“Nhân loại hèn mọn! khiến ta thi triển ra Bản Thể của mình, ngươi có chết cũng đáng tự hào!”
Âm thanh cuồng vọng ngạo nghễ đất trời từ thân thể khổng lồ truyền khắp bốn phương tám hướng…
“Ông trời của ta! Đó là bản thể của Độc Giác Ưng Vương đó sao?”
“Gần trăm năm nay hắn chưa từng bộc lộ bản thể a!”
“Đúng vậy, dù là trận chiến kinh thiên động địa vài ngày trước với nữ tu sĩ nhân loại kia cũng không hiện ra bản thể đi!”
“Có chuyện hay để nhìn!”
Bản thể Độc Giác Ưng Vương quá mức hoành tráng, gây nên sự chú ý của vô số Yêu Thú cấp cao khác…
Cả đám nhao nhao điên cuồng tỏa ra thần thức, muốn được xem náo nhiệt miễn phí…
“To xác thì làm được gì?” Chứng kiến thân thể khổng lồ của Độc Giác Ưng Vương, thân hình Lạc Nam biến mất…
Hai chân đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, Bạch Ma Chiến Bào tung bay trong gió, một lần nữa xuất hiện đã ở đỉnh đầu Độc Giác Ưng Vương, Đại Hồng Cước triển khai, đưa chân đạp mạnh xuống…
“Nằm mơ!”
Đối diện công kích của Lạc Nam, Độc Giác Ưng Vương lại nhanh nhẹn chưa từng có, thân hình khổng lồ không làm tốc độ của nó chậm lại…
Trái lại đôi cánh dài chục trượng kia ngự gió mà bay, chỉ thoáng chốc đã lách mình né tránh khỏi một kích của Lạc Nam…
“Ồ?” Lạc Nam thốt lên một tiếng kinh ngạc…
“Sức mạnh thật sự của mỗi yêu thú là khi dùng đến Bản Thể, hình dáng nhân loại chỉ giúp chúng dễ dàng tu luyện hơn mà thôi! Công tử đừng nên chủ quan!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở bên trong đầu hắn…
“Ta đã hiểu!” Lạc Nam trong con mắt tà dị xuất hiện một tia nghiêm túc, Nhìn Xuyên Yếu Điểm bắt đầu triển khai, thăm dò thân thể đang bay lượn trên không của đối thủ…
“Chết đi!” Không cho Lạc Nam quá nhiều thời gian, Độc giác Ưng Vương bay đến với tốc độ xé gió…
Đôi móng vuốt sắc nhọn lấp lóe như hai gọng kìm khổng lồ hướng hắn vồ tới…
Như đại bàng vồ chuột…
RỐNG…
Âm thanh gầm rú vang vọng đất trời, thân ảnh như ngọn núi của Thổ Hùng một lần nữa xuất hiện trên thiên không…
Nhìn hai móng vuốt đang vồ đến, nó giận dữ rống lên một tiếng, đưa hai bắp tay lực lưỡng khủng bố của mình khỏe khoắn bắt lấy móng vuốt, giữ chặt trong ngực…
“Châu châu đá xe!” Độc giác Ưng Vương cười gằn, hai cánh càng thêm đập mạnh về phía sau, Thổ Hùng bị ép liên tục thối lui…
RỐNG…
Rốt cuộc không chịu đựng nổi áp lực cực mạnh, Thổ Hùng gầm lên một tiếng không cam lòng, tiêu tán trong không trung…
“Không biết tự lượng sức mình!”
