Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 27: cầu xin tha thứ




“Chúng ta làm sao tìm?” Hai mắt Phỉ Lệ đảo qua đảo lại nhanh như chớp. Chết tiệt nếu không phải vì thân thể mình vẫn còn quá nhỏ thì hiện tại đã có thể giúp đỡ Tạp Môn rồi.

“Ngươi theo mùi hương chỉ vị trí cho ta, bên nào có mùi hương đậm nhất hẳn là chỗ bản thể Ma ngục hoa.” Tạp Môn nhanh nhẹn né tránh thụ đằng khắp nơi vừa giải thích cho Phỉ Lệ. Bởi vì bây giờ nàng vẫn không giống như nhân loại bình thường, hiện tại nàng mới chỉ khôi phục thị giác, các giác quan khác còn phải chờ một khoảng thời gian nữa mới khôi phục được nên nàng chỉ có thể để Phỉ Lệ phán đoán mà thôi.

“Mùi?” Phỉ Lệ tập trung nhìn xung quanh, may mắn cơ quan cảm giác của thân thể mình tốt hơn lúc trước ít nhiều, nếu không thì cô thành gánh nặng của Tạp Môn rồi.

“Tạp Môn mau lên, hướng chính tây.” Mặc dù mùi ở các hướng đều vô cùng nồng nặc nhưng Phỉ Lệ vẫn nhanh chóng nhận ra mùi ở hướng chính tây là nhạt nhất nhưng lại không truyền tới đứt quãng như các hướng khác, đây là mê chướng pháp mà Ma ngục hoa dùng để bảo vệ mình.

“Hướng chính tây phải không? Được, nắm chặt nha!” Tạp Môn thần tốc tránh những căn thụ đằng, thân thủ nhanh nhẹn lên xuống chạy về phía chính tây, đương nhiên thụ đằng nghênh tiếp cũng nhiều hơn mà tần suất cũng càng lúc càng nhanh.

Xem ra hắn là Ma ngục hoa đã cảm giác được bản thể của mình bị hai người trước mắt phát hiện rồi, vì để bảo toàn sinh mạng, đành phải liều mình ngăn cản.

“A! Đây là hoa sao! Quả thực là một gốc đại thụ mà.” Khóe miệng Phỉ Lệ không ngừng co rút nhìn Ma ngục hoa khổng lồ trước mắt. Cũng may là vào thời điểm mấu chốt, Tạp Môn cho cô một cái tiểu tráo tráo ngăn cách không khí (mọi người cứ tạm hiểu nó giống cái bong bóng đội lên đầu vậy), nếu không Phỉ Lệ cũng không dám đảm bảo hiện tại mình có thể bị thúi ngất hay không. Chỉ là nhìn cái cây gọi là Ma ngục hoa trước mắt, cô vẫn thực kinh ngạc một phen. (ta chợt cảm thấy điếc mũi như Tạp Môn thật may mắn trong trường hợp này )

Tuy rằng trước đó Tạp Môn cũng đã nói qua, nhưng chân chính nhìn thấy lại là một chuyện khác.

“Không sai, rất nhiều người khi lần đầu tiên nhìn thấy Ma ngục hoa đều kinh diễm. Nếu như không phải vì mùi của nó thật sự quá khó ngửi thì đây quả thực là một cỗ máy giết người. Cho nên bất kể người của tộc nào khi nhìn thấy Ma ngục hoa đều trong thời gian nhanh nhất giệt trừ nó.” Tạp Môn thần tốc vận động linh lực trên người, một đoàn hỏa diễm theo ngón tay nàng không ngừng lấp lóe.

“Thì ra là như vậy. Đây là cái gì?” Phỉ Lệ tò mò nhìn đoàn hỏa diễm từ trên đầu ngón tay Tạp Môn. Tuy rằng rất nhỏ nhưng độ nóng rất cao, mà Ma ngục hoa ở trước mặt cũng cảm giác được uy lực của hỏa diễm, toàn bộ cây hoa khổng lồ không ngừng run rẩy, thụ đằng đang lượn lờ bên cạnh bọn họ cũng không ngăn mà rút lui.

Dễ dàng nhận ra được uy lực của đoàn hỏa diễm rồi, đối với thực vật mà nói, hỏa chính là thiên địch trí mạng của bọn chúng.

“Ta cũng không rõ, nhưng ta chỉ biết là ta sẽ dùng.” Tạp Môn vô trách nhiệm nói, chẳng qua là dắt Phỉ Lệ tiếp tục đi tới. Bởi vì hỏa diễm trong tay mà Ma ngục hoa khổng lồ kia hoàn toàn mất hết ý nghĩ phản kháng, không ngừng lui về sau.

