Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 32: Cánh cổng màu đỏ




"Không sai, đây chính là Mạn Đà La, được xưng là cho dù ma thú thánh cấp cũng bị Tử hắc sắc Mạn Đà La hấp dẫn. Vương giả của Mạn Đà La, bình thường tuyệt đối sẽ không vượt qua một gốc, nhưng vì sao nơi này khắp nơi đều có, đây tuyệt đối là ảo giác." Tạp Môn không dám tin nhìn Mạn Đà La bạt ngàn trước mặt.

Tử hắc sắc Mạn Đà La được xưng là vương giả của Mạn Đà La, thông thường sẽ không quá một gốc nhưng mà trước mặt lại xuất hiện tình cảnh quỷ dị như vậy, đây đại biểu cho cái gì?

"Cũng giống như hoa vương Mẫu Đơn phải không? Nhưng vì sao Tạp Môn lại nói đây là ảo giác?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn Tạp Môn thất thố, không phải tất cả đều là Mạn Đà La sao? Có cái gì kì quái đâu.

"Hoa vương Mẫu Đơn, ta nói cho ngươi biết, sở dĩ Mạn Đà La được xưng là địa ngục hoa vương, kì thật còn có một nguyên nhân khác, chỉ là những người biết rõ nguyên nhân này, có lẽ tất cả đều đã chết sạch."

"Nguyên nhân gì?" Phỉ Lệ tò mò hỏi. Chuyện có thể làm cho Tạp Môn dùng giọng điệu như vậy nói ra, tuyệt đối là bí mật.

"Lời đồn rằng bản thể của Tử thần chính là Tử hắc sắc Mạn Đà La, mà Tử thần ở tại Địa ngục đại biểu cho vô thượng vinh quang, cho nên người ở địa ngục chỉ cần nhìn thấy Tử hắc sắc Mạn Đà La nhất định sẽ đi đường vòng. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là bản thân Mạn Đà La có mang theo mị hoặc cùng độc tính."

"Ngươi nói bản thể của Tử thần chính là Mạn Đà La, đây là đang nói đùa đi!" Phỉ Lệ nhịn xuống khóe miệng không ngừng co rút. Đây có khả năng trở thành chuyện buồn cười nhất năm. Nói đùa, ai lại có thể nghĩ đến Mạn Đà La bạt ngàn này hóa thành bộ dạng của một người, hơn nữa còn là Tử thần hung tàn nhất? Cho nên cái truyện cười này thật sự có hơi lạnh.

"Chỉ là lời đồn thôi, ngươi có thể coi như không nghe thấy." Tạp Môn lạnh lùng liếc Phỉ Lệ một cái.

"Mùi này càng ngày càng thơm nha! Tạp Môn, ta giống như nhìn thấy Đế Á mụ mụ, còn có gia gia, bọn họ tới đón ta." Phỉ Lệ hưng phấn muốn giãy dụa thoát khỏi lồng ngực Tạp Môn đi ra ngoài.

"Không tốt, sao lại quên mất Mạn Đà La có mị hoặc mãnh liệt chứ?" Tạp Môn ra sức ôm Phỉ Lệ vào trong lòng. Cũng may bởi vì nàng chỉ là linh thể nên vẫn có tính chống cự với Mạn Đà La, nhưng mà Phỉ Lệ không giống vậy, làm sao đây?

Ngay lúc Tạp Môn đang không biết làm sao thì Mạn Đà La phía trước đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn, vốn là quang mang màu tím đen khắp bầu trời không ngừng trở nên đậm đặc hơn, cuối cùng biến thành đậm đặc đỏ như máu, dưới bầu trời u tối, lại có cảm giác quỷ dị khó nói nên lời, xen lẫn cảm giác mị hoặc lòng người.

Màu đỏ như máu trở nên chậm rãi, cuối cùng biến thành một cái cổng màu đỏ thật lớn, cánh hoa màu tím đen theo cánh cổng màu đỏ khổng lồ vẫn luôn trải đến chỗ trước mặt Tạp Môn và Phỉ Lệ. Đột nhiên từ trong linh thể truyền đến sức hút mãnh liệt, không ngừng xé rách linh thể của Tạp Môn, giống như muốn cắn nuột toàn bộ thân hình của Tạp Môn vào trong.