Độc Giác Ưng Vương cười haha tràn đầy khoái chí…
Vèo…
Tiếng cười động lại, một cảm giác nguy hiểm tràn ngập cõi lòng của nó…
Không biết từ lúc nào, một thanh trường cung lấp lánh như Tinh Hà xuất hiện trên tay Lạc Nam…
Một mũi tên hừng hực Hỏa Diễm đang điên cuồng lao đến…
Trong bầu trời đêm, Bắc Đẩu Thất Tinh như ẩn như hiện sau lưng người thanh niên, bốn khỏa ngôi sao lấp lánh rực rở tỏa sáng một vùng trời…
Mũi tên hừng hực hỏa diễm đã rời cung, những nơi nó đi qua, không gian vặn vẹo kịch liệt…
“Không xong!” Độc giác Ưng vương phản ứng đã chậm, mũi tên bá đạo kia đã xuyên thủng một bên cánh của hắn…
“ASAAAAAAAAAA”
Không biết vô tình hay cố ý, mà lại vừa khóp với một vết thương trước đó nằm trên cánh trong trận chiến với Cơ Nhã…
Hỏa Diễm hừng hực bóc cháy, một bên lông chim nhanh chóng cháy rụi…
“Khốn kiếp! Phong Trường Bạo!”
Cố nén đau đớn toàn thân, Độc Giác Ưng Vương điều động vô số Phong Hệ nguyên tố cuồn cuộn hội tụ thành một cơn gió lốc…
Gió lốc không công kích Lạc Nam, trái lại hướng về cánh chim đang bốc cháy dữ dội của Độc Giác Ưng Vương cuốn tới…
Quả nhiên có hiệu quả, ngọn lửa kinh khủng màu tím kia dần dần bị dặp tắt…
Mặc dù không phải Thể Tu, nhưng nhục thân luôn là thứ tự hào của mỗi yêu thú, huống hồ là Lục giai yêu thú như Độc Giác Ưng Vương, cường độ thân thể của hắn cứng cáp vô cùng, vì lẽ đó Dị Hỏa chưa kịp thiêu đốt vào nội tạng…
Tuy nhiên ngoại thương để lại vẫn phải có, thậm chí tiêu hao hai phần sức lực của hắn…
“Pháp bảo Thiên cấp? còn ngọn lửa kia nhất định là Dị Hỏa! Khốn kiếp!” Cảm nhận được thương thế toàn thân nặng càng thêm nặng, Độc Giác Ưng Vương hai mắt âm trầm đến đáng sợ nhìn Lạc Nam…hắn không ngờ tu sĩ này lại sở hữu cả Thiên cấp pháp bảo và Dị Hỏa…
Đổi lại là Pháp Bảo Địa Cấp, sẽ không thể đủ sức mạnh bắn xuyên cánh hắn…
Mặc dù không phải yêu thú Hỏa Hệ, đối với Dị Hỏa không có nhu cầu gì, nhưng Độc Giác Ưng Vương thừa sức hiểu Dị Hỏa lợi hại như thế nào…
“Dị hỏa? nhân loại này vậy mà sở hữu Dị Hỏa!”
“Haizz đáng tiếc ta không phải yêu thú Hỏa Hệ!”
“Ngươi không phải nhưng ta phải! Bằng mọi giá phải đoạt được nó!”
“Các ngươi có để ý hay không? Người này chỉ là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ nhân loại a! Lại có chiến lực kinh khủng như vậy!”
“Đúng vậy! Dù những thiên tài đỉnh cấp của U Nguyên Đại Lục chúng ta làm được như vậy cũng rất ít a!”
“Thiên cấp Pháp Bảo loại Cung Tên? ta rất có hứng thú a!”