“Ngươi tính đi.” Phỉ Lệ không nói nên lời nhìn Tạp Môn vô trách nhiệm, dứt khoát không nói. Hừ! Chỉ cần thực lực của cô tăng lên, cô không tin mình sẽ mơ hồ không rõ Tạp Môn là cái thứ gì?

“Ngươi hẳn đã trưởng thành rồi, biết sử dụng linh thức như thế nào rồi chứ?” Tạp Môn giả vờ phớt lờ đùa bỡn quơ lên quơ xuống hỏa diễm trong tay, vẻ mặt nhàn nhã nhưng cho dù là đứa ngốc cũng biết đây tuyệt đối là uy hiếp, hơn nữa là trắng trợn uy hiếp trước mặt người khác.

Khi nghe đến đó, Ma ngục hoa khổng lồ trước mặt không ngừng run rẩy cánh hoa to lớn, hiển nhiên là đang trả lời Tạp Môn.

“Oa! Chẳng lẽ nó có thể nói sao?” Phỉ Lệ hiếu kì nhìn Ma ngục hoa, vẻ mặt hứng thú hỏi.

“Không sai, bất cứ chủng loại gì chỉ cần tu luyện đến một trình độ nhất định đều có thể sử dụng linh thức của mình câu thông với ngoại giới. Đương nhiên bao gồm cả Ma ngục hoa, hơn nữa linh thức của nó còn lợi hại hơn những loại linh thức thông thường khác, nó chính là dựa vào linh thức siêu việt này mà không ngừng mê hoặc sinh vật đến gần nó.”

“A, vậy ngươi hỏi nó một chút chúng ta đang ở đâu?” Phỉ Lệ hưng phấn nhìn chằm chằm Ma ngục hoa. Cô biết hôm nay nếu không có hỏa diễm trong tay Tạp Môn thì bản thân tuyệt đối mất mạng tại cái địa phương quỷ quái này.

“Được.” Tạp Môn nhận mệnh gật đầu, ai bảo chủ tử của mình chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chuyện gì cũng phải bản thân tự mình động thủ chứ, haiz! Nói mệnh khổ nhưng đương nhiên lời này nàng cũng không dám nói với Phỉ Lệ. Tuy ở chung không lâu nhưng nàng vô cùng hiểu rõ chủ tử của nàng tuyệt đối thích thù dai.

“Nói cho ta biết, đây là địa phương nào?” Tạp Môn bá đạo dùng linh thức của mình xông thẳng vào trong ma hạch của Ma ngục hoa.

“Hình như là chiến trường viễn cổ thần ma, ta cũng không rõ, bởi vì trong kí ức của ta vô cùng mơ hồ.” Trong đầu Tạp Môn vang lên một giọng nữ hết sức kiều mỵ. Mặc dù thanh âm kiều mỵ nhưng vẫn không thoát khỏi giọng điệu non nớt.

“Ngươi không phải là vừa mới trưởng thành chứ?” Tạp Môn nghĩ một chút rồi hỏi. Nếu như Ma ngục hoa chân chính trưởng thành thì làm sao có thể dễ dàng bị nàng chế phục như vậy.

Chiến trường viễn cổ thần ma và bảo khố Phan Đa Lạp có quan hệ gì? Không phải Phỉ Lệ nói cô phải đi bảo khố Phan Đa Lạp sao? Sao có thể đi tới cái chỗ chiến trường thần ma kì quái này chứ? Hơn nữa vừa nhìn là biết đây tuyệt đối không phải không gian trước kia, đây hẳn là một không gian độc lập, bởi vì tu vi của nàng ở trong này bị kìm hãm còn một phần nhỏ.

“Đúng vậy. Từ khi ta có trí nhớ đến nay ta đã sống ở đây rồi nhưng ta cũng không thật sự rõ ràng nơi này là chỗ nào.” Ma ngục hoa cẩn thận nhìn chăm chú lại Tạp Môn, vừa nhìn Phỉ Lệ bên cạnh nàng. Thật đáng yêu! Cho tới giờ chưa từng nhìn thấy nhân loại nhỏ như vậy.

“Vậy ngươi làm sao biết đây là chiến trường viễn cổ thần ma, nói!” Một cỗ tinh thần lực khổng lồ trong nháy mắt từ trên người Tạp Môn bạo phát ra, trực tiếp công kích lên tinh thần lực của Ma ngục hoa.

“Là bởi vì ta có thể thôn phệ kí ức của người khác, từ các ma thú khác và nhân loại mà biết.” Ma ngục hoa yếu ớt run rẩy, giống như vô cùng ủy khuất nhưng hành động như thế lại từ một cái cây cao bốn năm thước nhìn thế nào cũng cảm thấy kì quặc.