Con Đường Bá Chủ

Chương 2947: Trở về cùng ta!




Tứ Đạo Cổ Lâm...

Lạc Nam dẫn theo Phương Du giao trả cho phụ mẫu của nàng.

Bởi vì các thế lực ở Đạo Vực bị cái chết của Sát Pháp Đạo Chủ và Bách Thú Tộc Trưởng doạ cho kinh sợ, cho nên gần đây bọn hắn ưu tiên hành sự cẩn trọng, nghi kỵ lẫn nhau, đâu còn rảnh rỗi liên thủ truy sát Ngạo Long Kiếm Thần và Cuồng Hổ Đao Thần được nữa...

Đôi phu thê Kiếm Thần và Đao Thần này cũng nhờ vậy mà thoải mái hiện thân, nguy hiểm tạm thời qua đi, bọn họ muốn gặp mặt nữ nhi.

Từ khoảng cách xa, đã thấy được Ngạo Long Kiếm Thần trong tà áo choàng trắng muốt, Cuồng Hổ Đao Thần trong bộ hắc bào rộng thùng thình...một người cầm đao, một người cầm kiếm, phiêu dật ung dung, tiêu dao tự tại thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Có lẽ ngoại trừ chiến lực kinh người, nổi danh trong hàng ngũ tán tu cấp Thần Đạo...hai vị này còn khiến người khác phải ngưỡng mộ về tình cảm phu thê như một đôi Bỉ Dực Điểu, đi đâu, làm gì cũng đều đồng hành cùng nhau.

“Tham kiến hai vị tiền bối.” Lạc Nam cùng Phương Du hạ người rơi xuống, chắp tay thi lễ.

Nếu không được hai vị này trượng nghĩa xuất thủ, lần ở Đạo Quốc hắn đã sớm gặp nguy hiểm trước khi đại tỷ kịp thời hàng lâm, vậy nên Lạc Nam vẫn luôn ghi nhớ ân tình, tôn kính xuất phát từ nội tâm.

“Haha Lạc tiểu hữu, một thời gian không thấy, ngươi lại tiến bộ khiến ta phải lau mắt mà nhìn.” Cuồng Hổ Đao Thần sảng khoái cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

“Rất có phong thái của Loạn Phàm tiền bối năm đó.”

“Ồ...” Lạc Nam giật mình: “Cuồng Hổ tiền bối từng nhìn thấy qua Loạn Phàm tiền bối sao?”

Phải biết rằng Loạn Phàm đã là lão quái vật chết vô số năm, thời kỳ Loạn Phàm là Nguyên Giới vẫn còn nguyên vẹn, nếu Cuồng Hổ Đao Thần nhận thức Loạn Phàm, vậy cũng là một lão quái vật rồi...

“Khi ta là một tiểu tử tu vi Chí Tôn, từng may mắn ở xa xa nhìn thấy Loạn Phàm tiền bối một lần.” Cuồng Hổ Đao Thần cảm khái:

“Khi đó Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thần đã là tồn tại bên trong truyền kỳ được toàn thể Kiếm Tu ngưỡng vọng, người trong thế gian lưu truyền một câu nói khiến ta nhớ mãi không quên.”

“Câu nói gì?” Lạc Nam nhịn không được hỏi.

Cuồng Hổ Đao Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói ra:

“Thiên hạ Kiếm Tu chia làm hai loại, Loạn Phàm và phần còn lại.”

Lạc Nam nội tâm run rẩy, một cảm giác rét lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Thiên hạ Kiếm Tu chia làm hai loại, Loạn Phàm và phần còn lại...

Một kiếm tu khủng bố như thế nào mới được thế nhân đánh giá như vậy? chỉ qua một câu nói đủ thấy thực lực chân chính của Loạn Phàm là kinh thiên động địa đến mức nào.

Cũng phải mà thôi, chấp chưởng Loạn Đạo Kiếm Quyết, có hộp đựng kiếm tự động thăng cấp vũ khí, một kiếm Thần Tị khiến chư thần tránh lui, Kiếm Độ Càn Khôn tung hoành ngang dọc...

Nhưng càng khiến đáy lòng Lạc Nam trở nên lạnh buốt chính là một nhân vật như thế lại ngã xuống trong tay Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân...

