này hay không, kiên nhẫn. Vẫn phải kiên nhẫn ư? Khát vọng khát máu không ngừng mà đánh thẳng vào tâm thần của Cách Mễ Lạp, lúc ánh mắt thoáng qua Tây Tác, thấy ánh mắt của Tây Tác cũng giống mình. Kẻ cuồng chiến đầu này cũng động tâm sao? Chẳng qua cũng giống mình, không thể kìm chế mà muốn động thủ! Dù sao gia gia từng nói nếu không hiểu rõ đối thủ, tuyệt đối không thể ra tay.
"Biết sai ở chỗ nào không?" Lạp Mạc Nhĩ nhàn nhạt hỏi, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào? Nhưng Khắc La đã đi theo hắn nhiều năm nên biết, chủ nhân đang rất giận, người càng tức giận, thì giọng nói càng ôn hòa. Giờ phút này là lúc chủ nhân nguy hiểm nhất, bất quá hắn cũng không thể buông tay, nếu hắn buông tay..., kết cục của Mạc Ny Tạp cũng chỉ có chết mà thôi. Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết được, giống như năm đó nàng ấy đẩy mình cho người khác vậy.
"Ta..." Khắc La chua sót nhìn Mạc Ny Tạp đang suy yếu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào? Nhiều năm trôi qua như vậy chủ nhân vẫn không thể phát hiện thâm tình của ngươi, vì sao ngươi không chịu buông tay đi? Mạc Ny Tạp, vì sao ngươi cứ ngốc nghếch như vậy.
"Đầu lĩnh đừng quên, quy củ của Giác Đấu Trường... là do người đặt ra, chẳng lẽ... Hôm nay chỉ vì một nữ nhân mà người muốn phá vỡ nó sao?" Mạc Ny Tạp vừa ho ra máu, vừa lạnh nhạt nói. Nhìn ánh mắt của Lạp Mạc Nhĩ làm nàng không khống chế được mà đau thương ập đến, nhìn ta một cái cũng tốt, vì sao ngươi chưa bao giờ nhìn ta. Ngươi nói để ta ở lại Giác Đấu Trường quản lý Tây phố, ta vẫn ở Giác Đấu Trường. ๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý ĐônĐể ngươi quản lý tất cả, chỉ là muốn có lý do để ở bên cạnh ngươi, nhưng hình như bây giờ ngay cả lý do ở cạnh ngươi ta cũng không còn nữa rồi.
Là vì Phỉ lệ ư? Ngươi dùng ánh mắt trong trẻo như thế mà giết chết mọi người. Ngươi không biết ngươi thật tàn nhẫn sao? Có lẽ Nặc Nhi nói đúng, ta thật sự không cam lòng, không cam lòng nàng có thể ở lại bên cạnh ngươi. Ta ghen tỵ, đã từng nghĩ rằng những cảm xúc đó không thể nào xuất hiện, thế nhưng thật sự lại xuất hiện.
"Là theo đạo huấn của ta sao?" Xem ra Đức Cổ Lạp đã phát hiện tin tức gì rồi, bằng không không có khả năng để Lợi Nhã làm chuyện như vậy. Giác Đấu Trường cũng không có thật sự phong bế, mấy người của các gia tộc lớn có thể thông qua con đường đặc thù mà tiến vào Giác Đấu Trường, nhưng Đức Cổ Lạp lại trực tiếp bảo Lợi Nhã tiến vào từ cửa chính, điều này đại biểu cho cái gì? Giác Đấu Trường đã bị lộ, hay là nơi cất dấu phong ấn đã bị bọn họ biết? Lạp Mạc Nhĩ cẩn thận suy nghĩ.
Hắn không thể không thận trọng xử lý việc này, dù sao bây giờ Giác Đấu Trường không thể xảy ra chuyện. Bởi vì Giác Đấu Trường không chỉ là nơi cất dấu phong ấn, mà còn giam giữ rất nhiều đồ đệ tà ác khác, nếu bây giờ Giác Đấu Trường gặp chuyện không may..., toàn bộ đại lục sẽ rơi vào hỗn loạn.
"Không... Không. Mạc Ny Tạp run run nhìn thân hình cao to kia, mình đang làm cái gì vậy?
