“Không biết ta có thể bái phỏng Đạo Hành Điện Chủ?” Tâm sự một hồi, Lạc Nam mở miệng.
“Công tử muốn gặp phụ thân ta làm gì?” Khương Lê nhịn không được hỏi.
“Cảm tạ lần trước phụ thân nàng ra mặt hỗ trợ ở Đạo Quốc.” Lạc Nam mỉm cười:
“Huống hồ với quan hệ giữa chúng ta, đã đến tận nhà thì cũng nên bái phỏng trưởng bối.”
“Quan hệ giữa chúng ta là cái gì chứ...” Khương Lê cắn cắn môi dời ánh mắt, gò má trắng ngần hiện lên hai vết màu hồng nhạt.
“Khụ.” Lạc Nam ho khan một tiếng, có chút lúng túng.
Hắn và Khương Lê xem như đã từng cùng nhau trải qua khó khăn, cả hai đều cảm nhận được hảo cảm của đối phương dành cho nhau, quan hệ có thể nói là trên hảo hữu bình thường...nhưng còn dưới tình yêu nam nữ một chút a.
“Tri kỷ a.” Lạc Nam nói:
“Ta xem nàng như hồng nhan tri kỷ, chỉ là không biết Khương Lê nghĩ thế nào về ta?”
Thế gian này vốn không có nhiều người để hắn sẳn sàng chia sẽ về cuộc hành trình của mình, Khương Lê là một trong số đó.
Nghe hắn gọi mình là hồng nhan tri kỷ, nhịp tim Khương Lê có chút đập nhanh, một cảm giác khác thường lan toả khắp cõi lòng.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, nhất thời chưa thể xác định rõ ràng cảm xúc của bản thân nhưng vẫn có thể so sánh sự khác biệt giữa hắn và những nam nhân khác.
Tại Đạo Hành Điện, rất nhiều nam đệ tử ngưỡng mộ nàng, thậm chí sẳn sàng chết vì nàng...
Ngay cả các Thiếu Thần Tử ở Đạo Hành Điện cũng ôm lòng ái mộ, không ngần ngại thể hiện mong muốn theo đuổi truy cầu nàng.
Nhìn rộng ra một chút, cũng có hàng loạt nam nhân tuấn kiệt ưu tú ở Đạo Địa từng bày tỏ với nàng, kiên nhẫn đưa tặng lễ vật dù tất cả đều bị nàng trả về.
So với bọn họ, Lạc Nam đối với nàng từ trước đến nay cũng không biểu hiện quá mức cuồng nhiệt.
Lần đầu tiên hắn ra tay cứu nàng nhưng với điều kiện phải giao ước và làm việc cho hắn...quan hệ đôi bên xem như hợp tác.
Những ngày tháng sau đó từ Tứ Đạo Cổ Lâm đến Đạo Quốc trải qua khá nhiều chuyện, thời gian ở bên cạnh hắn lại vượt xa tất cả nam nhân khác cộng lại, nhờ vậy mà nàng hiểu rõ hơn về nhân vật truyền kỳ ở Ngũ Châu Tứ Vực này.
Nàng bất ngờ trước xuất thân thua thiệt của hắn, nàng ngưỡng mộ thiên phú cũng như chiến lực của hắn, nàng khâm phục cách hắn đối nhân xử thế, nàng thưởng thức tính cách cố gắng vươn lên vượt qua nghịch cảnh của hắn.
Hắn chưa từng thể hiện ra ý đồ nam nữ đối với nàng, nhưng sự quan tâm trên suốt chặn đường cũng không hề che giấu, trước khi rời đi còn không quên gửi đến cho nàng một pho tượng do tự tay hắn điêu khắc.
Điều này vô tình phù hợp với tính cách của Khương Lê, nàng không thích sự dồn dập của những nam nhân khác như luôn muốn có được nàng càng nhanh càng tốt, nàng thích loại cảm giác tình cảm phát triển một cách tự nhiên như nước chảy thành sông, chầm chậm nhưng lại gom góp từng chút từng chút một.
