Con Đường Bá Chủ

Chương 2771: Đông Hoa tình thâm




Thời khắc quan trọng và Lạc Nam chờ mong nhất cũng đến…

Động phòng…

Bên trong phòng tân hông đỏ rực, trên chiếc giường mềm mại đã có bóng dáng yêu kiều chờ sẳn.

Lạc Nam sau khi tiếp rượu Phá Đạo Thất Lão và dùng Bàn Đào Quả hối lộ con mèo sủng vật của sư bá một phen…rốt cuộc đẩy cửa phòng bước vào.

KẼO KẸT…

Thanh âm cửa mở khiến thân thể giai nhân đang ngồi trên giường khẽ run rẩy, đôi tay hơi có chút khẩn trương siết lại.

Chú ý đến biểu hiện của nàng, Lạc Nam cười hắc hắc: “Tiểu Đông Hoa của ta, vì sao lại khẩn trương như vậy?”

Không đợi nàng hồi đáp, hắn đã tiến đến bên cạnh giường…đưa tay tháo xuống khăn voan trên đầu của nàng.

Trong khoảnh khắc, thời gian và không gian đều như ngừng động, Lạc Nam si ngốc…

Nàng vốn đã là cực đẹp…lúc này đây mái tóc được búi cao theo kiểu cô dâu với trâm ngọc vắt ngang, khoe trọn chiếc gáy ngọc ngà cùng những sợi tóc mai phơn phớt…

Chân mày như vẽ, lông mi uốn công, viền mắt kẻ đen, gò má hồng nhuận kiều diễm, bờ môi vốn dĩ đỏ thẳm mê người nay lại được quét lên một lớp son ướt át oánh nhuận như hồng bảo thạch, khiến người khác chỉ hận không thể nhấm nháp lấy nó.

Mà quả thật Lạc Nam đã không nhịn được, hắn cúi đầu hôn chặt lấy bờ môi của nàng.

“Ưm…”

Đông Hoa yêu kiều khẽ rên một tiếng nỉ non, cảm giác được bờ môi nóng rực của hắn tham lam ma sát trên hai cánh môi mềm mại thơm tho của mình, nhịp tim đập lên thình thịch.

Khi Lạc Nam muốn dùng đầu lưỡi tiến vào, lại bị Đông Hoa dùng răng cắn một cái, hai tay ấn vào ngực hắn đẩy ra.

“Xú tiểu tử, gấp như vậy làm gì?” Nàng yêu kiều liếc xéo, vẻ đẹp kiêu sa khiến tim của Lạc Nam đập như trống trận.

“Xuân tiêu nhất khắc giá trị thiên kim, sao ta có thể không vội?” Lạc Nam vội vàng phân trần, ánh mắt vẫn mãi ngắm nhìn nhan sắc của nàng, bờ môi còn dư vị chưa tan.

“Gấp đến độ quên khâu quan trọng nhất?” Đông Hoa xì một tiếng, hướng mắt nhìn qua bàn.

Lạc Nam nhìn theo, quả nhiên phát hiện nơi đó có bầu rượu và hai chiếc cốc.

“Chậc.” Hắn vỗ vỗ trán mình, cười khổ nói:

“Thật sự đường đột, chỉ tại nàng đẹp quá làm ta không chờ được.”

Nghe hắn khen mình đẹp, Đông Hoa nhoẻn miệng cười như vạn hoa cùng khoe sắc, lộ ra hàm răng trắng bóc nhỏ xinh đều thẳng tắp như bảo ngọc của nàng.

Lạc Nam rót hai cốc rượu, ôn nhu nói: “Đến! phu thê chúng ta uống rượu giao bôi.”

Đông Hoa nhận lấy cốc rượu, choàng tay với hắn, ánh mắt như làn thu thủy nhìn hắn, khẽ thủ thỉ:

“Thiên địa chứng giám, đời này kiếp này Quỳnh Tiêu nguyện làm thê tử của quân, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ…”

Lạc Nam cảm động vô cùng, ở bên ngoài lễ đường hắn đã thề với nàng, khi đó nàng đội khăn không tiện mở miệng, hiện tại đã đáp lại tình cảm của hắn.

Hai người cùng nâng chén uống rượu giao bôi.