"Lợi Nhã đi đánh mười trận đấu đi, Ba Phỉ Lạc ở trong này quan sát, Phỉ lệ chúng ta đi." Không biết vì sao hắn có cảm giác đã quên mất đồi vật gì đó, hơn nữa còn là đồ vật rất quan trong. Cho nên hắn trực tiếp phân phó Lợi Nhã ở lại đây, mà hắn cùng Phỉ Lệ trở về Vân Vụ Sơn Trang.
"Nhưng chủ nhân..." Lợi Nhã sốt ruột nhìn Phỉ Lệ, tuy rằng không dám làm trái lời nói của người nam nhân này..., nhưng chủ nhân vẫn quan trọng với nàng nhất, cho nên Lợi Nhã không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đứng phía sau Phỉ Lệ, hỏi ý tứ của Phỉ Lệ.
Phỉ Lệ nhìn Lạp Mạc Nhĩ một cái, rồi quay sang gật gật đầu với Lợi Nhã. Xem ra đã xảy ra chuyện, bằng không hắn sẽ không thất thố như vậy. Chẳng qua nàng rất tò mò chuyện gì khiến hắn có vẻ mặt như thế, phải biết rằng lúc trước cho dù là đối mặt với ma pháp Tử Linh, bộ dáng của hắn vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
Lợi Nhã thấy Phỉ Lệ đồng ý, cũng không hỏi thêm cái gì.Trầm mặc đứng bên cạnh Ba Phỉ Lạc, nhìn đám người Khắc La. Khắc La cấp tốc mang Mạc Ny Tạp rời đi, rồi cũng điều tức một chút. Gật gật đầu với Bì Đức, ý bảo Bì Đức làm chủ, hắn ở một bên nhìn.
"Chờ một chút." Lúc Phỉ Lệ sắp rời đi, Mai Lạc cấp tốc vọt lên, kéo Phỉ Lệ lại.
"Có chuyện gì sao?" Nhưng Lạp Mạc Nhĩ vẫn nhanh tay hơn ôm Phỉ lệ vào trong ngực, sắc bén nhìn thiếu niên trước mắt, bất mãn nhìn ánh mắt không ngừng lóe sáng của Phỉ lệ, không biết nàng lại nghĩ ra được cái chủ ý xấu xa gì. Nhưng hắn biết Phỉ Lệ rất có cảm tình với tiểu tử này của gia tộc Ban Đức Lộc, cho nên hắn rất không thoải mái, lần trước hắn dứt khoát thì đã bắt cóc Phỉ Lệ mang đi lúc đám người đó chưa phản ứng kịp, không ngờ lần này tiểu tử này lại thông minh hơn, trực tiếp đi tới ngăn lại bọn họ.
"Có!" Mai Lạc cố nén kích động muốn quỳ xuống, cứng ngắc gật gật đầu. Vốn cho rằng mìng có thể ngăn cản uy áp của hắn, không nghĩ rằng một phần nghìn cũng chưa bằng hắn, cho nên bây giờ Mai Lạc ngay cả cử động một cái cũng khó khăn.
Quả nhiên khi nam nhân ghen mới là khủng bố nhất, nhất là khi một nam nhân có thực lực cường đại ăn dấm chua càng làm người ta chịu không nổi, Phỉ Lệ ôm tâm trạng xem kịch vui, dĩ nhiên nàng biết Lạp Mạc Nhĩ đang tức giận, chẳng qua nàng thật sự rất thích Mai Lạc, cho nên tiểu Lạc Lạc thân ái ngươi phải tự đón lấy sự tức giận của Lạp Mạc Nhĩ đi! Bởi vì Phỉ Lệ phát hiện khi Lạp Mạc Nhĩ ghen cũng rất đẹp trai nha.
Vì sao trước kia nàng không phát hiện nhỉ. Hai mắt Phỉ Lệ nóng rực nhìn Lạp Mạc Nhĩ, ngươi đã không cho ta ta biết tuổi của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa ta không thể làm những chuyện khác? Phỉ Lệ như tên trộm nhìn chằm chằm Lạp Mạc Nhĩ, không biết lại đang suy nghĩ cái gì?
Đột nhiên Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy có một trận gió lạnh thổi đến mà thân thể run một cái. Nhất thời kinh ngạc nghĩ, đến hắn có thực lực như thế còn cảm thấy lạnh, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.