Con Đường Đêm

Chương 4




Thứ hai là ngày đến trường đầu tiên của nó. Hawk đứng bên ngoài chờ Rawlins đưa nó và Carol đến trường. Nhìn thấy cha nó đi ra, Hawk liền chạy lại phía ông. J.B.Faulkner vận comple thắt tie.

- Cha đi với chúng con đến trường à? – Nó hỏi, khấp khởi mừng thầm chờ đợi

- Không con ạ, cha có công việc phải đi về Phoenix

Những bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần xe. Đó là Katheryn đang ngạc nhiên nhìn ông

- Em tưởng anh đang vội lắm cơ mà? – bà hỏi chồng.

Ông lên xe, và bà vẫy tay theo:

- Anh đừng quên tối nay gọi điện cho em đấy nhé!

Một nỗi buồn cô đơn khôn cùng bỗng ập đến trong Hawk.

Hawk cảm thấy rất khó hòa nhập trong trường học. Sau một kỳ kiểm tra, người ta xếp nó vào ngồi với học sinh ít tuổi hơn nó. Nó cũng cao lớn hơn đứa khác và thường đứng riêng rẽ. Chúng thường thích thú vì nước da tối màu và tên gọi của nó.

Mặc dù biết mình khác người nhưng thái độ của những đứa khác làm nó phật lòng. Nó lao vào công việc. Nó không học để trở nên xuất sắc hơn đứa khác, mà học vì muốn biết tất cả.

Khoảng một tháng sau, J.B.Faulkner trở lại điền trang. Hawk đang trên đường tới chuồng ngựa thì thấy xe của ông. Nó quên phắt mọi công việc và ù chạy lại phía ông

- Cha đã về - Nó hân hoan kêu lên

- Cha đem cho con cái này – J.B trao cho cậu bé gói quà

Hawk ngồi phệt xuống đất và mở gói quà. Trong gói là cái áo những người cao bồi thường mặc. Nó tự hào giơ áo lên cao

- Cha nghĩ cái áo có thể làm con thích thú – Cha nó nói

- Anh đi phân phát quà à, anh J.B? – Câu hỏi thách thức vang lên từ người vợ thứ nhất của ông đang đi quanh xe tiến lại. Đi bên cạnh bà là đứa con trai. Người anh cùng cha khác mẹ của nó không học ở cùng trường. Hawk nghe nói cậu ta học ở trường riêng. Không ai để ý đến cậu ta.

- Chào em Katheryn, chào con trai Chad – Cha nó quay lại để chào họ - Cha rất vui là cuối tuần này con ở đây, Chad ạ.

- Anh đem gì về cho Chad không? – Katheryn nhắc lại câu hỏi của mình

Ông ngần ngừ:

- Không có gì cả. Chad đã có tất cả mọi thứ gấp hai, gấp ba lần rồi

- Có nghĩa là anh mua quà cho cậu bé da đỏ này còn không mua gì cho con trai của chúng mình, phải không?

Cha nó thở dài khó khăn:

- Đúng như thế. Chúng ta nên tiếp tục câu chuyện vào một thời điểm khác. Anh đi đường xa và đang rất mệt

Người đàn bà mất ngay thái độ cáu giận:

- Tất nhiên rồi. Chad, con vào chuẩn bị cho cha con một cốc whisky

Hawk trông theo ba người đi khuất vào trong nhà

Chẳng bao lâu sau khi cha nó trở về, Hawk nhận thêm công việc ngoài những việc làm buổi tối của mình, đó là những bài tập về nhà trước khi đi ngủ.

Vì Carol mới bảy tuổi nên cô bé phải đi ngủ sớm hơn nó. Cô bé hôn cha mẹ và chúc cha mẹ ngủ ngon. Tối hôm ấy cô bé đứng lại bên bàn ăn, nơi Hawk vẫn thường ngồi làm bài tập về nhà và hôn lên má cậu:

- Chúc anh Hawk ngủ ngon – Cô bé vui vẻ nói và chạy lên nhà trên

Hawk sợ hãi thật sự. Theo phong tục của người Navajos, mọi tiếp xúc với thành viên khác phái tính trong gia đình bị cấm đoán nghiêm khắc. Nó nhìn chú Rawlins xem người cha có tức giận vì con gái hay không, nhưng người đàn ông chỉ mỉm cười.

- Thưa chú, em Carol được phép làm vậy không? – Hawk hỏi, vẫn không tin

- Tất nhiên rồi! – Rawlins cười

Từ câu trả lời này, Hawk chỉ rút ra một kết luận: dù sống trong nhà Rawlins nhưng nó không được tiếp nhận vào gia đình. Nó cô đơn!

Suốt mùa đông dài sang tới cả mùa xuân, Hawk ít khi gặp cha. Cha nó thường xuyên đi Phoenix. Lần nào ông cũng đem quà về cho nó. Lần thì con dao díp mới, lần thì cái thắt lưng da. Hawk không biết Chad có nhận được gì không?

Khi trường học đóng cửa nghỉ hè, nó đã học được nghĩa của các từ “kẻ vô lại”, “người tình” và “con hoang”. Nghe những người chăn bò nói chuyện, nó nhận thấy sự khinh bỉ của họ đối với người da đỏ.

Dần dần nó cảm thấy cha nó xấu hổ vì nó là đứa con hoang và vì mẹ nó là người da đỏ. Vì thế không bao giờ nó gặp riêng cha nó.

