Lạc Nam cùng hai nữ nhân băng qua thảo nguyên đầy nắng và gió, xa xa đã nhìn thấy một ngọn núi cao chót vót mờ mờ ảo ảo ẩn phía sau mây.
“Nơi này được gọi là Vô Lượng Thảo Nguyên, mà ngọn núi phía xa kia chính là Vô Lượng Sơn mà ngươi cần đến...” Bích Tiêu lên tiếng nói.
“Sư thúc có vẻ thường xuyên đến Đạo Giới?” Lạc Nam mỉm cười hỏi, hắn thấy Bích Tiêu hiểu biết khá nhiều.
“Quá trình ta đột phá từ Đạo Cảnh đến Đại Đạo Cảnh chủ yếu là diễn ra tại Đạo Giới.” Bích Tiêu thong dong nói:
“Lại thêm tai mắt của Phản Đạo Hội ở Đạo Giới cũng có một số, bọn họ cung cấp không ít tin tức cho ta.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, từ danh sách các thành viên của Phá Đạo Hội...hắn biết đây thật sự là thế lực ngoạ hổ tàng long.
Tận hưởng những luồng gió, ba người chậm rãi đến gần chân núi, Lạc Nam bỗng nhiên nói:
“Đợi tiểu tử một chút.”
Bích Tiêu và Đông Hoa nhìn nhau khó hiểu, chỉ thấy hắn đã lao người bay xuống một thung lũng bên vách núi.
Không lâu sau, Lạc Nam từ bên dưới bay lên, trong tay đã mang theo hai bó anh đào hồng thắm rực rỡ được gói tỉ mỉ đưa đến, nở nụ cười nói:
“Mặc dù chúng nó không thể sánh bằng vẻ đẹp của hai nàng nhưng có thể tô điểm thêm cho sự hoàn mỹ đó.”
“Lắm chuyện.” Đông Hoa nhịn không được nhoẻn miệng cười:
“Với dung nhan của ta còn cần hoa tô điểm thêm nữa sao?”
Dù nói vậy nhưng tay nàng đã nhận lấy bó hoa anh đào hắn đưa đến.
Chỉ có Bích Tiêu là không chút biểu tình, lạnh nhạt nói: “Tiểu tử ngươi định dụ dỗ sư thúc của mình như tiểu nữ nhân?”
“Một chút tâm ý của ta mà thôi.” Lạc Nam mỉm cười: “Xem như đa tạ sư thúc bảo hộ khi ta độ kiếp, nếu một đoá hoa này không đủ...vậy tương lai chỉ đành dùng thứ quý giá hơn hồi báo vậy.”
Bích Tiêu nhẹ chau mày, lo lắng tên tiểu tử này suy nghĩ nhiều, liền lắc đầu nói: “Không cần, có lòng là đủ rồi.”
Nói xong cũng nhận lấy bó anh đào trong tay hắn.
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, chỉ tay xuống bên dưới thung lũng: “Phía dưới có thật nhiều gốc anh đào nở rộ, vốn là một bức hoạ rất đẹp nhưng lại thiếu...”
“Thiếu cái gì?” Đông Hoa hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên là thiếu nhân vật chính.” Lạc Nam nghiêm trang nói:
“Hoa đẹp đến mấy cũng chỉ để làm nền, không có mỹ nhân đứng giữa nền hoa, mọi thứ chỉ là điều vô nghĩa.”
“Khanh khách.” Đông Hoa cười đến run rẩy, ngón trỏ chỉ lên trán hắn:
“Lão nương biết vì sao nhiều nữ nhân như thế bị ngươi lừa gạt, muốn vẽ chúng ta thì cứ nói thẳng.”
“Không hứng thú.” Bích Tiêu lên tiếng, nàng vốn luôn đeo mặt nạ...làm sao có thể cởi mặt nạ để lộ diện mạo cho hắn vẽ tranh?
Lạc Nam âm thầm buồn bực, bất quá vẫn kéo tay sư phụ Đông Hoa tiến về phía thung lũng.
Nàng cũng rất phối hợp rũ bỏ áo choàng, lộ ra một bộ váy dài rạng rỡ bên trong, khoe trọn những đường cong yêu mị.
Ánh mắt của hắn loé lên dị sắc, mang theo Đông Hoa đứng giữa vườn anh đào.