“Mặc kệ hắn có thân phận gì, kẻ này dám tiến vào U Nguyên Đại Lục hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Âm thầm quan sát trong bóng tối, đám yêu thú bắt đầu nghị luận ầm ỷ, có tên đã động tham niệm với Lạc Nam, cũng có không ít tên muốn diệt đi thiếu niên thiên tài này…
U Nguyên Đại Lục và các Đại Lục khác tranh đấu diễn ra không ngừng nghỉ, nhất là ở một nơi mà Yêu Thú làm chủ như U Nguyên Đại Lục, bọn hắn càng không muốn xuất hiện thiên tài nhân loại…
VỤT…
Lại một mũi tên hừng hực hỏa diễm rời cung…
“Lại muốn bắn trúng bản vương?” Độc giác Ưng Vương cười gằn một tiếng, tốc độ khủng bố triển khai, thân hình uyển chuyển né tránh…
VỤT VỤT VỤT…
Lại ba mũi tên bị Độc Giác Ưng Vương thành công né tránh…
“Mặc dù đã bị trọng thương, nhưng Lục giai Yêu Thú vẫn không dễ đối phó a!” Lạc Nam gương mặt nghiêm túc cảm thán nói…
Tốc…
Thân ảnh hắn biến mất…
VỤT…
Lại một mũi tên Dị Hỏa bắn mạnh mà ra…
Tốc…
Thân ảnh thiếu niên lại biến mất, một mũi tên khác bắn ra…
Sau ba lần thi triển Tốc Biến liên tục và bắn tên ở các phương hướng khác nhau…
Rốt cuộc có một mũi tên trúng đích…Chỉ là lần này chỉ hơi xoẹt qua, làm bỏng một lớp da dày của Độc Giác Ưng Vương mà thôi…
“Khốn kiếp! loại thân pháp quái quỷ gì?” Dù chỉ là một vết bỏng nhưng đủ khiến Độc Giác Ưng Vương đau đớn gầm rú…
Thương thế của hắn ngày càng nặng, từng giọt máu huyết khổng lồ tuôn rơi, chiến lực lại giảm xuống một bậc…
“Không ngờ hắn đã mạnh đến mức này!” Nhìn người thanh niên như mèo vờn chuột truy kích một tên khủng bố Yêu Thú, Cơ Nhã đôi mắt đẹp ánh lên nét phức tạp, có vui mừng, có tự hào cũng có một tia háo thắng…
VỤT VỤT VỤT…
Lại là ba mũi tên bắn mạnh mà ra, chỉ là lần này Lạc Nam tạm thời cần thời gian cho Tứ Đỉnh khôi phục Linh Lực, chưa thể thi triển Tốc Biến…
Hắn muốn dùng thời gian tiêu hao hết sức lực của Độc Giác Ưng Vương, từ từ giết chết đối phương…
“Không thể tiếp tục như vậy!” Độc Giác Ưng Vương cũng nhận ra ý đồ của Lạc Nam, gian nan vất vả thành công né tránh ba mũi tên, quyết tâm muốn chuyển bị động thành chủ động…
“Cuồng Phong Loạn Vũ!”
Theo một tiếng hét lớn, Độc Giác Ưng Vương đột ngột xoay tròn trên không trung, lông vũ trên thân như lưỡi dao sắc bén bắn mạnh mà ra…
Toàn bộ phóng đến Lạc Nam…
Lông Vũ phô thiên cái địa, che khắp cả bầu trời, muốn tránh cũng không thoát…
“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng!”
Mục đích của Độc giác Ưng Vương thành công, Lạc Nam đành tạm thời thu hồi Bắc Đẩu Cung, thân thể cấp tốc xoay tròn, chưởng ấn lan tỏa xung quanh, bảo vệ toàn bộ cơ thể trước vô số lộng vũ sắc nhọn…
Hồi lâu sau, công kích điên cuồng của Độc Giác Ưng Vương rốt cuộc dừng lại, hắn thở hồng học vì mệt, từng giọt máu cũng như vết bỏng do Dị Hỏa mang lại tiêu hao quá nhiều thể lực của hắn…
Cắn răng một cái, nuốt oán hận vào bụng, Độc Giác Ưng Vương nảy sinh ý định rút lui…
Không phải hắn sợ Lạc Nam, mà là hắn biết mình tạm thời không làm gì được nhân loại này, chi bằng trước hết dưỡng thương, sau đó tìm cơ hội báo thù…
“Khặc khặc, Độc Giác tiền bối! Chúng ta hỗ trợ ngài!”