Tuần đầu tháng Sáu, Chad về nhà. Những ngày đầu tiên, Hawk ít gặp cậu ta.

Một buổi chiều tà khi nó vừa dọn xong hai chuồng ngựa, Chad đến.

- Mày có thấy bố tao đâu không? – Chad đi theo Hawk ra tới tận bể nước.

- Không! – Hawk cúi người khoan khoái uống mấy ngụm nước mát rồi đổ xô nước cho ngựa.

Chad hỏi:

- Mẹ mày đúng là người Navajos à?

- Đúng thế! – Hawk thấy không có sự khinh thường trên gương mặt người anh cùng cha khác mẹ.

- Mày có lần nào dự lễ của họ không?

- Có

- Jess Hanks, cậu bạn học của tao, nói miệng họ ngậm rắn hổ mang?

- Họ làm việc ấy trong vũ điệu rắn – Hawk giải thích

- Họ không bị cắn à?

- Thỉnh thoảng – Hawk nhún vai chứng tỏ điều ấy không quan trọng

Chad chấp nhận và bàng quang nhìn xung quanh

- Mẹ mày là một con đĩ phải không? Mẹ mày ngủ với bất kỳ ai nếu bố tao muốn, phải không?

- Mẹ tao là vợ thứ hai của ông ấy. Bà chỉ ngủ với ông ấy!

Chad phì cười:

- Vợ thứ hai của ông ấy? Cùng một lúc người đàn ông chỉ có thể có một vợ. Ông ấy là vợ chồng với mẹ ta. Nếu mẹ mày ngủ với bố tao thì mẹ mày là một con đĩ!

Giận dữ làm Hawk quên hết mọi sự thận trọng. Chad to lớn hơn, lớn tuổi hơn và khỏe hơn, hơn nữa là anh cùng cha khác mẹ với nó. Nó lao vào cậu ta. Cuộc tấn công bất ngờ làm Chad ngã nhào xuống đất. Hai đứa vật lộn trong bụi rác bẩn thỉu. Nhưng Chad nhanh chóng giành được ưu thế. Cậu ta bẻ ngoặt tay Hawk ra sau lưng, ngồi lên lưng nó và ấn đầu nó xuống đất rác bẩn thỉu

- Mày chịu thua chưa? – Chad nín thở hỏi. Khi không nhận được câu trả lời, nó ấn mạnh cánh tay bị giữ chặt sau lưng của Hawk – Mày chịu hàng chưa?

Hawk mím chặt môi, nghiến răng chịu đựng, không hé ra nửa lời.

- Chuyện gì vậy? – Giọng nói sẵng của J.B nới lỏng tay giữ của Chad

Chad đứng dậy ngay lập tức và Hawk được giải thoát. Một đôi tay to lớn giúp nó đứng lên, rồi người cha lau vết bẩn trên mặt con trai

- Cháu có làm sao không?

Hawk cụp mắt nhìn xuống, lắc đầu.

- Chad, con vào nhà đi – Bố nó ra lệnh

- Con không gây sự, chính nó khởi sự - Chad chỉ tay về phía Hawk tố cáo

- Bố không cần biết ai đã gây sự. Bố muốn con đi vào nhà.

Chad tuân lệnh.

- Vì sao các con đánh lộn nhau? – Cha nó hỏi khi Chad đã đi khỏi

Hawk ngẩng đầu nhìn cha nó với đôi mắt xanh lạnh lùng:

- Cha mẹ đã lấy nhau rồi, phải không?

Nỗi đau khổ làm gương mặt cha nó tối sầm lại:

- Phải, con ạ. Theo phong tục của bộ tộc thì cha mẹ đã lấy nhau.

- Nhưng đối với người da trắng thì không phải như thế, đúng không cha?

- Đúng thế!

- Tại sao cha làm vậy?

- Vì cha yêu mẹ con, chính vì thế, cha tôn trọng và chấp nhận cách sống của mẹ con. Trong trái tim cha, Bông Hoa Trắng là vợ cha – Cha nó quả quyết

- Sao cha đã không cưới mẹ như thông lệ ở chỗ người da trắng? – Hawk chưa chịu thôi.

- Con hãy xem, Hawk ạ. Nếu ở đây mẹ con sẽ không hạnh phúc. Nếu cha lấy mẹ thì đây sẽ là nhà của mẹ con

Nó hiểu được những lời chân thật của cha nó.

- Con là con trai của cha, tại sao con không sống trong nhà của cha?

- Không được con ạ! – Cha nó giải thích, lắc đầu tuyệt vọng – Nếu sống trong nhà của cha, mọi cái sẽ không hay hơn nữa đối với con.

- Vì họ sẽ gọi con là “kẻ vô lại” hay sao? – Hawk phỏng đoán. Nó nói ra từ này mà không có cảm giác gì.

- Đúng thế! Giờ con hiểu vì sao cha không muốn con phải đau khổ thêm.

- Cha có lo ngại việc họ nghĩ về con hay nghĩ về cha như thế nào không? – Nó tiếp tục hỏi.

Cảm giác có lỗi làm cha nó tái nhợt:

- Hawk, con hãy hiểu cha. Chuyện này còn liên quan đến nhiều người chứ không chỉ có con và cha. Cha phải lưu tâm tới cô Katheryn và Chad. Con có chỗ ở tốt, con nhận được sự giáo dục tốt nhất. Rồi sẽ đến lúc con có thể tham dự vào công chuyện của cha.