Ngay lập tức Lạc Nam ghì chặt nàng vào trong lòng, một lần nữa khóa lấy cánh môi của nàng.

Rượu trong miệng vẫn còn chưa kịp nuốt xuống đã luân chuyển giữa hai khuôn miệng của nhau, nồng nàn và thẩm thấu ruột gan, mang theo hương vị tình yêu sâu đậm.

Đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, bờ môi ma sát, triền miên quấn quít.

Từng mảnh, từng mảnh y phục đã được tháo rời…

Môi kề môi, ánh mắt nhìn nhau chứa đựng muôn vàn lời muốn nói.

Lạc Nam lưu luyến tách khỏi nụ hôn nồng nàn của nàng, lưu lại một sợi chỉ bạc ướt át nối liền hai khóe miệng, hắn trầm thấp nói:

“Gọi ta là phu quân đi!”

Đông Hoa cắn cắn cánh môi, với tính cách nửa chính nửa tà của nàng lúc này cũng không nén nổi cảm giác thẹn thùng, ánh mắt như lâm vào hồi ức:

“Tiểu tử mà ta nhìn trúng thu làm đồ đệ, hiện tại đã là phu quân của ta rồi.”

Nói xong, nàng khéo léo hướng hắn thi lễ: “Thiếp thân Quỳnh Tiêu, từ giờ chính là thê tử của chàng, mong phu quân thương tiếc.”

Lạc Nam đáy lòng rung động kịch liệt, gắt gao nắm chặt tay của nàng đưa lên miệng hôn một ngụm, chỉ cảm thấy tay của nàng mềm mại tinh xảo, thoang thoảng hương thơm, kích động nói:

“Đối với ta và nàng đâu cần phải tương kính như tân? nàng vừa là thê tử của ta, vừa là sư phụ của ta, cứ thoải mái và tự nhiên nhất bên cạnh ta là được.”

“Vậy…” Đông Hoa nhìn hắn thì thầm, thổ khí như lan:

“Phu quân muốn để thiếp chờ bao lâu nữa đây?”

Lạc Nam chỉ chờ có thế, bàn tay thành thạo cởi xuống từng mảnh y phục trên thân thể nàng.

Đông Hoa không có chút rụt rè, trái lại thoải mái nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, kiêu hãnh hiển lộ cơ thể mà nàng tự hào ở trước mặt của hắn.

Nàng giang rộng đôi tay và đôi chân, hoàn toàn không có chút thẹn thùng như những nữ nhân khác ở lần đầu động phòng.

Với tính cách của nàng và sự kiêu ngạo về dung nhan của mình như nàng, hiển nhiên nàng không hề có ý định che đậy ở trước mặt nam nhân, ngược lại đầy tự tin triển lộ cho hắn ngắm nhìn.

Lạc Nam hít thở không thông, quả thật đã bị mê muội vào trong đó.

Nàng đẹp đến mức xảo đoạt thiên công, đẹp đến mức như chiếm hết những gì tốt nhất của tạo hóa rồi.

Làn da trắng nõn như da em bé không có chút tỳ vết nào, hai bầu sữa mê người vểnh cao với hạt ngọc trai hồng tô điểm bên trên đó, vòng eo uyển chuyển như rắn nước không xương như có thể một tay là ôm trọn vào lòng.

Đôi chân dài thướt tha miên mang tìm không ra khuyết điểm, nơi hấp dẫn nhất có thể hút hồn nam nhân là một thảm cỏ nhỏ đen tuyền gọn gàng hình tam giác, ẩn phía sau nó chính là nụ hoa vẹn nguyên hồng nhuận e ấp khép chặt lấy.

“Thê tử…ta yêu nàng.” Lạc Nam gầm lên một tiếng, y phục trên thân tự giác biến tan.

Hắn đè nàng xuống giường, cúi đầu hôn lên từng ngõ ngách trên khuôn mặt nàng, cúi cùng lại quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, đôi tay không yên phận bắt đầu khám phá từng chỗ tư mật.

Đông Hoa ưởn người đón nhận sự yêu chiều của nam nhân, bờ môi ngọt ngào rên rỉ:

“Yêu thiếp nhiều vào…”

Lạc Nam không để nàng thất vọng, hắn hôn khắp từng tấc da thịt của nàng, từng chỗ…từng vị trí đều lưu lại dấu vết thuộc về hắn.

