"Chào Phỉ Lệ, ta tên là Na Đạt, cũng thuộc gia tộc Đức Cổ Lạp." Na Đạt cười tít mắt nhìn Phỉ Lệ. Mọi người bao gồm cả Đại trưởng lão cũng thích thú nhìn cái mặt nạ đột nhiên xuất hiện trên mặt Phỉ Lệ, đây là cái gì? Thậm chí ngay cả bọn họ cũng không có cách nào nhìn được gương mặt thật của Phỉ Lệ.
Không chỉ có thế, Phỉ Lệ trước mắt bọn họ quả thật là một người bình thường chưa từng tiếp xúc với ma pháp, nhưng trước đó bọn họ đều đã nhận ra ma lực của Phỉ Lệ đã đạt tới trung cấp Ma pháp sư rồi.
Nói cách khác, mặt nạ ngân bạch sắc trên mặt Phỉ Lệ kia không chỉ có thể ẩn giấu dung mạo của Phỉ Lệ mà ngay cả ma lực của cô cũng có thể che giấu.
Tuy rằng thứ có thể che giấu ma lực không quá nhiều nhưng tuyệt đối là có, nhưng không có thứ nào có thể làm Phỉ Lệ được như vậy. Dù sao mấy người trong này không ai không được coi là nhân vật đứng đầu Phi Long đại lục.
"Ngươi chính là Na Đạt, Na Đạt có được tam hệ ma pháp trong truyền thuyết kia?" Phỉ Lệ đánh giá nữ tử kiều mỵ trước mặt. Na Đạt trong truyền thuyết gia tộc Đức Cổ Lạp là nữ tử vô cùng nóng tính, đồng thời nổi tiếng không chỉ tính cách nóng nảy mà cả tam hệ ma pháp của nàng cũng làm cho người ta tán thưởng.
"Đúng vậy, không ngờ Phỉ Lệ lại biết tên ta à nha! Ta thật là cao hứng!" Na Đạt hưng phấn đi tới trước mặt Phỉ Lệ, không nói hai lời dứt khoát ôm Phỉ Lệ vào lòng, ra sức hôn mạnh lên chỗ không bị mặt nạ che phủ trên mặt Phỉ Lệ.
"Ngu ngốc." Một thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, nháy mắt thần điện vốn đang ấm áp liền bị một tầng băng lạnh lẽo bao phủ. Mà vốn đang vui vẻ ôm Phỉ Lệ, xung quanh Na Đạt liền tầng tầng lớp lớp băng tinh lạnh giá. (băng tinh=bông tuyết)
Trong chớp mắt có thể tích đủ ma lực khổng lồ như vậy, hơn nữa không phải lãnh khí mà là băng tinh, có thể tưởng tượng ra ma lực của bản thân Na Đạt kinh người đến mức nào. Dẫu sao thì lãnh khí và băng tinh tuyệt đối không chỉ chênh nhau một cái cấp độ thôi đâu.
"Mã Tư Long, ngươi nói ta?" Thanh âm như Tu La hiếu sát từ trong miệng Na Đạt truyền ra, sát khí không ngừng đánh về phía Mã Tư Long cứng nhắc. Cho dù là đứa ngốc cũng biết mình vừa đắc tội con hỏa bạo long này rồi.
"Na Đạt, khi nào ta có thể ra ngoài?" Phỉ Lệ chậm rãi vươn tay ra, chặn đứng nộ khí của Na Đạt. Bây giờ cũng không phải lúc xem bọn họ đánh nhau, huống hồ muốn xem bọn họ đánh nhau thì cũng phải chờ đến khi cô có cái năng lực đó mới được.
"Cái này....Đại trưởng lão." Sắc mặt Na Đạt không tốt lắm nhìn về phía Khách Tư Đặc. Tuy rằng Na Đạt cũng là trưởng lão nhưng đại sự vẫn là Đại trưởng lão Khách Tư Đặc quyết định.
"Còn không được, bởi vì ngươi nhất định phải trải qua lịch lãm gia tộc rồi mới có thể ra ngoài. Lịch lãm gia tộc vốn là tiến hành khi ngươi năm tuổi nhưng ngươi lại ngủ say năm năm, nên bây giờ ngươi nhất định phải tiến hành lịch lãm của gia tộc, nếu như không khai mở thiên phú của gia tộc thì ma pháp của ngươi khó mà đề cao." Khách Tư Đặc phá lệ nói nhiều như vậy, không nghi ngờ gì là muốn đánh tan ý định muốn rời đi bây giờ của Phỉ Lệ.
