Con Đường Bá Chủ

Chương 2787: Thu Phục




Sơn Lâm Chi Lực khiến sức mạnh của Dương Lực Thánh Sơn Thú tăng đến một đẳng cấp mới.

Nó hướng về phía Lạc Nam như tên bắn xông tới, cặp sừng lúc này dựng thẳng về phía trước như một đôi song kiếm, băng qua đến đâu nghiền nát không gian đến đó.

Nên biết rằng cường độ không gian ở Tứ Đạo Cổ Lâm cực kỳ kiên cố nhưng vẫn bị xé rách trước thế công này, đủ thấy uy lực kinh khủng đến mức nào.

Nhưng mà đối mặt với đòn công kích này, Lạc Nam trong mắt loé lên ngập trời chiến ý, không chút e ngại.

Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân, Vạn Cổ Bất Hủ Thân kích hoạt.

Một vạn hành tinh cùng lúc xoay tròn, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Oanh Thiên Tổ Phù gào thét.

Hư ảnh vạn thú như chúa tể muôn loài gào thét, hư ảnh hành tinh bạo tạc hiện ra sau lưng, Lạc Nam một chân đạp mạnh về phía trước, song quyền đấm ra.

“Cuồng Thú Quyền – Bạo Tinh Quyền!”

Nắm đấm của Lạc Nam bao bọc bởi Kinh Văn Bất Hủ, đấm thẳng trực diện đôi sừng sắc nhọn của Dương Lực Thánh Sơn Thú.

ĐÙNG ĐÙNG...

Khoảnh khắc đó, dư ba quét ngang vạn dặm chấn đổ tất cả cây cối, cuốn bay hàng loạt yêu thú đẳng cấp từ thấp đến cao...

Không gian vặn vẹo dữ dội nơi song giác và song quyền va chạm.

Lạc Nam hai chân cắm vào đại địa, toàn thân lún sâu một nửa vào trong đất đá lộn xộn.

Còn Dương Lực Thánh Sơn Thú đã điên cuồng thổ huyết bay ngược ra ngoài, trên cặp sừng cứng rắn không gì tả nổi của nó xuất hiện vết nứt.

“RỐNG!”

Nó ngửa đầu tru lên, cơn đau nơi cặp sừng không đau bằng sự đả kích dâng lên trong tâm trí.

Là Thiên Địa Dị Chủng tượng trưng cho núi rừng, chiến lực của nó ở trong cùng cấp chính là bất khả chiến bại, vượt cấp chiến đấu nhiều không kể hết.

Mấy chục vạn dặm xung quanh, dù có rất nhiều yêu thú tu vi cao hơn nó nhưng vẫn không dám trêu chọc nó, ngay cả Yêu Thiên Đạo Viên Mãn cũng sẽ bị nó đánh bại.

Vậy mà lúc này, nó nhiều lần ăn thua thiệt trong tay một nhân loại tu vi Đại Đạo, làm sao có thể chịu nổi?

Nhưng mà lúc này, Lạc Nam cũng âm thầm cảm khái Dương Lực Thánh Sơn Thú mạnh mẽ.

Nên biết rằng thế công vừa rồi với một vạn hành tinh, Bỉ Ngạn Hoa toàn lực vận chuyển của hắn, e rằng Hỗn Thế Tứ Hầu cũng không chống đỡ được, thế mà chỉ khiến đôi sừng trên đầu Dương Lực Thánh Sơn Thú hơi nứt ra mà thôi, hoàn toàn không tạo nên thương tổn quá lớn.

“Tiếp tục!”

Lần này Lạc Nam chuyển bị động thành chủ động.

Hắn lao ra khỏi lòng đất, Thời Không Chi Lực bao trùm quanh thân, lập tức hiện ra trên đỉnh đầu của Dương Lực Thánh Sơn Thú.

Bát Môn Độn Giáp toàn điện kích hoạt, Bất Hủ Kinh Văn bừng sáng.

Bên trong đan điền, 20 vị Chí Tôn Pháp Tướng ngửa đầu gầm thét, dồn nén lực lượng vào một chân của Lạc Nam.

“Phân Chia Thiên Hạ!”

Nhất cước thô bạo đạp xuống.