Chỉ là vừa có ý định rời đi, nơi xa đã bay đến hai tên yêu thú ngăn chặn bước tiến của hắn, giọng nói hí hửng quái dị vang lên…
Đây là hai tên thanh niên tóc tai màu đỏ rực, bộ dạng không khác nhau là mấy, toàn thân lông lá um tùm, thân hình nhảy nhót liên tục, nhí nha nhí nhố, chân đạp hỏa vân ngự trên không trung…
Vừa nhìn đã biết khỉ đột lửa…
“Hầu tộc hai huynh đệ?” Độc Giác Ưng Vương trầm giọng nói…
Hầu tộc là một chủng tộc khá có danh tiếng tại U Nguyên Đại Lục, thân thể linh hoạt, thực lượng cường đại, lại có thể sử dụng vũ khí như nhân loại...
Mà hai tên này chính là một cặp song sinh thiên tài của Hầu Tộc, gần trăm tuổi có đã là Ngũ giai trung kỳ yêu thú, cũng được xem là danh tiếng hiển hách…
“Điều kiện gì?” Độc Giác Ưng Vương trầm giọng hỏi, nó chỉ là yêu thú tán tu, còn Hầu Tộc bối cảnh quá mức to lớn, là chủng tộc hắn trêu không nổi, bên trong có vô vàn chi nhánh khác nhau…
Thạch Hầu, Kim Hầu, Thủy Hầu…
Mà Hầu tộc hai huynh đệ này là người của Hỏa Hầu nhất tộc…tinh thông sử dụng Hỏa Diễm…
“Ta đối với thanh Cung của người kia cảm thấy hứng thú!” Một tên khỉ đột trong đó nhìn Lạc Nam liếm liếm môi tham lam nói, hắn tên là Hầu Tuấn, dù là yêu thú nhưng rất thích sử dụng cung tên, vừa gặp Bắc Đẩu Cung đã mê đắm vô cùng, hận không thể chiếm đoạt thành của mình…
Độc Giác Ưng Vương gật đầu, Hầu Tuấn muốn chiếm thanh Cung kia hắn cũng không quá kinh ngạc, tương truyền kẻ này đối với bắn tên si mê vô cùng, lại có tạo nghệ cực cao, từng bắn hạ bốn tên Ngũ giai yêu thú trong một trận chiến, danh vang thiên hạ…
“Ta lại có hứng thú với Dị Hỏa của hắn!” Tên còn lại cũng tham lam nhìn Lạc Nam, hắn là Hỏa thuộc tính yêu Hầu, đối với Dị Hỏa đương nhiên là vô cùng thèm khát…
Tên này gọi là Hầu Tú, đệ đệ của Hầu Tuấn…
“Không thành vấn đề! Giúp ta giết kẻ này, Pháp bảo và Dị Hỏa thuộc về các ngươi!” Độc Giác Ưng Vương trầm giọng nói…
Đổi lại bình thường, nhờ vả hai tên hậu bối là một sỉ nhục, nhưng hiện tại thì khác, hắn quá mức thống hận Lạc Nam và Cơ Nhã, chỉ cần có thể giết hai nhân loại này, bỏ ra cái giá lớn cũng không thành vấn đề…
Huống hồ hắn không có nhu cầu với Bắc Đẩu Cung và Dị Hỏa…
Mà hai tên Hầu tộc cũng khôn khéo vô cùng, biết đánh tay đôi không thể nào là đối thủ của Lạc Nam, muốn cùng Độc Giác Ưng Vương liên thủ…
“Xem ra sắp có náo nhiệt! Nàng trước hết tiến vào Không Gian Pháp Bảo của ta để tránh bị vạ lây!”
Mà trong lúc hai tên Hầu Tộc xuất hiện, Lạc Nam di chuyển đến cạnh Cơ Nhã cất giọng nói…hắn biết sắp tới khó tránh khỏi một trận đại triến, sợ liên lụy đến nàng…
“U Nguyên Đại Lục là địa bàn của Yêu Thú! Ngươi nhất định phải cẩn thận!” Cơ Nhã lo lắng căn dặn…
“Đây là U Nguyên Đại Lục sao? Ta biết rồi! Nàng cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt!” Lạc Nam cười cười vuốt mái tóc rối bời của nàng…
“Nếu ngươi xảy ra chuyện không may, tỷ muội chúng ta theo ngươi!” Nàng cắn cắn môi, giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu…
Lạc Nam thân thể rung lên, trong lòng ấm áp, ngoài mặt cười mắng: “Yên tâm! Không tin tưởng ta sao?”
