"Á! Hắn chính là cái người thúi thúi kì quái vừa nãy sao?" Phỉ Lệ không dám tin nhìn nam tử anh tuấn bức người trước mắt. Nếu như vừa nãy là đại thúc nhặt rác thì bây giờ là nam nhân hoàng kim.
"Cái gì mà người thúi thúi kỳ quái chứ." Vẻ mặt Lạp Mạc Nhĩ như gặp quỷ nhìn Phỉ Lệ như thiên sứ. Đương nhiên hắn không thể tiếp nhận đánh giá như vậy, bản thân hắn là nhân tài trẻ tuổi ở trên Phi Long đại lục đó.
"Hừ! Phỉ Lệ nói ngươi là thế, thì ngươi chính là thế." Mạt Đức hung hăng trừng mắt, liếc Lạp Mạc Nhĩ một cái, cư nhiên dám phản bác lời của Tiểu Phỉ Lệ. Thật là không biết sống chết. (ặc ặc @@ vậy mà cũng nói được sao???)
"Mạt Đức Lão sư ngài…" Lạp Mạc Nhĩ không dám tin nhìn Mạt Đức Lão sư rõ ràng thiên vị người khác trước mắt này, đây là Mạt Đức Lão sư chí công vô tư trước kia sao? Như thế này không phải chỉ Thánh Nhật Nhĩ Mạn Lão sư mới làm sao? Khi nào thì Mạt Đức Lão sư cũng trở nên không nói lý lẽ như vậy rồi. Mặc dù vừa rồi hắn quả thật không đẹp mặt chút nào, nhưng còn chưa tới tình trạng thúi thúi mà! Lại còn người kỳ quái, nghe xem là đang nói cái gì?
Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất đối với Lạp Mạc Nhĩ anh tuấn bức người hắn.
"Gia gia hắn là đệ tử của người sao?" Phỉ Lệ vừa nghe Lạp Mạc Nhĩ xưng hô, nhất thời hứng thú nổi lên, đại ca ca anh tuấn này dĩ nhiên là viện trưởng Học Viện Ma Pháp Phi Long. Cho dù bây giờ Phỉ Lệ còn không biết cái từ Học Viện Ma Pháp Phi Long này có địa vị gì ở Phi Long đại lục, nhưng là viện trưởng đó! Rất lợi hại nha!
"Ta mới không có đệ tử như vậy, hừ!" Mạt Đức nói xong cũng không thèm liếc Lạp Mạc Nhĩ một cái, ngay lập tức đảo hai mắt, rõ ràng là bộ dạng có tật giật mình.
Phỉ Lệ cũng lập tức cảm giác được là gia gia của mình đang giận dỗi, cũng không phải không thích đệ tử của mình giống như ông nói như thế.
"Mạt Đức Lão sư người còn ghi hận a!" Lạp Mạc Nhĩ dở khóc dở cười nhìn như không nhìn Mạt Đức Lão sư của mình. Cũng là bởi vì nữ nhân kia, làm cho hắn không chỉ ầm ĩ với Mạt Đức Lão sư mà ngay cả Thánh Nhật Nhĩ Mạn Lão sư cũng như vậy, thật sự không biết nữ nhân kia rốt cuộc làm cái gì với bọn họ mà khiến Lão sư bọn họ thiên vị cô ta như vậy.
"Hừ! Nha đầu Ma Ti kia rõ ràng tốt như vậy, ta không hiểu ngươi cảm thấy nó không tốt chỗ nào." Mạt Đức trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn đệ tử đắc ý của mình, với niên kỉ không thể tin được đã đột phá ngưỡng cửa thánh cấp, nhưng đối với nữ nhân bên cạnh lại tránh không kịp, chính là chuyện này làm cho mình cùng Thánh Nhật Nhĩ Mạn khá là bất mãn.
"Không phải cô ấy không tốt, là ta có nguyên nhân của ta, ta cảm thấy mình còn trẻ, huống hồ ta thật sự chỉ coi Ma Ti là muội muội của mình." Lạp Mạc Nhĩ buồn bực giải thích, cái nha đầu dính người kia mình không thấy nàng ta có chỗ nào tốt hết, hắn cảm thấy Tiểu Phỉ Lệ xinh đẹp như thiên sứ trước mắt còn đáng yêu hơn Ma Ti nhiều.
"Gia gia Ma Ti là ai?" Phỉ Lệ bất mãn lôi kéo ống tay áo Mạt Đức, thế nhưng không để ý tới cô, còn mình tán gẫu vui vẻ như vậy, thật không thể tha thứ.
"A! Thực xin lỗi! Gia gia không phải cố ý không để ý tới Tiểu Phỉ lệ đâu, Phỉ Lệ tha thứ cho gia gia được không." Mạt Đức vô cùng chân chó (ý chỉ nịnh bợ) nhìn Phỉ Lệ, một chút cũng không để ý đến thể diện của mình, còn có đệ tử của mình đang ở trước mặt nữa chứ.