Dương Lực Thánh Sơn Thú chỉ cảm thấy một cỗ uy áp như Thái Sơn áp đỉnh giáng lâm xuống cơ thể mình.

Nó gầm lên, hai cánh tay lực lưỡng với hàng vạn đường gân guốc dồn nén như lò xo bắt chéo lại trước mặt nghênh đón.

OÀNH!

Một cước đạp xuống, Dương Lực Thánh Sơn Thú chỉ cảm giác đôi tay của mình như bị bẻ cong, xương cốt bên trong kêu lên dữ dội có dấu hiệu sụp đổ.

Đại địa bên dưới bị chấn thành thung lũng sâu không thấy đáy...

“Tuyệt Thế Thần Thông – Sơn Thần Thổ Địa!” Dương Lực Thánh Sơn Thú vội vàng động ý niệm, khai triển thần thông.

Thoại âm vừa dứt, lực lượng của nó bắn ra hai ngọn núi lân cận, bắn xuống mặt đất dưới chân.

ẦM ẦM...

Khoảnh khắc đó, hai ngọn núi như có linh tính sống lại, hiển hoá thành hai vị Thạch Cự Nhân khổng lồ như Sơn Thần, mặt đất lại trồi lên hai thân ảnh khổng lồ như Thổ Địa...

Sơn Thần Thổ Địa dưới sự điều động của Dương Lực Thánh Sơn Thú, thô bạo tung ra quyền cước đạp về phía Lạc Nam như đánh một con kiến.

“Haha, Bát Linh Vệ Hồn!”

Nhưng Lạc Nam chỉ cười to sảng khoái, Bát Linh đã sừng sững hiện thân, sau đó tám thú dung hợp thành tứ thú, bảo vệ Lạc Nam vào trung tâm, nghênh chiến Sơn Thần Thổ Địa bất phân thắng bại.

“Ngươi còn thủ đoạn gì? Lấy ra hết cho ta!” Lạc Nam bá đạo nói:

“Đừng để ta thất vọng!”

Nói xong, Bá Thế gào thét vang trời, các loại thuộc tính như thiên tai trỗi dậy, tận thế hàng lâm bao trùm thân thể Dương Lực Thánh Sơn Thú vào bên trong, mang đến cho nó áp lực cực lớn.

“Đừng xem thường ta!” Dương Lực Thánh Sơn Thú nộ rống:

“Bí pháp – Vua Của Muôn Loài!”

Trên nửa thân trên cởi trần của nó bỗng nhiên hiện ra vô vàn hình xăm mãnh thú, Thần thú, Ma thú...

Có hình xăm sư tử, đại bàng, cổ ngưu, mãnh long, chân phượng, cùng kỳ, thao thiết...

Hàng vạn hư ảnh yêu tộc đan xen tạo nên một bức hoạ hùng tráng tuyệt sắc hội tụ muông thú bên trong đó.

RỐNG!

Dương Lực Thánh Sơn Thú như có thể triệu hoán sức mạnh vạn thú, ngửa đầu gầm lên, hư ảnh vạn thú lao vọt ra ngoài xé tan Bá Thế bao phủ.

Sư tử hống, đại bằng liệt trảo, cổ ngưu húc, mãnh long pháo, chân phượng hoả, cùng kỳ hấp huyết, thao thiết thôn phệ...

Vạn thú phát ra đủ loại thủ đoạn tấn công nhắm thẳng Lạc Nam, muốn đem hắn diệt sát thành cặn bã.

“Haha, trò mèo!”

Lạc Nam lại phá lên cười, hai tay kết ấn:

“Hư Vô Pháp Tướng!”

Một vị Chí Tôn Pháp Tướng trạng thái Hư Vô đã sừng sững hiện ra.

“Pháp Tướng Thần Thông – Hư Vô Hoá Kỹ!” Lạc Nam ngạo nghễ hạ lệnh.

Hư Vô Pháp Tướng im lặng hành động, cơ thể khổng lồ phân tách thành một cơn lốc Hư Vô Chi Lực điên cuồng xoay tròn như vòi rồng xung quanh Lạc Nam.

Tất cả công kích đến từ vạn thú khi tiếp xúc với long quyển hư vô lập tức đều bị phân tán thành hư vô, hoàn toàn không để lại chút tác dụng nào.

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam lại uy nghiêm lên tiếng:

“Ngươi có Vạn Thú, vậy hãy xem ta!”