Nàng lại suy nghĩ đến quảng thời gian gần mười năm qua, trừ những lúc tĩnh tâm tu luyện ra thì trong đầu nàng thường xuyên xuất hiện bóng dáng của hắn, cảm thấy tò mò không biết hắn đang làm cái gì, đã tiến bộ đến đâu, liệu có gặp nguy hiểm hay không...
Vì thế khi được gặp hắn, nàng háo hức lắng nghe câu chuyện của hắn, nghe hắn dùng giọng điệu trầm ấm kể lại cuộc hành trình.
Thấy nàng lặng im không nói, hắn ra vẻ thở dài một tiếng:
“Xem ra là ta hơi mơ mộng hão huyền, nàng không cần trả lời nếu cảm thấy khó xử.”
“Ý trung nhân.” Khương Lê lấy can đảm nhìn hắn, mím bờ môi đỏ mọng:
“Có lẽ thiếp thân xem công tử như ý trung nhân vậy.”
Lạc Nam nghe mà mừng rỡ, vô thức nắm chặt bàn tay mịn màng như ngọc của nàng:
“Thật sự vậy sao? Vinh hạnh cho ta quá.”
“Quả thật công tử rất phù hợp với hình mẫu nam nhân lý tưởng của thiếp thân.”
Khương Lê nhẹ gật đầu, ý trung nhân chính là người có thể chiếm lấy tâm tư tình cảm, trong tâm trí hay nghĩ về đối phương...nàng cảm thấy đây là cách nhìn nhận thích hợp của mình với hắn.
Đương nhiên là ý trung nhân là một chuyện, nhưng có thể nên duyên, tiến bước đến giai đoạn sâu hơn lại là một chuyện khác...
“Xem ra sắp tới ta phải cố gắng biểu hiện để có thể từ ý trung nhân thăng cấp.” Lạc Nam cười tủm tỉm.
“Công tử thật là, chuyện này cũng không phải tu luyện...thăng cấp cái gì chứ?” Khương Lê lườm hắn, phong tình vạn chủng.
Nhìn nàng thẹn thùng vô hạn như mật đào chín mọng, thật sự muốn cắn một ngụm.
“Vừa rồi công tử nói muốn bái phỏng trưởng bối, tuy rằng phụ thân có việc đã rời đi...nhưng ta vẫn còn mẫu thân.” Khương Lê dịu dàng hỏi:
“Công tử có muốn gặp nàng?”
“Mẫu thân nàng cũng là trưởng bối của ta, đương nhiên phải vấn an.” Lạc Nam vội vàng đứng lên.
Khương Lê nhịp tim đập mạnh, có cảm giác giống mang theo tình lang về ra mắt trưởng bối, ngay cả người có tính cách điềm tĩnh như nàng cũng khẩn trương.
Tuy là vậy, nàng vẫn đi trước dẫn đường cho hắn.
...
Rất nhanh tại đình viện thanh nhã, Lạc Nam gặp được một vị mỹ phụ nhân có tu vi Thiên Đạo Cảnh Viên Mãn, diện mạo giống Khương Lê đến bảy phần, dáng người nở nang, phong vận thành thục.
Chứng kiến Khương Lê mang theo Lạc Nam đến, mỹ phụ nhân đưa tay lên che lấy môi đỏ hé mở, hai mắt tròn xoe nhìn trừng trừng.
Biểu hiện của mỹ phụ khiến Khương Lê giận đến giậm chân, gắt giọng một tiếng:
“Mẫu thân.”
Mỹ phụ lấy tay dụi dụi mắt, vẫn không dám tin nói: “Ta đang nằm mơ sao? Từ bao giờ Tiểu Lê mang theo nam nhân về nhà thế này? Còn dẫn đến ra mắt mẫu thân?”
Khương Lê ảo nảo, mẫu thân vẫn là không ra dáng trưởng bối một chút.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, ngoài mặt nghiêm trang lên tiếng:
“Tiểu tử Lạc Nam, là bằng hữu của Khương Lê, xin tham kiến tiền bối.”
“Thật sự là bằng hữu?” Mỹ phụ nháy mắt trêu:
“Ta chưa từng thấy nàng mang bằng hữu về nhà bao giờ a.”