"Chêt tiệt, đây là chuyện gì?" Tạp Môn không rõ nguyên nhân mang theo ánh mắt có chút hoảng hốt chăm chú Linh giới trên tay trái Phỉ Lệ. Mặc dù nói nàng là Linh giới thủ hộ linh, nhưng đối với Linh giới nàng không hiểu rõ chút nào. Bây giờ là cái tình huống gì? Nếu như nàng thật sự bị Linh giới hút vào, vậy Phỉ Lệ phải làm sao bây giờ? Phỉ Lệ cái gì cũng không biết, làm sao có thể để một mình Phỉ Lệ ở lại đối mặt được.

"Tạp Môn, ta không sao, ta có cảm giác, bọn họ không có ý xấu." Mặc dù Phỉ Lệ không biết Tạp Môn xảy ra chuyện gì, nhưng cô từ trong mắt Tạp Môn thấy được sự lo lắng.

"Vậy ngươi tự mình cẩn thận." Còn chưa nói hết, Tạp Môn rốt cuộc không thể kháng cự lại sức hút mãnh liệt, bị hút vào Linh giới. Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Tạp Môn cảm giác được sự bất thường của Linh giới.

Phỉ Lệ do dự nhìn tất cả đóa hoa màu tím đen tạo thành một con đường dưới chân, từ xa xa vẫn liên tục lan ra đến phía trước cánh cổng màu đỏ. Cỗ cảm giác quen thuộc kia từ trong nội tâm không ngừng truyền ra, vì sao cô lại có cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ bởi vì trên người cô sẵn có Hắc ám nguyên tố?

"Hài tử, con rốt cuộc đến đây, ta chờ con thật lâu rồi." Thanh âm nhàn nhạt lại thanh lệ mang theo vô thượng uy áp chậm rãi truyền ra từ trong cánh cổng màu đỏ kia.

"Ngươi nói là ta sao?" Phỉ Lệ với ánh mắt tò mò từ từ bước lên con đường quỷ dị kia, không thế thì cỗ lực hấp dẫn cường đại không ngừng xoắn xuýt lấy nội tâm Phỉ Lệ, cuối cùng sự tò mò vẫn chiếm thế thượng phong.

Mà ở phía xa bên ngoài, trong một cái đại điện uy nghiêm, tụ tập một đám người vô cùng quái dị. Sở dĩ nói bọn họ quái dị là vì tất cả bọn họ đều là lão nhân, một nửa là tóc hoàng kim, một nửa là tóc tử sắc.

"Đại trưởng lão, ngươi gọi tất cả chúng ta đến đây là đã xảy ra chuyện gì?" Một lão nhân tóc tím đứng ở bên trái thích thú mở miệng đầu tiên.

"Có người xông vào nơi cấm kị rồi." Cái lão nhân tóc tím được xưng là Đại trưởng lão chậm rãi mở đôi mắt giống như chưa từng mở, lộ ra một chút mê mang nhìn về phương xa, nơi cấm kị thần bí.

"Cái gì?" Trong nhất thời, tất cả mọi người đều bị "đứng hình", bởi vì có người dám xâm nhập nơi cấm kị. Sở dĩ được gọi là nơi cấm kị bởi vì chưa ai có khả năng sống sót đi ra, tất cả những người đi vào trong đều đã chết.

"Không sai, rất có khả năng là tộc nhân gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta. Chân thần đã hạ ý chỉ, chúng ta chỉ cần từ từ chờ đợi nàng tới đây." Nói những lời này xong, cặp mắt hỗn độn kia lại chậm rãi đóng lại, giống như chưa từng mở ra.

Mà lúc này, thân là nhân vật chính, Phỉ Lệ vô cùng kinh ngạc nhìn cánh cổng màu đỏ quỷ dị trước mắt, rốt cuộc là nên vào hay không vào? Đôi chân ngắn ngủn không ngừng dò xét, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng nói thầm cái gì đó.