“Ừm…” Đông Hoa đón nhận tất cả mọi thứ, chủ động tách ra đôi chân để đón nhận nụ hôn lần đầu ở nơi thần bí.

Cảm nhận được nàng đã động tình, Lạc Nam chuẩn bị xách thương lên ngựa.

“Đến lượt của thiếp chứ!”

Đông Hoa bất chợt chuyển thủ thành công, nàng chuyển mình nằm lên trên hắn…

Sau đó cũng bắt chước hắn, nàng hôn hắn từ đầu đến chân, mỗi một địa phương của hắn đều lưu lại vết son đỏ ướt át của nàng.

“Nàng tuyệt vời quá bảo bối…”

Lạc Nam thở nhẹ nhàng tận hưởng sự chiều chuộng của kiều thê, ngay khi tiểu huynh đệ của hắn được nàng chăm sóc, cảm giác bên trong đình viện hoang vu ở Đạo Địa khi ấy lại tràn về…từng sợi dây thần kinh căng cứng.

Mãi đến khi cả hai người đều đã nhịn không được tình cảm dâng trào, chuyện gì đến rốt cuộc cũng đến…

Máu đào ướt đẫm giường tân hôn, hai cơ thể gắt gao kết hợp cùng một chỗ, chen chút mà đậm sâu…

“Hít…nàng tuyệt vời quá…” Lạc Nam cúi đầu hôn khẽ lên trán thì thầm:

“Có đau không?”

“Thiếp không đau…thiếp chỉ hạnh phúc.” Đông Hoa mắt ngấn lệ quang nhìn lấy hắn, nàng cảm giác được sự cường tráng, mạnh mẽ bất phàm của phu quân mình khi hai người hợp nhất.

Bất chợt, vùng bụng dưới rốn và ở trên cô bé của nàng bất ngờ xuất hiện một hình xăm Hoa Bỉ Ngạn tỏa sáng như dấu ấn.

Mà hình xăm Bỉ Ngạn Hoa này lại cộng hưởng cùng với thân thể Lạc Nam, xuất hiện tại vị trí trái tim của hắn.

Cả hai người rùng mình, lúc này không chỉ linh hồn, thể xác mà ngay cả tâm trí của cả hai cũng hòa hợp vào nhau, giống như vốn dĩ cả hai người chính là một người vậy.

“Đây là…nàng từng nói đó sao?” Lạc Nam ôn nhu hỏi.

“Ừm.” Đông Hoa nở nụ cười: “Luân Hồi Bỉ Ngạn Thể, thiếp hiện tại chính là Bỉ Ngạn Hoa thành tinh, sau khi đã trao thân cho chàng liền phụ thuộc vào chàng, có thể nói chàng hiện tại chính là chủ nhân của thiếp.”

“Chủ nhân gì chứ? Ta chính là phu quân của nàng, nàng chính là thê tử của ta.” Lạc Nam nghiêm túc nhìn nàng.

“Ừm, động đi chàng…” Đông Hoa vòng tay ôm lấy hắn.

Lạc Nam tuân mệnh, bắt đầu hành động.



“Á…thiếp sướng chết…”

Không biết qua bao lâu sau, theo một tiếng rên rỉ yêu kiều cao vút của Đông Hoa, toàn thân nàng mềm nhũn, cả người run rẩy.

Lạc Nam ôm chặt lấy nàng ngã xuống giường, mồ hôi cả hai người dính chặt vào nhau, hắn nở nụ cười thỏa mãn vuốt ve lấy thê tử của mình, hôn lấy nàng, giúp nàng tận hưởng những cảm giác tuyệt vời còn sót lại.

Mà bản thân hắn cũng đã gieo làn sóng sinh mệnh đến tận ba lần, Đông Hoa quá mức tuyệt vời và mỹ diệu khiến hắn thật sự nhịn không được muốn trầm luân.

Tóc mây tán loạn, Đông Hoa cảm giác được sự cứng rắn còn nguyên vẹn ở bên dưới, nàng nhịn không được kiều hừ một tiếng:

“Thật là…chẳng trách nhiều nữ nhân như vậy cũng gánh không nổi chàng.”

“Haha, ta xem đây chính là một lời khen.” Lạc Nam bật cười, đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc hỗn loạn của nàng.