“Nương...” Khương Lê nghiến răng.
“Khụ, trước mắt vẫn là bằng hữu.” Lạc Nam gãi đầu.
“Khanh khách, bằng hữu thì bằng hữu...” Mỹ phụ bật cười đứng lên, tiến đến đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới một vòng, than thở không thôi:
“Tiểu nữ nhi quả thật có ánh mắt hơn mẫu thân của nàng nhiều, tuyển chọn nam nhân cũng ưu tú hơn.”
Được mẫu thân của hồng nhan khen ngợi, Lạc Nam phồng phồng lỗ mũi, ra dáng khiêm tốn lên tiếng:
“Tiền bối chê cười, vãn bối làm sao có thể sánh bằng một trong các nhân vật đứng đầu thiên địa như Đạo Hành Điện Chủ?”
“Đến đây ngồi!” Mỹ phụ phất tay ra hiệu.
Lạc Nam ngoan ngoãn đến ngồi, Khương Lê đứng sau lưng mẫu thân của nàng.
“Tiểu tử có chút lễ vật hiếu kính tiền bối, một chút tâm ý mong tiền bối tiếp nhận.” Lạc Nam lấy ra một khối Ngọc Bội nắm trong tay, đem ý niệm truyền vào sau đó mới kính cẩn đưa đến.
“Xú tiểu tử, lần sau còn khách khí như vậy đừng trách lão nương đêm ngươi đuổi đi.” Mỹ phụ hừ một tiếng, bất quá vẫn đưa tay tiếp nhận Ngọc Bội, lại nhất thời có chút ngoài ý muốn nhìn lấy nam nhân.
Nàng ta nhận ra thứ Lạc Nam vừa đưa cho mình là một loại phương pháp bố trí Trận Pháp cao cấp, có vẻ như không đơn giản chỉ là Thần Đạo Trận Pháp Hạ Phẩm, thậm chí khả năng vượt qua tất cả Trận Pháp mà Đạo Hành Điện đang có.
Không sai, mẫu thân của Khương Lê tuy rằng chỉ là một vị Thiên Đạo Viên Mãn nhưng bản thân lại là một vị Chiến Trận Sư, hơn nữa trình độ trận pháp vượt xa tu vi.
Lạc Nam vừa tiếp xúc đã cảm giác được khí tức Trận Văn cường đại luân chuyển trên cơ thể bà ta, vì vậy mới đưa tặng phương pháp bố trận cao cấp mà hắn nhận được từ truyền thừa của Càn Khôn Trận Thần.
Thân là thê tử của Đạo Hành Điện Chủ, thế gian này sợ rằng ít có thứ gì đủ tầm khiến bà ta hứng thú ngoại trừ sự say mê Trận Pháp của một vị Chiến Trận Sư.
Hắn có nhiều kinh nghiệm trong việc ra mắt trưởng bối của thê tử, vì vậy cũng xem như lấy được ấn tượng ban đầu.
“Một nam nhân tuấn mỹ, có thân phận không tầm thường, có danh vọng hiển hách, lại còn tinh tế tỉ mỉ như vậy...chẳng trách tương truyền ngươi phong lưu đa tình, thê thiếp thành đàn.” Mỹ phụ nhân như tự nhủ một phen, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm nhìn hắn:
“Nhưng Tiểu Lê chính là bảo bối của Đạo Hành Điện a...cũng không phải nữ tử bình thường.”
“Nương, ngươi nói đi đâu vậy hả?” Khương Lê nhịn không được truyền âm trách móc.
Mỹ phụ giả vờ không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lạc Nam.
“Tiền bối xin hãy an tâm, vãn bối sẽ không bao giờ để Khương Lê chịu tổn thương dù chỉ một chút.” Lạc Nam lại hết sức chân thành nói:
“Về phần các thê tử của ta đều đối xử với nhau như tỷ muội ruột thịt, chắc chắn sẽ giống như ta trân quý Khương Lê.”
Nghe hắn nói chuyện giống như tiểu tế ra mắt nhạc mẫu, Khương Lê gò má đỏ ửng, đáy lòng như được nếm mật.
