Con Đường Bá Chủ

Chương 2741: Tinh Cơ




“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhìn thấy Lạc Nam dễ dàng làm thịt Nguyệt Lượng, hai tên Thiên Đạo của Tam Đạo Môn sắc mặt tái mét.

Bọn hắn ở Tam Đạo Môn cũng có thân phận giống như Long Trần, Ma Ngao đám người…là con của Trưởng Lão chứ chưa đến cấp độ Thiếu Thần Tử, chiến lực so với Nguyệt Lượng cũng chỉ sàn sàn.

Nhưng Lạc Nam dễ dàng giải quyết Nguyệt Lượng, điều này đồng nghĩa với có thể dễ dàng giải quyết bọn hắn.

“Đây là chuyện của Tam Đạo Môn, ta là nhi tử của Thất Trưởng Lão, ngươi tốt nhất đừng xen vào!” Tên nam tử của Thư Thần Đạo Thống mở miệng uy hiếp.

Lạc Nam lười cùng đối phương nói nhảm, bàn tay nâng lên.

Bá Đạo Quy Tắc kích hoạt dung hợp cùng Không Gian Quy Tắc.

Tầng tầng lớp lớp Không Gian như các bức tường điên cuồng nghiền ép vào hai người bọn hắn.

“Phá!”

Không cam tâm tình nguyện chịu trói, Đạo Bút nâng lên viết thành chữ Phá, dung hợp cùng Thiên Đạo Quy Tắc muốn phá vỡ không gian giam cầm do Lạc Nam triển khai.

Đáng tiếc mọi thứ chỉ là vô dụng trước Bá Đạo Quy Tắc, chữ Phá kia khi đụng phải Không Gian Chi Lực mà Lạc Nam điều động như đụng phải kim cương bất hoại, ầm ầm tan rã mà chẳng để lại chút hiệu quả nào.

“Làm sao có thể? đây rốt cuộc là loại Quy Tắc gì?”

Mấy người hãi hùng khiếp vía.

“Ta không tin!” Tên Thiên Đạo của Họa Thần Đạo Thống cố gắng vẽ ra đường hầm không gian để đào tẩu, kết quả vẫn không một tác dụng.

“Vô ích, nếu là Họa Thủy ở đây…có lẽ nàng ta đủ sức chiến một trận, còn hai ngươi quá yếu.” Lạc Nam nhàn nhạt nói.

ĐINH!

Hắn còn chưa kịp ra tay, ở phía sau Cầm Thanh Vận đã gãy lên dây đàn, Sát Âm như hai thanh Đao bắn đến đầu hai tên Thiên Đạo Cảnh.

Nào ngờ Lạc Nam vung tay ra, Nghịch Hành Thủ vận chuyển, bóp nát Sát Âm của nàng trong nháy mắt.

“Bọn hắn còn có tác dụng.” Lạc Nam nhàn nhạt lên tiếng.

Tử giới mở ra bao trùm hắn và hai tên Thiên Đạo vào bên trong, không để Cầm Thanh Vận nhìn thấy việc hắn dùng Bá Đạo Quy Tắc khống chế hai người bọn hắn.

“Thuộc hạ Họa Thanh, thuộc hạ Thi Tùng…bái kiến chủ nhân.” Hai người quỳ xuống hành lễ.

“Các ngươi có thể rời đi, chờ đợi mệnh lệnh của ta!” Lạc Nam phất tay.

Cả hai cung kính gật đầu, Họa Thanh liền vẽ ra một cái đường hầm không gian.

Lần này Lạc Nam không ngăn cản, chỉ đưa mắt nhìn Họa Thanh và Thi Tùng tiến vào.

Tử Giới tán đi, Lạc Nam phát hiện Cầm Thanh Vận vẫn chưa rời đi, nàng chỉ giải trừ tất cả phân thân, ngồi tại chỗ xếp bằng trị thương.

“Có ý tứ…” Lạc Nam trầm giọng hỏi:

“Nàng không sợ ta có ý đồ xấu?”

Cầm Thanh Vận mở ra đôi mắt trong trẻo, thanh lãnh đáp: “Nếu không có các hạ ra tay, ta cũng đã sớm gặp nạn…tất cả tùy vào vận mệnh vậy.”