"Mạt Đức Lão sư người…" Lạp Mạc Nhĩ lại một lần nữa im bặt, xem ra bên ngoài đồn đại thật đúng là có chỗ không đúng, tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp không phải được sủng ái, mà phải là phi thường được sủng ái, ngay cả Mạt Đức Lão sư bảo thủ cũng trở nên như vậy thì Thánh Nhật Nhĩ Mạn Lão sư lại càng không cần phải nói!
"Gia gia nói cho Phỉ Lệ biết, Ma Ti là ai? Có quan hệ gì với Lạp Mạc Nhĩ?" Nam nhân đẹp trai như vậy, sẽ không phải là lãnh đạm như người chết chứ! Phỉ Lệ bất mãn nhìn gia gia của mình. Cô còn đang suy nghĩ làm sao lừa soái ca này đến bên cạnh mình đây.
"À! Ma Ti là nữ đệ tử của Thánh Nhật Nhĩ Mạn gia gia, với xú tiểu tử trước mắt này là hai đệ tử của ta và Thánh Nhật Nhĩ Mạn." Mạt Đức càng không ngừng lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Phỉ Lệ nói. Tiểu Phỉ Lệ thật sự mềm mại quá! Khó trách Đế Á luôn không cho phép chúng ta ôm Phỉ Lệ mà luôn tự mình ôm. Hừ!
"Vậy Phỉ Lệ làm sao chưa nhìn thấy Ma Ti tỷ tỷ đâu?" Hắc hắc ~ xem ra mình vẫn còn cơ hội! Phỉ Lệ giảo hoạt liếc nhìn Lạp Mạc Nhĩ, cô cần phải nghĩ biện pháp mới được, lừa cái vú em này tới chiếu cố mình, bằng không Đế Á mụ mụ sẽ luôn để Lệ Á cùng Lệ Thư ngây ngốc ở bên cạnh mình, phiền chết mất, nếu là soái ca mà nói..., vậy không giống rồi!
"Chờ đến khi sinh nhật của Tiểu Phỉ Lệ thì Ma Ti sẽ đến, khi đó gia gia sẽ nói cho con biết ai là Ma Ti được không?" Mạt Đức thập phần chân chó lấy lòng Phỉ Lệ, hiện tại địa vị của lão ở Đức Cổ Lạp công tước phủ còn không cao bằng Tiểu Phỉ Lệ. Vì cuộc sống tốt đẹp của mình, Mạt Đức quyết định không để ý tới thể diện gì hết.
"Dạ! Vậy được rồi! Lạp Mạc Nhĩ ca ca là không gian ma pháp sư sao?" Phỉ Lệ cười đến không có ý tốt nhìn Lạp Mạc Nhĩ.
"Vì sao Tiểu Phỉ Lệ không hỏi gia gia? Gia gia có thể nói cho Tiểu Phỉ lệ mà!" Mạt Đức bất mãn quăng Lạp Mạc Nhĩ bên cạnh mình bay ra ngoài, hừ! Chỉ với diện mạo phong cách của tiểu tử này mà cũng dám đoạt nổi bật của lão.
"Gia gia, ta muốn học không gian ma pháp với Lạp Mạc Nhĩ ca ca được không." Phỉ Lệ làm nũng lôi kéo vài cọng tóc màu tím của Mạt Đức, càng không ngừng quấn vòng quanh.
"Được, đương nhiên là được." Mạt Đức thấy Phỉ Lệ làm nũng với mình, liền lập tức quên mất Đông Tây Nam Bắc.
"Dạ! Biết ngay gia gia tốt nhất mà." Phỉ Lệ rất nhanh hôn một cái ở trên mặt Mạt Đức, lập tức bỏ chạy đến bên người Lạp Mạc Nhĩ, vươn đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn kia ra, muốn Lạp Mạc Nhĩ ôm mình.
"Phỉ Lệ." Mạt Đức đã muốn ngốc tại chỗ rồi, ô ô mình lại bị Tiểu Phỉ Lệ lừa rồi. Chẳng lẽ bộ dạng mình khó coi lắm sao? Đau lòng quá đi! Lão bị Tiểu Phỉ Lệ bỏ rơi rồi.
"A! Phỉ Lệ." Lạp Mạc Nhĩ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Tiểu Phỉ Lệ đang đụng bên này sờ bên kia trên người mình, thật sự rất đáng yêu! Hai mắt Lạp Mạc Nhĩ càng không ngừng xoay xung quanh chuyển động của Phỉ Lệ. 【Tác giả: hắc hắc Lạp Mạc Nhĩ đáng thương đã thành công bị Tiểu Phỉ lệ của chúng ta lừa tới tay. Kế tiếp bắt đầu kiếp sống thê thảm. 】