“Ta cũng không phải người cổ hủ, ta thừa hiểu với thân phận của ngươi...muốn ngươi toàn tâm toàn ý với một nữ nhân cũng sẽ không đến lượt Tiểu Lê nhà ta.” Mỹ phụ nghiêm nghị nói:
“Nhưng với tư cách mẫu thân của nàng, ta sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm nàng thương tổn, nếu ngươi dám để Tiểu Lê chịu uỷ khuất, ta sẽ làm mọi giá để Đạo Hành Điện sẽ lập tức chống lại ngươi.”
“Vãn bối cũng là phụ thân của hai nữ nhi nên rất hiểu tâm trạng của tiền bối lúc này.” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt nàng bằng sự tự tin:
“Thời gian sẽ trả lời tất cả, mong tiền bối cho phép tiểu tử có được cơ hội tìm hiểu Khương Lê nhiều hơn.”
“Hy vọng ngươi nói được làm được.” Mỹ phụ hài lòng gật đầu:
“Vẫn phải cảm ơn ngươi một tiếng, ta cứ luôn lo lắng sẽ không có nam nhân nào lọt nổi vào mắt của nàng.”
Lạc Nam nhìn Khương Lê ôn hoà nói:
“Là tiểu tử nên cảm kích nàng vì đã dành cho mình tình cảm đặc biệt, đa tạ tiền bối cho phép chúng ta.”
“Còn gọi ta là tiền bối?” Mỹ phụ giận giữ quát.
“Dì.” Lạc Nam lanh lợi gọi một tiếng.
“Ngoan lắm.” Mỹ phụ đắc ý cười rộ lên.
...
Khương Lê đưa tiễn hắn rời khỏi Đạo Hành Điện, hai người bước đi thật chậm như sợ thời gian trôi, bàn tay nhẹ nắm lấy không rời.
“Mẫu thân của thiếp thân đôi khi nghiêm túc, đôi lúc lại không đàng hoàng...công tử đừng để bụng.” Khương Lê nhẹ giọng như nước.
“Ta rất kính trọng dì.” Lạc Nam quay sang vuốt nhẹ mái tóc của nàng, ôn tồn nói:
“Nàng đừng gọi ta là công tử nữa, nghe xa lạ quá.”
Khương Lê cắn nhẹ phiến môi đỏ mọng, thủ thỉ khẽ gọi: “Tiểu Nam.”
Lạc Nam hài lòng cười, truyền âm cho nàng:
“Sắp tới ta sẽ nằm vùng tại Yểm Ma Điện một thời gian, có lẽ không thể đến gặp nàng, đừng quên đề phòng Ngự Long Công Chúa.”
“Tiểu Nam an tâm, lần này phụ thân ra ngoài trở về sẽ mang thiếp tiến vào Tổ Địa của Đạo Hành Điện tiếp nhận truyền thừa.” Khương Lê ôn nhu nhìn hắn:
“Đây là chuyện bí mật nội bộ, nhưng thiếp đã được chỉ định trở thành Đạo Hành Điện Chủ đời kế tiếp.”
Lạc Nam giật mình, theo hắn được biết thì Đạo Hành Điện cũng có tất cả ba đại Đạo Thống hợp thành, nhưng bọn hắn sẽ phân biệt rõ ràng thân phận giữa Điện Chủ và hai vị Đạo Chủ còn lại, Điện Chủ là nhân vật đứng đầu Đạo Hành Điện, hai vị Đạo Chủ khác phải hợp lại mới có thể đưa ra ý kiến ngang hàng với Điện Chủ...bất quá hắn vẫn chưa hiểu cách tuyển chọn Điện Chủ là như thế nào.
“Bên trong Đạo Hành Điện có một quy định, đó là khi tất cả Thiếu Thần Tử và Thiếu Thần Nữ của cả ba Đạo Thống đều đạt đến Thiên Đạo Viên Mãn sẽ tổ chức một cuộc chiến đấu, cạnh tranh vị trí người kế thừa Điện Chủ.” Khương Lê ôn tồn giải thích:
“Thiếp thân đã may mắn chiến thắng huynh đệ Tống Định và Dị Hàn bọn họ.”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt toả sáng nhìn Khương Lê: “Ta thật sự tự hào về nàng.”