Qua đó truyền kỳ Loạn Phàm như trở thành vật làm nền cho bóng lưng của người kia...

Mà hắn, khả năng rất cao sẽ phải đối đầu với người đó, áp lực cực đại...

Thấy sắc mặt Lạc Nam lúc đỏ lúc trắng, Cuồng Hổ Đao Thần thầm nghĩ tiểu tử này chắc là bị tên tuổi của Loạn Phàm làm cho kính sợ rồi.

Mà lúc này, Ngạo Long Kiếm Thần sau khi kiểm tra tình hình của Phương Du, thấy nữ nhi thực lực tăng trưởng, kiếm ý càng thêm nội liễm phong mang, tu vi có dấu hiệu tiến bộ...

Biết được Lạc Nam ra tay hỗ trợ, lại còn bỏ ra lượng lớn Đạo Xu mua Đao Kiếm Thần Đấu cho nữ nhi của mình, Ngạo Long Kiếm Thần ôn tồn nói:

“Đa tạ Lạc tiểu hữu chiếu cố tiểu nữ trong thời gian qua, thật làm phiền ngươi quá.”

“Tiền bối xin đừng khách khí, Phương Du là bằng hữu của vãn bối...chiếu cố lẫn nhau là việc nên làm.” Lạc Nam vội vàng đáp lại:

“Huống hồ hai vị tiền bối rơi vào phiền phức cũng là do ta mà ra.”

“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, việc phu thê chúng ta làm là do chúng ta tự quyết định, không liên quan đến ngươi hay bất kỳ ai.” Cuồng Hổ Đao Thần nhếch miệng cười:

“Nhìn khắp thế gian này, người có thể bắt giữ phu phụ chúng ta cũng không nhiều, cứ mặc kệ bọn hắn.”

Ngạo Long Kiếm Thần ánh mắt nhìn Lạc Nam cảm thấy rất hài lòng.

Trong quá khứ khi còn là một tiểu kiếm tu, nàng cũng là một trong số những kẻ ngưỡng mộ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, xem đó là đối tượng bản thân hướng tới trên con đường Kiếm Đạo.

Vậy nên khi Phương Du trưởng thành, nàng đã đề xuất nữ nhi của mình xâm nhập Vô Minh Mộ Địa với hy vọng nữ nhi có thể trở thành truyền nhân của vị tiền bối mà mình ngưỡng mộ năm xưa.

Kết quả nữ nhi thất bại trước Lạc Nam...

Nhưng Ngạo Long Kiếm Thần cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại cảm thấy ánh mắt của Loạn Phàm chắc chắn sẽ không sai lệch khi tìm kiếm truyền nhân.

Mà hiện tại sau vài lần tiếp xúc, nàng nhận thấy tên hậu bối này không những có diện mạo bất phàm, thiên phú xuất chúng, mà cách hắn cư xử và hành động mới là thứ đáng tuyên dương.

Nhìn xuyên suốt lịch sử Nguyên Giới, kẻ mạnh áp đảo kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé, thiên tài nhiều như cá diếc sang sông, kẻ có được thiên phú siêu quần, khí vận ưu ái cũng đếm mãi không hết...nhưng muốn tìm một người vừa xuất chúng, lại vừa khéo léo trong việc đối nhân xử thế lại rất hiếm hoi.

Kẻ có tài thường đi kèm sự cao cao tại thượng, tỏ vẻ viễn siêu thường nhân là chuyện hết sức bình thường.

Lạc Nam có dã tâm nhưng không độc ác, có thiên phú tuyệt đỉnh nhưng không vì vậy mà kiêu ngạo, có thân phận khiến người khác phải ngưỡng vọng nhưng lại hành sự khiêm tốn ôn hoà với người xung quanh...

Càng nhìn, Ngạo Long Kiếm Thần càng cảm thấy vừa ý...

Lạc Nam cảm giác được ánh mắt của Ngạo Long Kiếm Thần nhìn mình có chút kỳ lạ, giống như ánh mắt của mẹ vợ đánh giá con rể vậy, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ánh mắt như thế này.

Lần gần nhất mẫu thân của Khương Lê cũng nhìn hắn như thế...