Nếu như đệ tử gia tộc Đức Cổ Lạp trước khi mười tuổi không trải qua lịch lãm gia tộc thì mặc kệ có thiên phú cao thế nào cũng không thể đạt tới thần cấp. Vì bí pháp của gia tộc Đức Cổ Lạp là vì muốn phá vỡ cái rào cản của thần cấp mà thiết lập.
"Như vậy à! Vây bây giờ bắt đầu lịch lãm của gia tộc luôn đi!" Phỉ Lệ cũng biết, bởi vì trước kia Đế Á từng nhắc với cô, chỉ khi qua sự gột rửa của bí cảnh gia tộc thì thiên phú của Đức Cổ Lạp nhất tộc mới có thể hoàn toàn khai mở.
"Ta đã dặn bọn họ chuẩn bị rồi, ngày mai ngươi có thể tiến vào bí cảnh."
"Vậy bây giờ có thể cho ta gặp Mạt Đức gia gia một chút được không? Ta biết các người nhất định có cách." Phỉ Lệ chặn sau câu nói của Khách Tư Đặc. Đều là nhân vật thần thoại sống, không thể nào một chút bản lĩnh đó cũng không có. Phỉ Lệ lạnh nhạt nhìn năm người đó đến mức đỏ bừng cả mặt.
"Ngươi liền khẳng định bọn ta có cách?" Na Đạt tức giận nhìn Phỉ Lệ giảo hoạt.
"Đương nhiên, Na Đạt ngươi xuất hiện trong gia tộc Đức Cổ Lạp năm năm trước, ta đoán ngươi hẳn là người trẻ nhất trong này. Nói cách khác, bốn người kia ít ra đều già hơn ngươi. Một đám lão bất tử làm sao ngay cả một thứ đơn giản như vậy cũng không có." Phỉ Lệ khinh thường nhìn Na Đạt, thật xem cô là đứa nhỏ bốn tuổi à.
"Ngươi thật ngoan độc." Na Đạt bị một câu của Phỉ Lệ làm cho không phản bác được.
"Lăng Đế Tư." Khách Tư Đặc thoáng mỉm nụ cười hiếm thấy, nhìn qua nam tử đứng sau mình.
"Lăng Đế Tư, tám trăm năm trước được xưng là song hệ ma pháp sư cơ trí có thiên phú cao nhất Khải Kỳ nhất tộc. Không chỉ có thiên phú Quang hệ ma pháp kinh người, lại càng am hiểu ảo cảnh quỷ dị nhất trong thủy hệ ma pháp, sở trường dùng ba dạng khác nhau của thủy hệ ma pháp tạo ra ảo cảnh." Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn nam tử tướng mạo bình thường đằng sau Đại trưởng lão. Diện mạo Khải Kỳ nhất tộc không thua gì Đức Cổ Lạp nhất tộc, tướng mạo Lăng Đế Tư này hẳn là huyễn hóa đi rồi!
"Không hổ là ngươi có thiên phú cao nhất Đức Cổ Lạp nhất tộc. Vậy thì bắt đầu đi!" Lăng Đế Tư vui vẻ nhìn Phỉ Lệ một cái, sau đó chú ngữ nặng nề chầm chậm vang lên, một cái nửa vòng tròn giống như gương từ từ hiện ra. Từ mơ hồ lúc mới bắt đầu đến khi rõ ràng không quá mười giây.
"Mạt Đức gia gia, La Tư ba ba, Đế Á mụ mụ, con là Phỉ Lệ. Con rất nhớ mọi người!" Phỉ Lệ hưng phấn nhìn ba người trong thủy kính. Có lẽ là chỉ có lúc này, bộ dạng Phỉ Lệ mới giống như một đứa trẻ không tới mười tuổi.
Đám người Khách Tư Đặc ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng nhìn Phỉ Lệ. Thiên tài kiêng kị nhất là quá mức lãnh tình, tuyệt tình. Nhưng mà nhìn bộ dạng này của Phỉ Lệ, Khách Tư Đặc biết bọn họ hình như lo thừa rồi, ít nhất chuyện bọn họ lo sợ không có xảy ra.
Tuy bọn họ đã sớm biết tính tình Phỉ Lệ lãnh đạm, họ đều ủng hộ vô điều kiện, bởi vì Phỉ Lệ chính là hi vọng của hai tộc, quan tâm cô là chuyện gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ phải làm. Người quá lãnh tình thế nào cũng thích giết chóc, bọn họ không hi vọng tộc nhân lưỡng tộc dính líu quá nhiều sát lục chi khí. (sát lục chi khí: ờ có thể hiểu đơn giản là sát khí nhưng nó ác liệt hơn nhiều)