“Quần Long Triều Bái!”

“Vạn Phật Triều Tông!”

“Thiên Ma Thần Biến!”

“Quỷ Đạo – mở!”

Lạc Nam như hiện thân chí cao vô thượng của Long tộc, Phật tu, Ma tu, Quỷ tộc...

Phía sau lưng hắn, hư ảnh Vạn Long rít gào, hư ảnh Vạn Phật uy nghi, hư ảnh Quần Ma loạn vũ, hư ảnh Bách Quỷ tru hồn đồng loạt hiện ra.

Một tay hạ xuống tập hợp toàn bộ sức mạnh kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần sầu...

Vạn Long, Vạn Phật, Vạn Ma, Vạn Quỷ cường hoành không gì tả nổi trấn sát Vạn Thú...

“Làm sao có thể?”

Dương Lực Thánh Sơn Thú hai mắt muốn lòi ra ngoài trước cảnh tượng hoang đường này.

Hình xăm muôn loài trên cơ thể nó ảm đạm vô quang, toàn bộ hư ảnh Vạn Thú đều bị nghiền nát...

“Ta cũng có vạn thú!” Lạc Nam thừa thắng xông lên.

Ngự Thuỷ Pháp Tướng được hắn triệu hồi.

“Pháp Tướng Thần Thông – Quyền Năng Thuỷ Thần!”

Ngự Thuỷ Pháp Tướng thịnh nộ nâng lên Hải Thần Đinh Ba...

Phô thiên cái địa Thuỷ Thuộc Tính dâng cao thành đại hồng thuỷ, kết hợp với Đạo Thuộc Tính – Vạn Thú Đạo Thuỷ, uy lực gia tăng dữ dội.

Biển cả hàng lâm, bên trong đó là Thuỷ Long, Côn Bằng, Thuỷ Kỳ Lân, Hải Sa, Chương Ngư, Long Quy, Nhân Ngư...

Vô số chủng loài yêu tộc Thuỷ hệ do Quy tắc Thuỷ Đạo sinh ra, giương nanh múa vuốt vồ đến Dương Lực Thánh Sơn Thú.

“Không được!”

Dương Lực Thánh Sơn Thú nội tâm cuồng loạn, nó vốn như vua của núi rừng, hiện tại phải đối mặt với chiến trường mới là biển cả mênh mông, trong đó có vô số yêu tộc Thuỷ hệ dám tấn công hắn, khiêu khích tôn nghiêm của hắn.

“Sơn Lâm Thần Tướng!”

Rơi vào đường cùng, Dương Lực Thánh Sơn Thú triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng của mình, dung hợp vào trong đó.

Đó là một pho tượng thần khổng lồ, thân thể cao lớn như núi, trên thân lại bao phủ bởi chiến giáp như rừng rậm, đầu mọc sừng dê, cánh như đại bằng, tay phủ liệt trảo.

Mặc cho biển nước đánh vào, Sơn Lâm Thần Tướng vẫn sừng sững không ngã.

Vô số Thuỷ thú lao đến đều bị nó vung quyền đấm tan...

“Nơi này là địa bàn của ta!” Dương Lực Thánh Sơn Thú nghiêm nghị tuyên bố:

“Pháp Tướng Thần Thông – Sơn Địa Lâm Thiên!”

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

Một phương thế giới được khai sinh, hàng trăm ngọn núi cao chọc trời trồi lên, vạn dặm đại địa hình thành rừng rậm...

Tất cả thành công xua tan biển nước, độc chiếm chiến trường...

“Bại cho ta!” Dương Lực Thánh Sơn Thú lấy lại quyền chủ động, điều khiển Sơn Lâm Thần Tướng như mãnh thú lao vọt đến, móng vuốt như mười thanh trường đao chém ngang bầu trời vồ thẳng xuống đầu Lạc Nam.

“Mạnh đấy... nhưng chưa đủ.” Lạc Nam nhếch mép cười tà:

“Cũng nên kết thúc rồi!”

Vạn Cổ Bất Hủ Thân đã sắp đến giới hạn, không thể không nói Dương Lực Thánh Sơn Thú này rất trâu bò, liên tục nghênh đón những đòn công kích gần như toàn lực của hắn vẫn chưa bại.