“Khụ...” Hắn ho khan một tiếng, thay mặt Bích Tiêu mở miệng:

“Hai vị tiền bối đều biết Hội Trưởng của chúng ta rất xem trọng hai vị, mà vãn bối cũng vô cùng ngưỡng mộ hai người, hiện tại chúng ta đã có cùng kẻ thù, vậy tại sao không liên thủ mà đối phó?”

“Tiểu tử thật tâm mời hai vị tiền bối gia nhập Phá Đạo Hội, chức vị Hội Lão cao quý vẫn luôn sẳn sàng.”

“Lạc tiểu hữu.” Cuồng Hổ Đao Thần lắc đầu:

“Phu thê chúng ta ưa thích du sơn ngoạn thuỷ, xem bốn biển là nhà, xem thiên địa rộng lớn là chí hướng, đó chính là lý tưởng sống của chúng ta, việc gia nhập thế lực không cần nhắc lại.”

“Đúng thế, chúng ta vẫn luôn biết ơn sự ưu ái của Hội Trưởng...nhưng chức vị Hội Lão nên lưu lại cho những người có trách nhiệm, phu phụ chúng ta không thích hợp.” Ngạo Long Kiếm Thần cũng mở miệng.

Lạc Nam trong lòng thầm than, từ tiểu vũ trụ cho đến Nguyên Giới...hắn cũng tiếp xúc qua rất nhiều người, xem như hiểu được hai vị cường giả trước mắt.

Bọn hắn là kiểu người tiêu dao tự tại, thích làm cái gì thì làm, thích đi đâu thì đi...việc mang trên người danh nghĩa của một thế lực đối với bọn họ như gông cùm xiềng xích, cực kỳ khó chịu.

Đây mới là những vị tán tu chân chính...thà rằng tự do ngã xuống, cũng không muốn tiến vào một thế lực nào đó để nhận sự bảo hộ.

“Vãn bối đã hiểu, từ giờ sẽ không cưỡng cầu hai vị.” Lạc Nam chắp tay.

“Bất quá phu thê chúng ta ưa thích ngao du nhưng chúng ta lại không thích mang theo cục nợ.” Ngạo Long Kiếm Thần ánh mắt trêu tức nhìn Phương Du nói:

“Nếu Lạc tiểu hữu không chê, hãy cho phép nữ nhi gia nhập Phá Đạo Hội, tuy rằng nha đầu này thiên phú kém cõi...nhưng cũng có thể làm được chút việc vặt.”

“Cái này, là thật sao? tiểu tử cầu còn không được đây...” Lạc Nam lắp bắp, cảm giác niềm vui ngoài ý muốn ập đến.

“Bà nương đáng ghét, nói ai là cục nợ?” Phương Du tức giận đến giậm chân, xém chút nữa rút kiếm chém mẫu thân của mình.

“Mẫu thân ngươi nói đúng, nữ nhi trưởng thành cũng không thể theo chân phụ mẫu mãi được...” Cuồng Hổ Đao Thần nghiêm mặt nói:

“Hãy như chim ưng rộng cánh bay cao, dù là phiêu bạt thế gian hay gia nhập thế lực, phụ mẫu vẫn luôn ở phía sau ủng hộ ngươi, có mặt khi ngươi cần đến.”

Lạc Nam không bỏ qua cơ hội, lập tức bước lên một bước chân thành nói:

“Phương Du chính là một trong những nhân vật xuất chúng nhất mà vãn bối nhận thức, nếu được hai vị tiền bối đồng tình để nàng gia nhập vào chúng ta, đây thật sự là vinh hạnh khó được.”

Lạc Nam mừng rỡ không ức chế được...thiên phú và chiến lực của Phương Du không cần chứng minh, ngay cả hắn cũng phải chật vật nếu muốn thắng được nàng.

Chưa kể nếu như có được Phương Du gia nhập, vậy có khác nào Cuồng Hổ Đao Thần và Ngạo Long Kiếm Thần cũng đứng về Phá Đạo Hội đâu?

Tuy rằng hai vị tiền bối không chính thức trở thành Hội Lão vì không muốn bị gò bó...nhưng nữ nhi đã gia nhập rồi, chẳng lẽ bọn hắn còn chống lại thế lực của nữ nhi mình?

Phương Du kế thừa Đao Pháp và Kiếm Pháp của phụ mẫu, tương lai nếu nàng đột phá Thần Đạo Cảnh, so với bất cứ Ngạo Long Kiếm Thần hay Cuồng Hổ Đao Thần đều mạnh hơn.

