Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 17: Giới linh Tạp Môn




Gió đêm lười nhác thổi trên đại lục nghỉ ngơi làm cho ban đêm yên tĩnh càng có một tia khí tức quyến rũ.

Phi Long đại lục và Địa cầu tất nhiên khác biệt, một năm có mười ba tháng, mỗi tháng đều có ba mươi tư ngày, một giờ tương đương với một tiếng mười lăm phút trên Địa cầu.

Hơn nữa còn có hai mặt trời, chẳng qua trên Phi Long đại lục gọi là Nhật thần. Hai cái Nhật thần mỗi cái chiếm giữ một phương, đứng cách xa trên bầu trời xanh thẳm, giống như hai cây đuốc đỏ rực, dị thường chiếu rọi toàn bộ đại lục vốn có đủ sinh khí.

Với lại nhiệt độ ngày đêm trên Phi Long đại lục chênh lệch không lớn, bởi vì ánh trăng trên Phi Long đại lục gọi là Nguyệt thần, không chỉ một mà là ba Nguyệt thần. Mỗi khi Nhật thần hạ xuống đường chân trời thì một khắc sau ba Nguyệt thần liền tỏa ra lam sắc nhàn nhạt trên bầu trời làm cho Phi Long đại lục cực kì xinh đẹp. Nhất là ngày mười sáu hàng tháng, quang mang Nguyệt thần chói mắt nhất, cũng là ngày được ca tụng là cát tường trên Phi Long đại lục.

Bởi vì Nhật thần và Nguyệt thần trên Phi long đại lục độc đáo như vậy nên phần lớn người ở đây đều có tóc màu đỏ rực hoặc xanh lam đậm. Thậm chí ngay cả đôi mắt cũng thế, nghe đâu Nhật thần và Nguyệt thần còn có một đoạn thần thoại làm người ta rơi lệ nghẹn ngào.

Phỉ Lệ cẩn thận leo lên giường, đôi mắt to hữu thần đảo qua đảo lại nhìn bốn phía căn phòng vắng lặng. Thật không dễ dàng lừa gạt Lệ Á cùng Lệ Thư đi, cô mới có thể ở một mình.

Bảo khố Phan Đa Lạp cô nhất định phải đi, nhưng trước đó cô nhất định phải biết công dụng của chiếc nhẫn trên tay trái mình. Cô đã vô cùng khẳng định đây là một cái không gian giới chỉ. Nhưng rốt cuộc làm thế nào cô vẫn chưa biết, mặc kệ là nhỏ một giọt máu hay vừng ơi mở ra cô cũng thử, nhưng mà chưa từng dùng nên cô nhất định phải gấp rút biết rõ mới được.

“Cái gì cũng không có sao?” Phỉ Lệ buồn bực đùa giỡn cái nhẫn nho nhỏ nhưng vô cùng kì dị trên tay trái, quang mang hồng sắc vẫn quanh quẩn ở trên mặt cái nhẫn xinh xắn, thật là khó hiểu, dường như Đế Á mụ mụ thậm chí là Mạt Đức gia gia cũng không phát hiện trên tay trái cô có cái nhẫn này. Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao bọn họ đều không nhìn thấy nhưng bản thân mình lại thấy được?

“Ha ha ha!” Một tiếng cười thoải mái đột nhiên vang lên bên tai Phỉ Lệ, nhẹ nhàng mà không mất tao nhã.

“Ai?” Phỉ Lệ cảnh giác nhìn xung quanh, là ai chứ? Bây giờ là hơn nửa đêm, chẳng lẽ là thứ này? Không thể nào! Nơi này là Phi Long đại lục không phải Địa cầu, thứ này hẳn là không có chứ!

“Tiểu oa nhi rốt cuộc tò mò rồi.” Giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên, mang theo vô tận hấp dẫn cùng ái muội.

Một hơi thở ấm áp phả lên trên má Phỉ Lệ, hơi thở ấm áp này mềm mại như tơ lụa nhưng không giống như âu yếm mà ngứa ngứa giống như tiểu trùng tử gặm rỉa xương cốt.

“Ra đây đi.” Phỉ Lệ bình tĩnh nói, nếu như cô không đoán sai thì cái thanh âm kiều mỵ này phát ra từ trong cái nhẫn trên tay trái cô. Trong chiếc nhẫn rốt cuộc ẩn giấu cái gì? Vì sao lại có thanh âm nữ nhân, hơn nữa còn ở phía sau? (mẹ ơi nghe cứ như ma ấy ==”)

“Thật là chơi không vui, vậy mà lại không sợ ta, quả nhiên không hổ là người được chọn.” Một tiếng than nhẹ vang lên sau đó.