Nàng cũng không thắc mắc Họa Thanh và Thi Tùng đi đâu rồi, chỉ biết rằng hai tên đó chắc chắn đã bị người thần bí trước mặt động tay động chân.

“Xem ra nàng đã đoán được lai lịch của ta?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên.

“Không biết thành viên của Phá Đạo Hội vì sao có mặt bên trong Thiên Cảnh?” Cầm Thanh Vận lạnh lùng nói:

“Chuyện này nếu để các Đạo Thống và thế lực ở Đạo Địa biết được, chắc chắn không để yên.”

Trang phục của Phá Đạo Hội quá mức đặc thù, Phá Đạo Áo Choàng rất dễ dàng nhận diện, chỉ cần tìm hiểu nghiên cứu một thoáng liền không khó để biết được.

Lạc Nam nhún nhún vai: “Ta vào Phá Đạo Hội lấy chút đồ liên quan mà thôi, sẽ không làm ảnh hưởng.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn đoạt truyền thừa của Thần Đạo Cảnh?” Cầm Thanh Vận giật mình.

“Tùy duyên…” Lạc Nam thoải mái nói: “Nếu vị Thần Đạo kia muốn bắt ta làm truyền nhân, ta cũng không thể từ chối a.”

“Nói cũng phải.” Cầm Thanh Vận nhìn chằm chằm hắn:

“Vì sao các hạ cứu ta?”

“Nàng là sư tỷ của một vị bằng hữu cũ, nể mặt hắn nên ta ra tay cứu giúp một lần.” Lạc Nam nói.

“Sư tỷ của bằng hữu? bằng hữu đó của ngươi là nam hay nữ?” Cầm Thanh Vận đôi mắt lóe lên thần thái, nàng đã bắt đầu đoán ra.

“Nam nhân.” Lạc Nam nở nụ cười.

Cầm Thanh Vận hít sâu một hơi, tự giễu nhếch miệng: “Không nghĩ đến ta lại may mắn diện kiến nhân vật trong truyền thuyết, Lạc Bá Chủ.”

“Vì sao nàng đoán ra ta?” Lạc Nam vuốt cằm.

“Thứ nhất, các hạ lấy tu vi Đại Đạo giết Thiên Đạo như giết gà, chuyện này không phải bất cứ thành viên nào của Phá Đạo Hội đều làm được, hẳn là yêu nghiệt trong yêu nghiệt như vị họ Lạc kia…” Cầm Thanh Vận nói thẳng:

“Thứ hai, ta rất ít qua lại với nam đệ tử dù là đồng môn, gần nhất chỉ có chút quan hệ với Tiểu Ma sư đệ, mà hắn từng khoe khoang là có kết giao với các hạ.”

“Hiện tại các hạ lại nói vì sư đệ ta nên mới ra mặt cứu giúp, ta liền mạnh dạng suy đoán thân phận của ngươi.”

“Tiểu Ma?” Lạc Nam giả vờ ngạc nhiên, dù sao thì túi da của hắn trước đây là mang một cái tên khác.

“À, Tiểu Ma là tên của Không Mộc Đạo Nhân đặt cho hắn khi thu nhận.” Cầm Thanh Vận giải thích.

“Thì ra là thế.” Lạc Nam ra vẻ hiểu rõ, cảm khái nói: “Năm đó khi ta còn nhỏ yếu, những lần đến Trân Bảo Lâu giao dịch thường được Tiểu Ma và Trương tiểu thư chiếu cố ưu đãi, đến nay vẫn còn ghi nhớ trong lòng.”

“Hắn bị trục xuất khỏi Trân Bảo Lâu khiến ta rất tiếc, nay thấy sư tỷ đồng môn của hắn gặp nạn, liền nhịn không được ra tay hỗ trợ.”

“Các hạ đại nghĩa, lần này ta nợ ngươi một ân tình…” Cầm Thanh Vận mở miệng nói.

“Khụ…”

Đột ngột nàng lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt hư nhược, hai mắt nhắm chặt, thân thể lảo đảo ngã xuống…

Lạc Nam giật mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.

