Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 22: Không gian ma pháp




“Ngươi không định giải thích một chút à?” Lạp Mạc Nhĩ tà khí liếc nhìn tiểu nữ hài trong ngực, đây thật sự chỉ là một tiểu nữ hài thôi sao? Chỉ phần tâm tư hiếm thấy này thôi đã đủ làm người khác giật mình rồi, tâm tư kín đáo, hồn nhiên giết người không dao thật sự rất khó làm người khác tin tưởng đây chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi.

“Làm tốt chuyện của huynh đi không được sao? Mỗi người đều có bí mật của mình đúng không? Giống như huynh cũng ẩn tàng thân phận thật sự của mình.” Giọng điệu non nớt của Phỉ Lệ vang lên không phản bác được nhìn Lạp Mạc Nhĩ ôm cô, trăm ngàn lần không nên tò mò với một nữ nhân nha! Bằng không huynh sẽ thích nàng.

“Ngươi thật sự chỉ có bốn tuổi thôi?” Lạp Mạc Nhĩ buồn bực hỏi, rõ ràng quả thực là một con hồ ly mà, thông minh lanh lợi như thế, lại ở trên người một đứa trẻ, xem ra gia tộc Đức Cổ Lạp thật sự muốn thức tỉnh ở Phi Long đại lục rồi, không biết là tốt hay xấu cho đại lục này mà nói nữa.

Thiên phú của gia tộc Đức Cổ Lạp hết sức kinh người, điều này cũng định cho bọn họ một thân phận cao hơn người khác một bậc. Khải Kỳ đế quốc cũng chỉ bởi vì gia tộc Đức Cổ Lạp tồn tại mà vẫn luôn là nước mạnh nhất trong ba đế quốc, không chỉ ngăn cản bước chân xâm lược của Phong Hành đế quốc mà thậm chí cả Bỉ Mông đế quốc cũng không dám tùy ý khơi mào chiến tranh.

Ai lại thích đánh cùng với một đám điên chứ. Gia tộc Đức Cổ Lạp không chỉ có thể chất ám hệ ma pháp hiếm thấy, ngay cả thân thể cũng vô cùng cường hãn, mỗi người đều là ma vũ song tu. Không chỉ có như vậy, Đức Cổ Lạp nhất tộc còn không có chướng ngại như người bình thường, bọn họ chỉ cần sau khi rèn luyện trong điều kiện đầy đủ, thân thể và ma pháp đều có thể rất nhanh đề thăng, hơn nữa chỉ cần khi năm tuổi đi lịch lãm trong bí cảnh của gia tộc, lực lượng sẽ lập tức nhanh chóng tăng lên.

“Điều này còn cần phải hỏi sao? Có muốn ta gọi Đế Á mụ mụ qua đây giúp huynh đề hỏi một phen không?” Gương mặt đáng yêu của Phỉ Lệ trong nháy mắt trở nên vô cùng nham hiểm, đôi mắt long lanh lấp lóe khí tức ác ma.

“Khụ! Việc này không cần đâu, chúng ta vẫn nên nói chuyện không gian ma pháp đi.” Lạp Mạc Nhĩ dám đảm bảo, nếu như hắn thật sự hỏi vấn đề này, cho dù Mạt Đức lão sư cũng không cứu được hắn. Ai chẳng biết người chân chính quyết định mọi chuyện trong Đức Cổ Lạp công tước phủ chính là Đế Á Hoa Tây Luân nhìn như đoan trang hiền lành kia chứ. Cùng với An Na Pháp Đức Cổ Lạp được xưng là Phi Long đại lục đệ nhất mỹ nhân. Đó thật ra là một nữ nhân vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không được trêu chọc. Bởi vì hắn rất hiểu rõ nha!

“Vậy nói một chút về sự hình thành của Không gian giới chỉ, còn có đặc tính của Không gian ma pháp nữa.” Phỉ Lệ vẫn dựa trên người Lạp Mạc Nhĩ, không bỏ qua khi nói đến Đế Á mụ mụ thì sắc mặt Lạp Mạc Nhĩ thoáng biến sắc, Đế Á mụ mụ thật sự khủng bố như vậy sao? Phỉ Lệ nghiêm túc nghĩ lại một phen, trừ bộ dạng đẹp một chút, những cái khác đều vô cùng bình thường mà! Tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại sợ hãi Đế Á mụ mụ như vậy? Xem ra nội tình còn có chuyện cô không biết rồi.