Khoé miệng giai nhân nhẹ cong, được nam nhân trong lòng tán thưởng khiến nàng rất vui vẻ, tuy nhiên vẫn giải thích:
“Nhờ vào quảng thời gian rèn luyện cùng chàng và sự trợ giúp của Xích Dương Thiên Mã, thiếp mới miễn cưỡng chiến thắng.”
Nói đến đây, có chút khiêu khích trêu hắn: “Lần này sau khi tiếp nhận truyền thừa của Tổ Tiên, thực lực của thiếp sẽ đạt đến Bán Thần Cảnh, chàng phải nỗ lực nếu không muốn bị vượt mặt đó.”
“Haha, vượt mặt thì càng tốt...có nữ nhân của mình bảo vệ càng tốt chứ sao?” Lạc Nam thoải mái cười đùa.
Khương Lê yêu kiều liếc mắt, bất quá vẫn không phủ nhận hắn tự gọi mình là nữ nhân của hắn.
Mặc dù đã cố tình thả chậm tốc độ, đại môn rời khỏi Đạo Hành Điện vẫn hiện ra trước mắt hai người.
Lạc Nam cảm giác được bàn tay mềm mại của giai nhân siết chặt tay mình hơn...
Lòng hắn rung động, vòng tay đem cơ thể ngọc ngà của nàng ôm lấy.
Khương Lê tựa đầu vào ngực hắn, tham luyến ngửi lấy hương vị nam tính của nam nhân, quan tâm dặn dò:
“Chàng cẩn thận, Yểm Ma Điện không phải nơi đất lành, so với nó số ít thế lực sát thủ ở Đạo Địa như U Minh Sơn Trang chẳng là gì cả...chưa kể mục tiêu chính của Ngự Long Công Chúa vẫn luôn là chàng.”
Lạc Nam vuốt ve khuôn mặt trái xoan của nàng, cúi đầu đặt lên trán giai nhân một nụ hôn.
Nào ngờ Khương Lê lại choàng tay kéo cổ hắn xuống, kiểng chân dùng bờ môi thơm ngát hôn lên miệng hắn.
Lạc Nam giật mình, vốn hắn cũng rất muốn hôn nàng...nhưng tính cách của Khương Lê vốn không được nồng nhiệt hay phóng khoáng, vì vậy vẫn muốn chậm rãi tiến từng chút một.
Không ngờ lúc này đây nàng lại chủ động với mình như thế...rõ ràng tình cảm của nàng là rất lớn.
Hắn nhịn không được mân mê phiến môi mềm, tham lam len lỏi vào bên trong miệng thơm cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương như tiểu xà ướt át.
Có thể nghe rõ tiếng tim của Khương Lê đập như trống, động tác trúc trắc không thành thạo...thân thể nàng run run, hiển nhiên tâm tình vô cùng khẩn trương.
Lạc Nam dịu dàng dẫn dắt, ánh mắt đắm say nhìn vào đôi mắt nàng, dần dần hai trái tim hoà hợp, một nụ hôn ngọt ngào kéo dài như hàng thế kỷ.
Tách rời cánh môi, Lạc Nam dứt khoát quay người...Dịch Chuyển Tức Thời lập tức đã ở rất xa...
Hắn sợ mình không nhịn được...
Nhìn theo bóng lưng của hắn, giai nhân đưa tay mân mê cánh môi, ánh mắt đã bị nhu tình che lắp, thanh âm như gió như trôi:
“Mong quân bảo trọng...”
...
Vì ảnh hưởng của thời tiết mà điện lực khu vực e dạo này còn đang sửa chữa, nâng cấp...cúp điện xảy ra thường xuyên nhất là 2 ngày cuối tuần, e rất muốn viết đều tay nhưng gặp sự cố chung cũng đành chịu, hy vọng mọi thứ sớm ổn định, cả nhà thông cảm.
Chúc mọi người ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]E chân thành cảm ơn <3