Tiếp xúc cảm nhận mới biết, thì ra Đạo Lực của Cầm Thanh Vận đã tiêu hao sạch sẽ, lại thêm nhận không ít vết thương nên đã lâm vào suy kiệt.

Rõ ràng trước đó nàng đã rất cố gắng để cầm cự trước ba tên cường giả đồng cấp liên thủ vây công.

Lần này sở dĩ không sử dụng thân phận Tiểu Ma để cứu nàng là vì Lạc Nam muốn dùng thân phận thật sự dần dần tiếp xúc, rút ngắn khoảng cách với những vị sư tỷ này.

Dù sao thì tương lai hắn cần đến Độ Đạo Môn ủng hộ, thân phận chân thật sớm muộn gì cũng phải công khai ra ánh sáng.

Nếu không thể lừa dối cả một đời, vậy chi bằng trước tiên để các nàng làm quen với cả hai thân phận của mình.

Không hề chần chờ, hắn mang theo Cầm Thanh Vận đến sơn cốc hoang vắng bên dòng suối.

Các loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính có tác dụng trị thương cuồn cuộn bao vây cơ thể nàng, đồng thời Bất Tử Dịch Thủy cũng được đổ vào trong môi xinh.

Trong Thiên Cảnh đã hình thành một tiểu thế giới, có ngày đêm rõ ràng.

Màn đêm buông xuống…

Cầm Thanh Vận lờ mờ mở ra đôi mắt trong veo, phát hiện mình hoàn hảo vô hại nằm trên một chiếc nệm mềm mại bên bờ suối, trên thân còn được đắp chăn.

Vội vàng nhìn xuống, y phục trên thân vẫn còn, chỉ là các vết máu đã được tẩy sạch.

Gò má nàng hơi ửng đỏ, bởi vì bị Đạo Binh đâm xuyên, váy dài của nàng khắp nơi đều có vết rách, lộ ra từng tấc da thịt trắng nõn.

Bất quá Lạc Nam cũng rất biết điều, hắn dùng chăn đắp lên, che đậy cơ thể của nàng.

Nghĩ đến lần đầu tiên hôn mê trước mặt một vị nam tử xa lạ, hơn nữa còn được đối phương trị thương và chăm sóc, Cầm Thanh Vận âm thầm hốt hoảng.

Chẳng biết vì sao nàng lại vô thức nghĩ về Tiểu Ma sư đệ, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu người cứu ta là hắn thì tốt hơn…”

Cầm Thanh Vận lập tức rùng mình, vì sao ta lại có suy nghĩ như thế?

Có lẽ bởi vì lần trước sư đệ vì nàng mà ra mặt chống lại Võ Lân, dẫn đến nàng có phần ỷ lại vào đối phương.

Nàng lắc đầu cho bản thân tỉnh táo trở lại, Thiên Đạo Quy Tắc bao phủ toàn thân, y phục rất nhanh trở nên hoàn hảo.

Đưa mắt nhìn thân ảnh trong tà áo choàng bí hiểm ngồi trên hòn đá ở phía xa xa, thả người bay đến chắp tay thi lễ:

“Lần này thật sự cảm tạ Lạc Bá…”

Lạc Nam nâng tay lên: “Đừng khiến tại hạ xấu hổ, ở Đạo Giới này ta không là gì cả.”

“Vậy Lạc đạo hữu, lần này rất biết ơn ngươi ra tay giúp đỡ, ta sẽ nói lại với Tiểu Ma sư đệ.” Cầm Thanh Vận cảm kích nói.

“Nàng vẫn còn chưa khôi phục toàn thịnh, tốt hơn hết là nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.” Lạc Nam nói.

Cầm Thanh Vận trong lòng than thở: “Chẳng trách truyền ngôn kẻ này phong lưu đa tình, thê tử nhiều như mây…chỉ bằng vào thực lực và cách hắn quan tâm người khác, cũng khó tránh khỏi…”

Nàng quả thật chưa phục hồi đến trạng thái tốt nhất, lo lắng ra ngoài lại bị người của Tam Đạo Môn và Song Thần Môn truy sát, liền ngồi xuống một tảng đá.

