Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 53: A Thụy Tư Cổ Đức




"Ta biết thế nào con cũng sẽ hỏi vậy mà?" Đế Á tức giận nhéo má Phỉ Lệ. Kinh hỉ Phỉ Lệ cho bọn họ thật sự nhiều lắm, chỉ những thứ họ biết bây giờ đã đủ giật mình rồi, nhưng Đế Á biết Phỉ Lệ bảo bối còn rất nhiều chuyện không nói cho bọn họ.

Những lời Na Đạt trưởng lão dặn dò ngày đó bọn họ đều nghe được. Bất chấp tất cả bồi dưỡng Phỉ Lệ, thậm chí dùng cả cường giả thần cấp trong bí cảnh để bảo hộ cô, những thứ này không làm cho bọn họ giật mình nhất, cái mà bọn họ chấn động nhất chính là cấp bậc ma pháp bây giờ của cô, vậy mà đã là cao cấp ma pháp sư rồi.

Tại Phi Long đại lục, trước mười tuổi không cho phép tiếp xúc với ma pháp cùng vũ kĩ, bởi vì thân thể trước mười tuổi không thể nào cảm ứng được Ma Pháp nguyên tố, nếu như cưỡng ép tiếp xúc thì rất có thể đánh mất cơ hội chân chính. Đây cũng là lý do vì sao Đế Á vẫn luôn không cho phép Phỉ Lệ tiếp xúc với ma pháp.

"Mụ mụ, mau nói cho con biết đi? Các ca ca có phải đều đang ở Phi Long học viện không? Còn có, còn có, có phải tất cả những người lợi hại sẽ đến đó?" Phỉ Lệ hưng phấn nhìn Đế Á.

Nếu thật vậy thì thật sự có duyên rồi, thân thế ưu việt, dung mạo xinh đẹp, thiên phú định đoạt, mặc lệ là bên nào cũng đủ sức làm cho thế nhân rung động, nhưng nếu ba dạng này tập hợp trên người một người?

"Ừ, bọn nó đều ở đó. Con ngồi xuống trước đi, từ từ rồi ta nói cho con, được không?" Đế Á dịu dàng ôm Phỉ Lệ vào lòng, từ từ giải thích cho cô nghe.

Lão gia hỏa Khẳng Đặc dường như vẫn không buông tha chủ ý tám năm trước, thật sự cho là cái phế vật của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư kia xứng đôi với Phỉ Lệ sao? Thế mà lại trâng tráo vọng tưởng xuống tay trên người Phỉ Lệ, thật không biết sống chết.

"Dạ."

"Phi Long là được A Thụy Tư Cổ Đức sáng lập một ngàn năm trước, đó là lý do mà Phi Long học viện bây giờ vẫn liên tục là người gia tộc Cổ Đức tới đảm nhiệm chức viện trưởng. Tất nhiên thực lực nhất định phải đạt tới thần cấp mới được. Gia tộc Cổ Đức cũng là lánh dời gia tộc giống như gia tộc Đức Cổ Lạp và cũng có một điều luật cố định."

Không có tu vi thần cấp, đảm nhiệm chức viện trưởng Phi Long học viện thật sự là tự đâm đầu vào chỗ chết, hơn nữa đó cũng là một loại uy hiếp, để cho những người mưu toan muốn đánh chủ ý lên học viện không thể không nhìn lại một chút, gia tộc Cổ Đức rốt cuộc là có bao cường giả thần cấp trở lên?

Suy cho cùng thì trên đại lục này, muốn đạt tu vi thần cấp trở lên thì vẫn rất khó khăn, đương nhiên là không tính các đại gia tộc. Dù sao những thị tộc tích lũy hơn ngàn năm ai không có chút thủ đoạn chứ.