Không đợi nàng trả lời, hắn nhanh chóng thu thân thể mềm mại của Cơ Nhã vào Linh Giới Châu…
“RỐNG!”
Tiểu Sư phẫn nộ cất tiếng gào thét, tử sắc lôi đình chóp lóe xung quanh nó, hung hăng nhìn chằm chằm hai con khỉ vừa xuất hiện…
“Đây là yêu thú gì?” Hầu tộc hai huynh đệ kiêng kỵ nhìn Tiểu Sư…
“Mặc kệ nó! Giết chủ nhân của nó rồi lại nói!” Độc Giác Ưng Vương cười lạnh một tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất vồ đến Lạc Nam…
“Ta lên, ca ca ngươi yểm trợ!” Hầu Tú nhìn Hầu Tuấn trầm giọng nói, từ lỗ tai móc ra một thanh đinh ba sắc nhọn…
Là một kiện Địa Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, có tên Liệt Hỏa Đinh Ba…
“Cứ giao cho ta!” Hầu Tuấn gảy gảy lông, một thanh cung tên đỏ rực như nham thạch xuất hiện trên tay khỉ, hai mắt linh động quan sát Lạc Nam, liếm liếm khóe môi như thợ săn gặp con mồi vậy…
“Tiểu Sư, đây là trận chiến đầu tiên! Hào hùng mà chơi với bọn hắn nào!”
Nhìn ba tên yêu thú đang nhắm vào mình, Lạc Nam cười lớn một tiếng, nhảy vọt lên lưng Tiểu Sư, vuốt bộ lông mềm của nàng cười ha hả tràn ngập khí phách…
Bắc Đẩu Cung lại một lần nữa xuất hiện trên tay…
RỐNG…
Tiểu Sư hưng phấn rít gào, âm thanh chấn động cửu tiêu, Lôi Đình lan tỏa cả một vòm trời, khiến không ít yêu thú xung quanh sắc mặt tái nhợt…
“Đây là Yêu thú gì? Vì sao chưa từng nhìn thấy? Lại làm vật cưỡi cho nhân loại?”
“Mặc kệ là yêu thú gì! Đầu quân cho nhân loại chẳng khác nào làm mất mặt Yêu Thú chúng ta, giết chết nó!”
“Hầu tộc hai tên này thật nhanh chân!”
“Biết sao bây giờ? Ta không phải Hỏa thuộc tính yêu thú, giết người kia cũng không có lợi ít gì!”
“Xem cuộc vui là tốt rồi!”
“Haha, ba người bọn hắn liên thủ, nhân loại này có ba đầu sáu tay cũng phải chết!”
“Đúng vậy! Cho hắn biết hậu quả xâm nhập U Nguyên Đại Lục giương oai là như thế nào!”