“Không gian ma pháp chính là chúng ta có được Không gian ma pháp nguyên tố sau đó câu thông với chúng, dùng nguyên tố chú ngữ thông qua tác dụng của nhân tử nguyên tố mà hoàn thành ma pháp chúng ta sử dụng, còn có quan trọng nhất là chúng ta có thể sử dụng các ma pháp chú ngữ ở cấp bậc nào có liên hệ vô cùng quan trọng lớn tinh thần lực. Nói cách khác, chính là tinh thần lực của chúng ta hạn chế ma pháp chúng ta sử dụng. Mà Không gian giới chỉ là do luyện kim thuật sư dùng một số tài liệu thông qua luyện kim mà hình thành một vật phẩm có không gian độc lập. Hai thứ kì thật không có liên hệ bao nhiêu.” Lạp Mạc Nhĩ nghiêm túc giải thích. Tuy rằng không biết vì sao Phỉ Lệ chấp nhấp muốn hiểu rõ như vậy nhưng hắn vẫn tận trách giảng giải. (ta chém đó )

“Không gian giới chỉ dùng thế nào? Bởi vì Tạp Môn trong linh giới, nên cô căn bản là không cần lo cái gì, nhưng cô là tò mò Không gian giới chỉ là thứ gì, thật sự lợi hại như trong tiểu thuyết viết sao?

“Dùng tinh thần lực khống chế.”

“Tinh thần lực khống chế, không sợ người khác cướp đi sao?” Phỉ Lệ tò mò hỏi. Không gian giới chỉ quả thật là thứ cần thiết khi đi ăn cướp giết người phóng hỏa nha!

“Điều này cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua phải sau khi chủ nhân của giới chỉ chết đi mới được. Dù sao Không gian giới chỉ cũng là thứ xa xỉ, không phải ai cũng có, chỉ có một số cường giả hoặc gia tộc hùng mạnh mới có. Những người này phần lớn là có ma pháp hoặc vũ kỹ lợi hại. Người như vậy đa phần tinh thần lực rất cao.” Lạp Mạc Nhĩ buồn cười trả lời, thật đúng là chưa từng nghe có người cướp đoạt Không gian giới chỉ, bởi vì những người này không ai không phải cường giả đứng đầu, ai lại không muốn sống đi đắc tội người như vậy chứ.

“A…Ta đã biết.” Còn tưởng chỗ nào cũng có, thì ra là hàng quý hiếm. Nhìn linh giới trong tay cô không phải không gian giới chỉ bình thường, lại còn có thể ẩn hình, ngay cả cường giả thánh cấp như Mạt Đức gia gia cũng không thể nào nhìn thấy.

Như vậy thì bây giờ bảo khố Phan Đa Lạp là một cơ hội tốt không thể lỡ mất. Đế quốc góp nhặt hơn một ngàn năm tuyệt đối là kinh người. Ngày đó nhìn bộ dạng kích động của La Tư ba ba, có thể khẳng định bên trong nhất định có bảo bối.

“Những cuốn sách này của huynh ta mang về đọc đã, chờ sau khi ta ra khỏi bảo khố Phan Đa Lạp sẽ tới tìm huynh, viện trưởng học viện ma pháp Phi Long nhất định còn có rất nhiều bí mật đáng để ta học tập.” Trước khi đi Phỉ Lệ say đắm liếc nhìn Lạp Mạc Nhĩ một cái. Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài hắn biểu hiện, thật đúng là vô cùng chờ đợi khoảng thời gian ở chung sau này của chúng ta.

Không biết huynh còn có thể mang lại cho ta bao nhiêu chuyện thú vị nữa đây, Mạt Đức gia gia đã nói cho ta cho dù Đồ Thư Quán bên trong học viện ma pháp Phi Long được xưng là lưu giữ nhiều nhất ở đại lục này cũng không có hữu dụng với huynh.

Không chỉ một mình Phỉ Lệ mong chờ khi hai người ở chung mà cả Lạp Mạc Nhĩ cũng vô cùng mong chờ thời gian ở chung gần một năm sau đó. Bởi vì khi năm tuổi Phỉ Lệ sẽ đi lịch lãm bí cảnh của gia tộc Đức Cổ Lạp, ở nơi đó phải ở lại ít nhất bảy tám năm.