Hắn phất tay triệu hoán Cực Lạc Suối từ trong Linh Giới Châu xuất hiện trong phòng, ôm lấy Đông Hoa tiến xuống dòng nước ấm, chu đáo tắm rửa cho nàng.

“Sủng ái như vậy không sợ người ta hư hỏng sao?” Đông Hoa tận hưởng, hai mắt lim dim hỏi.

Làn nước ấm bao phủ toàn thân nhưng không ấm bằng đôi phu thê ôm ấp lấy nhau, Lạc Nam mỉm cười:

“Ta vẫn luôn sủng ái thê tử của mình, đặc biệt vừa là sư phụ vừa là thê tử như nàng.”

Nói xong cúi đầu cắn nhẹ lên hạt anh đào trêu chọc.

“Đáng ghét.” Đông Hoa thở hổn hển: “Đừng làm rộn, thiếp chịu không nổi nữa đâu.”

Nàng đã mềm yếu vô lực, thân là Thiên Đạo Cảnh lại chịu không nổi nam nhân tu vi Đại Đạo này chinh phạt.

Sợ hắn lại tiếp tục làm rộn, Đông Hoa liền thay đổi chủ đề:

“Lấy ra lễ vật của đại tỷ xem thử nào, thiếp cũng muốn biết nàng tặng gì cho chúng ta.”

Lạc Nam nghe vậy cũng là hưng phấn gật đầu, một môn Vũ Kỹ cấp Thần Đạo và một môn Công Pháp cấp Thần Đạo, nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi.

Lễ vật được lấy ra, không cần nói cũng biết 2500 bộ Hỗn Độn Khí Ngũ Hành là giành cho hắn, còn 100 quả Hoàng Trung Lý là cho hắn và cả Đông Hoa.

Về phần Vũ Kỹ và Công Pháp…để xem thử là thứ gì.

Không hề do dự, Lạc Nam trực tiếp thả lỏng toàn thân, đem 2500 bộ Ngũ Hành Hỗn Độn Khí nuốt vào trong bụng.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Đông Hoa ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy từng tiếng nổ tung xảy ra bên trong cơ thể của Lạc Nam như các vụ nổ thiên thạch hay ngôi sao ngoài vũ trụ, cực kỳ khủng khiếp.

Hiển nhiên Hóa Vũ Bá Thần Thể đã vận chuyển, Lạc Nam đang khai mở thêm số lượng hành tinh bằng cách dung hợp Ngũ Hành Hỗn Độn Khí.

Con số hành tinh của hắn cũng theo đó điên cuồng tăng lên.

7500…8000…8500…9000…9500…

Cho đến cuối cùng, khi hành tinh thứ 10.000, cũng chính là vừa trọn một vạn được hình thành.

“AAAAAAAAAA…”

Hắn nhịn không được ngửa đầu lên trời thét dài, thanh âm như sấm, lực lượng cuồng mãnh vô song bùng nổ bên trong cơ thể.

Với một vạn hành tinh cùng lúc xoay tròn, Lạc Nam rất muốn thử một quyền đấm Thiên Đạo Cảnh, xem thử đối phương có trụ được hay không.

“Lại mạnh lên rồi…” Đông Hoa nhìn thấy hắn hưng phấn đến nhảy dựng mà cảm thấy buồn cười, đưa tay tát nhẹ lên tiểu huynh đệ lòng thòng ở trước mặt của hắn một cái, đúng là đáng ghét.

“Tỷ tỷ của vợ đối xử với ta không tệ a.” Lạc Nam cười không khép miệng được.

“Hừ, mau lấy hai thứ kia ra xem sao!” Đông Hoa trợn mắt nói.

Lạc Nam gật đầu, nhẹ nhàng phất tay.

Rất nhanh, hai quyển trục đã được lấy ra, Đông Hoa cũng đưa mắt tò mò nhìn.

Thần Đạo Cấp Bậc, ngay cả nàng cũng không nghĩ đại tỷ sẽ hào phóng đến như thế, một lần cho chính là hai loại a.

Lạc Nam mở ra công pháp xem thử, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là dòng chữ:

“Thần Đạo Song Tu Công Pháp!”

Hắn và Đông Hoa đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đôi phu thê biểu lộ quỷ dị.



Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3