Chứng kiến trận chiến sắp nổ ra, không ít yêu thú trong bóng tối nghị luận ầm ỷ, cho rằng nhân loại này bị giết đã là kết quả cuối cùng, thậm chí bên trong chúng nó còn có Lục Giai yêu thú…
Chẳng qua vì không nhìn thấy lợi ích trên người Lạc Nam, chúng nó sẽ không ra tay…
“Chết đi cho ta!” Độc Giác Ưng Vương bay trên đỉnh đầu Lạc Nam và Tiểu Sư, móng vuốt vồ đến…
“Ăn Hầu gia một đinh!” Hầu Tú cũng bất ngờ nhanh nhẹn xuất hiện phía sau, đinh ba sắt nhọn trên tay nện xuống đầu Lạc Nam…
XOẸT
ẦM
Trước hai loại công kích khủng bố, bầu trời nện xuống một tia chóp dữ dội, thân ảnh Tiểu Sư mang theo Lạc Nam biến mất…
VỤT…
Ngay sau khi thân hình cả hai vừa xuất hiện, một mũi tên hừng hực liệt hỏa xé gió mà đến…
Hầu Tuấn ra tay…
“Thật phiền phức!” Lạc Nam nhíu mày, một viên Hỏa Linh Đạn ngưng tụ trong lòng bàn tay, hướng mũi tên đang bay đến kia ném mạnh…
“Xèo”
Âm thanh cháy rụi vang lên, Linh Đạn dễ dàng thiêu đốt mũi tên…
“Hừ, quả nhiên có bản lĩnh!” Hầu Tuấn cười gằn một tiếng, tiếp tục giương cung…
“Trước hết giải quyết tên này!” Lạc Nam hướng Tiểu Sư hạ lệnh một tiếng…
RỐNG…
Tiểu Sư há miệng rít gào, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Hầu Tuấn, lôi đình chóp động…
Theo sau đó, một đám mây đen cấp tốc hội tụ trên đỉnh đầu Hầu Tuấn, Lôi Đình không chút lưu thủ mãnh liệt đánh xuống…
“Không tốt!” Hầu Tuấn hoảng hốt, thân ảnh đột nhiên nhảy một cái, hóa thành ánh lửa né tránh lôi đình…
ẦM…
Lôi Đình mất đi mục tiêu, đánh xuống mặt đất tạo thành hố to…
VỤT…
Đến lượt Lạc Nam giương cao Bắc Đẩu Cung…kỵ trên lưng Tử Lôi Sư Bàng, Bắc Đẩu Thất Tinh một lần nữa xuất hiện…
Vèo…
Mũi tên Dị Hỏa xé rách không khí…
Mục tiêu lại là đang áp sát hắn Độc Giác Ưng Vương…
“Đáng ghét! Hỗ trợ ta!” Độc Giác Ưng Vương hét ầm lên, nếu lại bị dính Dị Hỏa một lần nữa, chỉ sợ hắn sẽ mất khả năng chiến đấu…
“Để đó cho Hầu gia!” Thân ảnh Hầu Tú xuất hiện trước mặt mũi tên, Liệt Hỏa Đinh Ba hừng hực liệt diễm, hướng mũi tên nện xuống…
XÈO…
“AAAAA”
Hầu Tú hét lên một tiếng thảm thiết, phần lông khỉ nơi hai cánh tay bị đốt trụi hoàn toàn, bất quá vẫn thành công ngăn chặn mũi tên của Lạc Nam…
Vèo…
Âm thanh xé gió vang lên, lần này người bắn tên là Hầu Tuấn…
“Đúng là phiền!” Lạc Nam cười gằn một tiếng, đột nhiên thu hồi Bắc Đẩu Cung…
Hai bàn tay trên dưới kết hợp, bên trong đan điền, ba tôn Đại Đỉnh một lần nữa vù vù chuyển động…
Giữa hai lòng bàn tay, ba loại linh lực nhanh chóng hòa vào nhau…
“Rống!”
Tiểu Sư hiểu ý chủ, cấp tốc di động như lôi đình chóp giật với vận tốc cao, né tránh hầu hết công kích của ba tên Yêu Thú, tạo thời gian cho Lạc Nam ngưng tụ công kích…
“Nhân loại hèn mọn! Đi chết!”
Xét về tốc độ, có thể theo kịp Tiểu Sư chỉ có thể là Độc Giác Ưng Vương, thân ảnh khổng lồ sắc bén một lần nữa tiếp cận Lạc Nam…
Đáp lại công kích dữ tợn của Độc Giác Ưng Vương, lần này Lạc Nam không tiếp tục né tránh, trái lại ngẩng đầu nhìn đối phương cười quỷ dị nhẹ phun ra vài chữ:
“À! Thì ra mày chọn cái chết!”
Hai bàn tay từ tốn nâng lên, hướng thân thể khổng lồ vốn đang lao tới của Độc Giác Ưng Vương không do dự tung ra một chưởng….
Hợp Linh Chưởng như tia hủy diệt phá không mà ra…
Không gian tầng tầng sụp đổ…
…