"A Thụy Tư Cổ Đức." Phỉ Lệ chậm rãi nhớ kĩ tên người này. Gia tộc Cổ Đức cũng không đơn giản như cô tưởng! Hình như Lạp Mạc Nhĩ cũng là thuộc gia tộc Cổ Đức. Chẳng qua nghe đâu là mạo danh, nếu không thì tại sao lại có nhiều người không phục như vậy. Có lẽ thân phận thực sự của Lạp Mạc Nhĩ coi như là người gia tộc Cổ Đức thì bọn họ cũng không thể không bận tâm, Nếu không thì ai lại chịu để cơ hội như vậy tặng cho người khác.

Đạo lý đó chắc hẳn mụ mụ, mọi người đều biết, nên gia gia mới dồn hết tâm trí chiếu cố Lạp Mạc Nhĩ, tuyệt đối không phải chỉ vì thiên phú của hắn ta thôi đâu!

"Ừ, ta và gia gia con bàn bạc muốn cho con đến đó, con thấy thế nào?" Đế Á tò mò nhìn tiểu Phỉ Lệ đang suy xét, thật không rõ trong đầu Phỉ Lệ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Lần trước biên cảnh căng thẳng, Phỉ Lệ chỉ tùy ý nói trước mặt La Tư vài câu, liền giải trừ nguy cơ, còn có sổ sách bên tiền trang của bà bị sai, Phỉ Lệ cũng chỉ tùy ý nói với trướng phòng vài câu, làm mọi người trong trướng phòng đều giật nảy mình.

Đế Á biết những thứ này tuyệt đối không phải một đứa nhỏ chỉ mười mấy tuổi đầu là có thể biết được. Nàng đã hiểu vì sao gia tộc ở bên kia không tiếc dùng người trong bí cảnh bảo vệ Phỉ Lệ, trong này có điều khó hiểu nhưng chỉ cần Phỉ Lệ là người Đức Cổ Lạp, là nữ nhi của Đế Á nàng thì nàng sẽ không truy hỏi đó là thế nào?

"Được ạ, đến lúc đó con dẽ dùng diện mạo thật của mình đi Phi Long học viện." Hai mắt Phỉ Lệ nhanh chóng lóe lên một tia tinh quang. Đúng vậy, cô quả thật muốn khuấy đảo cái đầm nước này.

Trên người có quá nhiều bí mật, hơn nữa với thân phận gia tộc Đức Cổ Lạp, cô không tin có người dám thật sự ra tay với cô, mà cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, không cần thiết che giấu cái gì.

"Cái gì? Bảo bối, vì sao? Con không biết làm thế là đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió à?" Đế Á không đồng ý. Dung mạo của Phỉ Lệ thật sự rất có lực sát thương, cho dù là nàng cũng có lúc bị mê hoặc.

Nàng không thể nào tưởng tượng được nếu bảo bối Phỉ Lệ của nàng lấy dung nhan tuyệt thế này xuất hiện trên Phi Long đại lục thì sẽ gây nên sóng gió thế nào? Đương nhiên bất luận là sóng gió cỡ nào, nàng cũng không nguyện ý nhìn thấy.

"Mụ mụ, không sao đâu. Năm đó mụ mụ cũng không phải vậy à? Vả lại người Phi Long đại lục hỗn tạp, không thể biết trước được điều gì, cho dù có người dám dùng sức mạnh thì đừng quên con là người gia tộc Đức Cổ Lạp, không khác gì tiểu vương tử công quốc nên bọn họ không dám, dù là hoàng tử đế quốc cũng phải đắn đo Khải Kỳ đế quốc chúng ta một phen mà?"

"Nhưng mà..." Đế Á vẫn không ủng hộ bảo bối nhà mình làm như vậy.

"Không sao đâu, con cũng không thể cả đời mang mặt nạ. Chỉ cần che khuất Mạn Đà La trên trán là được rồi." Phỉ Lệ xua tay nói. Đời này làm một nữ nhân có dục vọng, làm một nữ nhân tiêu sái, huống hồ Phỉ Lệ làm vậy cũng có lý do của mình, cô muốn biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây.

Tuy rằng không có liên quan gì đến mặt nạ, dù sao nữ nhân vi duyệt kỉ giả dung(1), nữ nhân trời sinh thích cái đẹp đúng không?

(1): câu này tương đương với câu "người đẹp vì lụa"