Nghĩ đến tiểu sư muội vừa nhập môn gần đây của mình, Cầm Thanh Vận cắn cắn cánh môi, hơi do dự nhưng vẫn mở lời:

“Ta có một vị tiểu sư muội rất sùng bái Lạc đạo hữu, tương lai không biết ngươi có thể sắp xếp làm khách một chuyến đến Độ Đạo Môn? nhân tiện để ta có thể hậu tạ ân tình hôm nay?”

Phụng Tiểu Thất gia nhập Độ Đạo Môn chỉ để gặp được thần tượng, Cầm Thanh Vận cảm thấy mình nên hỗ trợ tiểu sư muội hoàn thành ý nguyện.

“Có thể làm khách ở một trong bốn thế lực đứng đầu Đạo Địa là vinh hạnh, bất quá thân phận của ta đặc thù, không biết có làm phiền đến quý phái?” Lạc Nam trầm ổn hỏi.

“Độ Đạo Môn chúng ta từ trước đến nay hành sự chưa từng quan tâm đến cách nhìn của người ngoài.” Cầm Thanh Vận tự tin nói:

“Cũng không e ngại xung đột giữa các hạ và những nơi khác.”

“Nếu đã vậy, tương lai tại hạ sẽ ghé qua một chuyến.” Lạc Nam hứa hẹn, lại giả vờ hỏi thăm:

“Gần nhất tình hình của Tiểu Ma huynh đệ có ổn không?”

“Tiểu tử đó thiên phú siêu phàm, tốc độ phát triển rất nhanh…bất quá sợ rằng đã trở thành cái gai trong mắt không ít kẻ.” Cầm Thanh Vận giọng điệu mang theo chút kiêu hãnh:

“Nhưng ta tin tưởng sư đệ của mình sẽ vượt qua tất cả.”

“Có một sư tỷ tin tưởng hắn như vậy, tại hạ cũng an tâm.” Lạc Nam cất tiếng cười.

Hai người không nói thêm lời nào.

Cầm Thanh Vận bắt đầu tập trung hồi phục, lại sửng sốt phát hiện thương thế của nàng nhẹ hơn tưởng tượng rất nhiều, gần như chỉ cần khôi phục Đạo Lực là không còn vấn đề.

Nàng nhịn không được liếc nhìn Lạc Nam, xem ra hắn đã dùng tài nguyên khá cao cấp để hỗ trợ nàng trị liệu trước đó.

Bằng không với tình hình thương thế kia, không có tịnh dưỡng vài tháng là khó mà đạt được trạng thái như bây giờ.

Âm thầm cảm kích, Cầm Thanh Vận nhắm mắt lại.

Hai người không nói thêm với nhau câu nào, Lạc Nam chỉ canh gác cho Cầm Thanh Vận phục hồi đến trạng thái tốt nhất.

Sau ba ngày, cả hai chào tạm biệt đối phương…

Cầm Thanh Vận cảm thấy hoàn cảnh ở sơn cốc không tệ, nàng dự định tranh thủ ở lại bồi dưỡng một lượng tài nguyên để bản thân sử dụng.

Còn Lạc Nam thì lên đường tìm kiếm Rương Đặc Biệt.



Cùng lúc đó.

Trên một gốc cổ thụ có hai thân ảnh đón gió đứng thẳng…

Cả hai đều là bậc mỹ nhân vạn người chưa chắc có một, dung nhan đủ khiến bất kỳ ai cũng phải ấn tượng, thậm chí là điên đảo.

Một người là Họa Thủy, mỹ nhân hạng thứ 2 trên Đạo Địa Tiên Bảng chỉ xếp sau Bùi Linh Hi, tóc dài như mây khói, diện mạo yêu mị như hồ ly nhưng lại có phong thái của một bậc nữ hoàng, trên thân mặc sườn xám màu tím khoe trọn những đường cong lã lướt đầy mê hoặc.