Tuy nhiên lần này đã khác...

“Đông Hoa!” Lạc Nam động ý niệm.

“Hiểu!” Thanh âm Đông Hoa hồi đáp.

Hình xăm Bỉ Ngạn Hoa nơi lồng ngực của Lạc Nam sáng rực rỡ.

Bỉ Ngạn Luân Hồi Thể đã được kích hoạt.

Một cỗ sức mạnh từ Đông Hoa dung hợp vào cơ thể hắn, tuy hai mà một...

“AAAAAAAAAA...!!!!!”

Lạc Nam ngửa đầu rít gào, số lượng đường văn bên trong Bỉ Ngạn Hoa gần như nhảy vọt lên gấp đôi.

Lực lượng của hắn bùng nổ, tuy rằng ở trạng thái hợp nhất này Đông Hoa chỉ điều động được tu vi Đại Đạo nhưng dù là như vậy, thử tưởng tượng quái thai như Lạc Nam có thêm sức mạnh của một vị tu sĩ đồng cấp sẽ là cảnh tượng gì?

Ở bên cạnh hắn hiện ra hư ảnh tuyệt mỹ khuynh thành của Đông Hoa...

Bàn tay hai người đặt chồng lên nhau...

Một đoá Bỉ Ngạn Hoa nhỏ bé, lộng lẫy và diễm lệ chậm rãi xoay tròn.

Bên trong đó chính là sức mạnh từ một vạn hành tinh đang dồn nén, thần thông Càn Khôn Oanh Bạo của Oanh Thiên Tổ Phù...

Lạc Nam vốn định sử dụng thêm sức mạnh của 20 vị Chí Tôn Pháp Tướng nhưng Đông Hoa lại nói:

“Cẩn thận nó chết!”

Lạc Nam nghe vậy gật đầu nở nụ cười, cùng nàng thả lỏng bàn tay.

Bỉ Ngạn Hoa chậm rãi bay ra, nó như lướt sóng giữa bầu trời nhưng mỗi một lần lại lướt ngang thời không, vô thanh vô tức...

Kích thước của Bỉ Ngạn Hoa như một điểm chút xíu so với Sơn Lâm Thần Tướng, nhìn qua giống hệt hạt bụi.

“Hoa Tàn Thế Vẫn!”

Lạc Nam và Đông Hoa cùng lúc thốt lên.

Bỉ Ngạn Hoa bé bỏng va chạm cùng Sơn Lâm Thần Tướng...

Khoảnh khắc đó...

Tĩnh...

Tĩnh lặng...

Chỉ có khung cảnh một đoá hoa lan toả mà ra, từ nhỏ bé biến thành khổng lồ, sự mỹ lệ chứa đựng vô tận lực lượng chết chóc mang tính huỷ diệt nhấn chìm toàn bộ Sân Lâm Thần Tướng...

Sơn cốc đã hoá thành phế tích, thiên địa rơi vào trạng thái chân không...

Lạc Nam thả người đứng thẳng, Vạn Cổ Bất Hủ Thân tiêu tan, ngắm nhìn khung cảnh huyễn lệ như mộng ảo do mình tạo ra trước mắt.

Hắn phất tay, tất cả Bá Lực đang tàn phá bừa bãi chưa có điểm dừng bị thu trở về.

Bên dưới thung lũng sâu không thấy đáy, một khối thịt cháy đen lộ ra.

“Moá, chẳng lẽ chết rồi?” Lạc Nam giật mình bước đến quan sát.

Khối thịt cháy đen này có hình dạng như một con dê núi trụi lông, trên thân vẫn có thể nhìn thấy từng khối cơ bắp khoẻ khoắn.

Cảm nhận được nó vẫn còn hơi thở của sự sống, Lạc Nam nhẹ nhõm gật đầu.

Nhân lúc nó suy yếu, hắn thi triển Ngự Yêu Đạo Quyết.

Một vòng khế ước hình tròn mở ra bao trùm lấy cơ thể con dê.

Lạc Nam đem một giọt máu nhỏ vào khế ước.

Không còn khả năng kháng cự, thu phục thành công.

Dương Lực Thánh Sơn Thú.

“Xem như có thêm một tên thuộc hạ tiềm năng!” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, trực tiếp đem nó ném vô bên trong Luyện Vũ Giới ngâm mình vào Bất Tử Dịch Thuỷ.