Một làn khói nhẹ chậm rãi tuôn ra từ trên chiếc nhẫn, từ từ hình thành một bóng người mơ hồ trước mặt Phỉ Lệ, gương mặt tinh tế, đôi lông mày lá liễu bên dưới là mắt phượng thon dài, trong mắt không ngừng lưu chuyển hào quang chói mắt, môi đỏ thắm, không son mà hồng.

Yêu nghiệt.

Trong lòng Phỉ Lệ hung hăng khinh thường một phen, cho dù là Đát Kỷ năm đó cũng không hơn gì, đã biết trong giới chỉ kì lạ có một yêu nghiệt như thế, cũng may là không phải người, nếu không thì cũng biết sẽ gây ra mưa gió thế nào [TG: dường như Phỉ Lệ quên mất bản thân mình cũng có một gương mặt yêu nghiệt, hơn nữa là cái loại tốt quá hóa dở.] (đang định nói câu giống tác giả )

“Ngươi là ai?” Phỉ Lệ cẩn thận lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

“Ta cũng không biết mình là ai? Không phải ngươi đánh thức ta sao? Tiểu khả ái.” Hình bóng nữ tử vui vẻ không ngừng bay vòng vòng quanh Phỉ Lệ, còn thỉnh thoảng vươn đôi tay tái nhợt ra nắm gò má của Phỉ Lệ, không bao lâu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã ửng đỏ nhàn nhạt. (may mà edit đoạn này buổi chiều chứ nửa đêm làm đoạn này chắc đau tim quá ==”)

“Cái gì mà ta thức tỉnh ngươi, ý ngươi là ngươi vẫn luôn ở bên trong cái giới chỉ này, cho tới khi đụng phải ta ngươi mới tỉnh lại?” Cái miệng nhỏ nhắn của Phỉ Lệ hơi hơi co rút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cái lão nhân kì quặc kia rốt cuộc là ai? Còn có nữ nhân ngớ ngẩn trước mắt này nữa, vì sao chỉ là một hồn phách lại có thể chạm vào mình?

“Tiểu khả ái thật thông minh, trả lời tất cả rồi.” Nói xong lại khẽ hôn một cái vang dội trên gương mặt hồng hồng của Phỉ Lệ, làn da thật tốt nha, còn có một mùi sữa thơm nhàn nhạt nữa, thật dễ ngửi!

“Tránh ra, đừng có như con chó nhỏ thân thiết chứ. Đúng rồi, ngươi tên là gì? Cái giới chỉ này rốt cuộc là thứ gì?” Phỉ Lệ chán ghét dùng sức đẩy nữ nhân ở trên người mình ra. Cô cũng không phải đứa bé, tất cả đều là nước miếng, kinh chết đi được.

“Ta không có tên, cái giới chỉ này là chỗ ta ngủ nha. Chẳng qua là rất lớn, ngươi có muốn vào xem một chút không?” Nữ nhân kia mất hết hứng thú nói, vì sao lại không cho mình hôn chứ, thật là hẹp hòi mà.

Chẳng qua đôi tay bá đạo kia vẫn bất động kề sát trên người Phỉ Lệ.

“Không có tên sao? Ý ngươi là ta đặt tên giúp ngươi?” Khóe miệng Phỉ Lệ lại lần nữa co rút, chết tiệt rốt cuộc cô đụng phải cái quỷ gì thế này? Nhưng nghe được bản thân có thể vào trong giới chỉ, Phỉ Lệ liền biết bản thân đoán đúng rồi, đây quả thực là một không gian giới chỉ. Có lẽ không phải là một không gian giới chỉ bình thường, có thể làm cô đi đến đại lục kì lạ này thì đương nhiên không tầm thường rồi.

“Được nha!”

“À, phải không? Vậy thì gọi là Tạp Môn đi.” Phỉ Lệ đến suy nghĩ cũng không nghĩ liền nói thẳng, đây là cái tên cô mơ ước đã lâu, mà quan trọng nhất là bây giờ cô muốn biết rõ ràng công dụng của cái giới chỉ này, sau đó cô nhất đi phải đi tìm Lạp Mạc Nhĩ. Mỹ nam nha! Nhất định phải lừa gạt tới bên cạnh mình mới được.

“Tạp Môn được á!” Gương mặt mỹ nhân cổ điển nhưng lại lấy một cái tên tây phương kỳ quái (Tạp Môn = Carmen). Có thể là khi nhìn thấy gương mặt Tạp Môn như người Hoa nên Phỉ Lệ không chút do dự giữ lại bên cạnh mình.

“Bây giờ mang ta vào trong giới chỉ nhìn xem.” Phỉ Lệ không để ý đến Tạp Môn như tiểu hài tử, dù sao gương mặt của Tạp Môn vẫn có lực sát thương rất lớn.