Niềm vui ngoài ý muốn a, hắn không ngờ đến hai vị này không muốn mang Phương Du đi, ngược lại còn ủng hộ nàng hãy tự bay lượn.

“Nè cái tên kia, ai muốn gia nhập vào các ngươi hả?” Phương Du trợn tròn mắt, một tay chống nạnh chất vấn.

“Ta muốn.” Lạc Nam kéo lấy tay nàng nắm chặt:

“Ta rất muốn nàng trở thành một phần của chúng ta.”

“Ngươi...” Phương Du như chim nhỏ thẹn thùng đem tay rút trở về, nhịp tim bỗng nhiên gia tốc, cắn môi ngạo kiều nói:

“Bổn cô nương còn phải cân nhắc thật kỹ càng.”

“Đương nhiên, ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của nàng.” Lạc Nam gật đầu:

“Nhưng sẽ rất tuyệt nếu nàng chấp nhận đề nghị của ta.”

“Haha, người trẻ tuổi hãy cứ sống hết mình, dám nghĩ dám làm, thuận theo bản tâm, dù kết quả có thế nào...ngày sau nghĩ lại cũng không có gì phải hối tiếc.” Cuồng Hổ Đao Thần vỗ vỗ bả vai Lạc Nam, lại cưng chiều xoa đầu nữ nhi.

“Thật ra hiện tại ngươi có đi theo phụ mẫu cũng chẳng để làm gì, bởi vì với sự tiến bộ hiện tại, không quá 20 năm ngươi cũng phải tự mình hoá phàm, con đường Thần Đạo là do chính ngươi bước tới, không ai giúp đỡ được cả, kể cả Phá Đạo Hội Trưởng cũng không thể xen vào quá trình hoá phàm của mỗi người.” Ngạo Long Kiếm Thần ôn tồn căn dặn.

“Phụ thân, mẫu thân...ta hiểu rồi.” Phương Du gật đầu, ánh mắt hừng hực quyết tâm.

Nàng đã sống dưới cánh chim của phụ mẫu đã quá lâu rồi, đây chính là thời khắc nàng bay theo con đường riêng của bản thân mình...

“Dù có thế nào đi nữa, phụ mẫu vẫn luôn tự hào về ngươi.”

Lạc Nam tạm thời lánh mặt sang một bên để Phương Du cáo từ phụ mẫu của nàng...

Mãi cho đến khi hắn nghe thấy thanh âm uy nghiêm của Cuồng Hổ Đao Thần truyền vào trong tai:

“Tiểu tử, nếu để ta biết ngươi khi dễ nữ nhi bảo bối của mình, ta và mẫu thân của nàng sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Lạc Nam nở nụ cười, từ xưng hô tiểu hữu chuyển thành tiểu tử, nói rõ Cuồng Hổ Đao Thần đã thật tâm xem hắn như vãn bối của mình, đây là một sự tiến gần hơn về mối quan hệ...

Đưa mắt nhìn sang, chỉ còn thân ảnh Phương Du một người đứng trên tảng đá, hai vị tiền bối đã biến mất ở phía chân trời...

Hắn âm thầm cảm thán một phen, đây mới là phong thái mà cường giả nên có...

Ánh mắt của đại tỷ quả nhiên vẫn luôn sáng ngời, nhân vật mà nàng muốn chiêu mộ đều khiến hắn khâm phục, chỉ đáng tiếc không thể lay chuyển lý tưởng của đối phương...

Thấy Lạc Nam đến gần, Phương Du len lén lau đi khoé mắt ửng đỏ ướt át...

Nàng cố gắng áp chế cảm xúc, bởi vì nàng hiểu từ giây phút này...nàng đã bước sang một con đường mới, một tương lai mới tách khỏi phụ mẫu mà nàng luôn kính yêu.

Lạc Nam luồn từng ngón tay vào bàn tay của nàng, đem bàn tay mềm mại tinh tế của nàng nắm chặt mang đến cho nàng sự yên tâm...

Thấy Phương Du đưa mắt nhìn mình, hắn mỉm cười ôn hoà:

“Trở về cùng ta!”

...

Chúc cả nhà ăn trưa ngon miệng &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3