Chiến lực của con hàng này rất mạnh, tuy nhiên bởi vì ẩn cơ nơi hoang vu nên thủ đoạn chiến đấu vẫn còn quá ít.

Nếu như đem vài loại công pháp, bí thuật, vũ kỹ truyền thụ thêm, lại trang bị Thiên Đạo Bảo, Thiên Đạo Binh các loại sẽ còn không gian phát triển rất lớn.

Có thể để nó trở thành người của Phá Đạo Hội, thay mình làm một số nhiệm vụ cũng được.

Bất quá trước hết cứ để nó chậm rãi khôi phục, cũng không cần nóng vội.

Vốn Lạc Nam cũng có ý định để Huyết Dị Yêu Hoàng hút sạch máu của nó, nhưng nghĩ đến phong cách chiến đấu của nó quá mức thô bạo, không phù hợp hình tượng mỹ nhân yểu điệu như Dị Nữ nên cũng đành thôi.

Hắn không muốn nhìn Dị Nữ biến dị thành một nữ nhân cơ bắp cuồn cuộn, cứng rắn như đá.

“Cái quỷ gì đây?”

Cùng lúc đó, Chân Mật và Khương Lê sắc mặt mộng bức rời khỏi Thiên Đạo Bảo.

Vừa rồi các nàng phong toả ngăn cách với bên ngoài, không ngờ vừa bước ra đã thấy sơn cốc trở thành bình địa, không gian nứt vỡ như thuỷ tinh, mặt đất thì sụp thành mấy cái thung lũng đen kịt...

Hai nữ nhân thậm chí hoài nghi Lạc Nam dời Thiên Đạo Bảo đến nơi khác.

“Vừa có chút phiền toái, bất quá đã giải quyết.” Lạc Nam nhún nhún vai, lấy ra một Bàn Đào Quả ăn vào phục hồi lực lượng.

“Chút phiền toái?”

Chân Mật cùng Khương Lê hiển nhiên không tin, trước đó đại chiến với đám Thụ Yêu hay tên sát thủ của Yểm Ma Điện cũng không tạo nên cảnh tượng như vậy a.

“Rõ ràng là có đối thủ mạnh, ngươi lại không gọi chúng ta?” Chân Mật nóng nảy nói.

Tuy rằng đã ngăn cách không gian với bên ngoài, nhưng hắn có thể thông qua lệnh bài truyền tin cho các nàng a.

“Khi nào ta không giải quyết được thì gọi cũng không muộn.” Lạc Nam tự tin nở nụ cười.

“Kẻ địch đâu?” Khương Lê hỏi.

“Đương nhiên là giải quyết xong.” Lạc Nam thoải mái nói:

“Vừa rồi ta chiến đấu nhường cho các nàng tắm rửa, hiện tại đến lượt ta, canh gác đi!”

Nói xong trực tiếp bỏ lại hai nữ nhân, tiến vào bên trong Thiên Đạo Bảo.

Hắn trần trụi nhảy xuống suối nước nóng, hình xăm Bỉ Ngạn Hoa tách khỏi cơ thể, hoá thành Đông Hoa diễm tuyệt thiên hạ.

Bất quá lúc này, nàng cũng không có mảnh vải che thân, lộ ra ngọc thể có thể mê đảo ngàn vạn nam nhân trong thiên hạ.

Lạc Nam không nhiều lời, trực tiếp ôm lấy nàng phủ kín đôi môi đỏ.

“Ưm...” Đông Hoa thổ khí như lan:

“Vào bên trong!”

Lạc Nam cảm nhận phía dưới nàng đã ướt át sẵn sàng, tiểu huynh đệ trực tiếp chen chúc cắm vào nơi quen thuộc.

“Thoải mái...!!!” Đông Hoa yêu kiều rên rỉ:

“Làm thiếp sướng đi!”

Lạc Nam hoạt động kịch liệt...

Cũng không biết bởi vì Bỉ Ngạn Luân Hồi Thể hay là Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, sau khi hợp lực chiến đấu hai người đều động tình, chỉ muốn cùng đối phương điên loan đảo phượng.

Trong lúc nhất thời, Thiên Đạo Bảo có chút run rẩy...

......

________________________________

Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3