Người còn lại tóc bạc như thác đổ xuống tận bờ mông vểnh cao, da trắng hơn tuyết, ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt như chứa đựng các vì tinh tú, sóng mũi thẳng tắp tinh tế, bờ môi hồng nhuận lóng lánh như hồng bảo thạch, trên thân mặc một bộ Ngân Giáp bó sát cơ thể…

Nàng đứng ở nơi đó, trên đầu thỉnh thoảng có những ngôi sao lóe lên rồi khuất dạng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Họa Thủy chất vấn:

“Kế hoạch lần này tại sao lại thất bại? thậm chí đến mức Thiếu Thần Tử của chúng ta cũng đã hy sinh?”

Họa Thủy nhướn mày, nếu là bình thường không ai dám dùng thái độ này để nói chuyện với nàng, nữ nhân này càng không đủ tư cách.

Nhưng hôm nay mọi chuyện xảy ra quá sức kỳ quái, khiến nàng không muốn nội bộ lục đục rồi lại sinh thêm phiền toái.

“Tinh Cơ, ta cũng chưa biết tại sao…” Họa Thủy nhẹ chau mày liễu.

Không sai, nữ nhân mặc ngân giáp với diện mạo xuất chúng này là Tinh Cơ, Thiếu Thần Nữ của Song Thần Môn, xếp hạng thứ mười trên Đạo Địa Tiên Bảng.

Song Thần Môn chỉ có hai vị Thiếu Thần Tử và Thiếu Thần Nữ.

Thiếu Thần Tử - Nguyệt Lượng và Thiếu Thần Nữ - Tinh Cơ.

Lần này Song Thần Môn và Tam Đạo Môn liên thủ săn giết đệ tử của Độ Đạo Môn một cách bất ngờ.

Cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ diễn ra trót lọt như kế hoạch, nào ngờ lần lượt từng khối Lệnh Bài Đệ Tử vỡ nát, từng nhóm đệ tử bị giết chết một cách bí ẩn khiến lòng người bàng hoàng.

Đệ tử Độ Đạo Môn có chết không chưa biết, nhưng Họa Thủy liên tục nhận được tình báo người của mình vẫn lạc…

Điều này khiến Họa Thủy, Thi Hồng Nhan, Lâm Thiên đám người hoang mang vô cùng, đã quyết định ra lệnh cho tất cả đệ tử tạm dừng hành động, tập hợp cùng nhau đợi lệnh.

Cứ tưởng mọi thứ tạm thời chấm dứt, nào ngờ Thiếu Thần Nữ - Tinh Cơ của Song Thần Môn tìm đến tận cửa chất vấn.

Bởi vì nàng cũng cảm nhận được, đồng bạn của mình là Nguyệt Lượng đã chết.

Tinh Cơ không thể không hoài nghi mình bị Tam Đạo Môn phản bội…

“Hừ, ta cho rằng Tam Đạo Môn và Độ Đạo Môn phối hợp diễn kịch, dẫn dụ Song Thần Môn vào tròng.” Tinh Cơ thái độ đầy tức giận.

“Đưa Song Thần Môn vào bẫy?” Họa Thủy nghe vậy cũng chỉ có thể cười nhạt:

“Ngươi đánh giá Song Thần Môn của mình cao quá rồi đó, nếu muốn đối phó các ngươi…ta còn cần liên thủ với Độ Đạo Môn sao?”

“Thế ngươi giải thích nguyên nhân vì sao kế hoạch thất bại?” Tinh Cơ biểu lộ lạnh lùng.

“Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi không ưa gì Nguyệt Lượng, hắn chết ngươi còn âm thầm vui mừng…” Họa Thủy tự tiếu phi tiếu nói.

“Đúng là ta không ưa thích hắn, nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng môn…hắn và các đệ tử chết một cách bí ẩn, khi trở về ta làm sao ăn nói với hai vị Đạo Chủ?” Tinh Cơ lãnh đạm nói:

“Tinh Cơ ta là người công tư phân minh, sẽ không vì bất mãn Nguyệt Lượng mà trơ mắt để hắn chết như vậy.”

“Muốn biết…tự mình xuất thủ chẳng phải là được sao?” Họa Thủy ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm:

“Ta cũng đang định đích thân săn lùng người của Độ Đạo Môn, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tinh Cơ siết chặt nắm đấm:

“Ta cùng đi với ngươi!”



Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

- E chân thành cảm ơn &LT3