Quả thật vẻ đẹp của nàng khiến tất cả cảnh vật xung quanh trở thành phụ hoạ.
Hắn nhẹ phất tay, lực lượng quét qua, muôn vàn đoá hoa như mưa rơi xuống như mưa...
Vội vàng lấy ra cọ và giấy, một bức tranh mỹ nhân và hoa đẹp đến kinh tâm động phách đã được hoạ ra.
Hơi suy nghĩ, Lạc Nam ở dưới góc tranh viết ra mấy chữ: “Đoá hoa mỹ lệ nhất của Lạc Nam.”
“Thế nào?” Đông Hoa thấy hắn vẽ xong cũng cất bước đi đến, mắt đẹp nhất thời sáng lên.
Bên trong hoạ là một mỹ nhân như hoà mình cùng những cánh hoa anh đào, tất cả đều tô điểm thêm cho sự cao quý, diễm lệ và mỹ miều của nàng, mỹ nhân đứng giữa trung tâm như toả sáng, thu hút mọi ánh nhìn, không phải nàng thì là ai?
Bờ môi mộng đỏ vô thức mỉm cười, bất quá khi nhìn thấy mấy chữ bên dưới góc tranh nhất thời nổi giận, hung hăng véo lỗ tai hắn:
“Ai là của ngươi? Xú tiểu tử chỉ giỏi chiếm tiện nghi.”
“Nàng chính là của ta.” Lạc Nam nắm chặt tay nàng tuyên bố:
“Ai cũng không thể cướp.”
Mi cong run rẩy, Đông Hoa đưa mắt nhìn hắn, lại cẩn thận quan sát thấy Bích Tiêu không chú ý đến nơi này, nhanh chóng kiểng chân lên như chuồn chuồn lướt nước hôn phớt lên môi hắn.
Lạc Nam biểu lộ si mê, hương thơm nồng nàn, sự mềm mại từ đôi môi nàng khiến hắn thật sâu lưu luyến.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam nói: “Năm đó ở Táng Địa đã muốn giữ lấy nàng nhưng vô lực, hiện tại liền sẽ không bỏ ra.”
“Suỵt.” Đông Hoa đưa ngón tay lên miệng ra hiệu hắn im lặng, nhịp tim đập thật nhanh.
Nàng sợ cứ để tên này nói tiếp mình sẽ không nhịn được mà luân hãm.
“Thứ này phải tịch thu.” Cướp lấy bức hoạ từ tay hắn cất giữ, Đông Hoa như hồ điệp bay khỏi thung lũng.
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, cảnh tượng vừa rồi đã được Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lưu lại thành hình ảnh, hắn sẽ giữ cả một đời.
...
Rời khỏi thung lũng, đã thấy Bích Tiêu chẳng biết từ bao giờ mang về một nữ yêu xa lạ.
Lạc Nam tròn mắt nhìn, chỉ thấy nữ yêu này sau lưng có cánh mỏng, trên đầu đeo vương miệng nữ hoàng, thân khoác hoàng bào với hai hoạ tiết trắng đen xen lẫn, ngũ quan yêu dị với điểm đặc biệt là đôi mắt đen thăm thẳm không có lòng trắng.
Thấy hắn đánh giá, Bích Tiêu lên tiếng giải thích: “Vị này là Ong Chúa, hay có thể gọi là Nữ Hoàng của Liệt Hoàng Phong, ngươi muốn bao nhiêu mật cứ thương lượng với nàng.”
“Hả?” Lạc Nam giật mình.
Lần này hắn ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái, trong đó có nhiệm vụ lấy mật của Liệt Hoàng Phong mang về Luyện Đan Đường.
Liệt Hoàng Phong vốn là một bầy ong có tập tính đoàn kết theo bầy và tính hiếu chiến rất mạnh, vốn cho rằng muốn trộm mật ong của bọn chúng sẽ mất không ít công sức, nào ngờ sư thúc trực tiếp đem Ong Chúa của người ta mang đến cho hắn.
Xem ra ở gần Vô Lượng Sơn này có Liệt Hoàng Phong tồn tại.
“Vị tỷ tỷ này, ta cần 100 lít mật ong của các vị.” Lạc Nam nói thẳng.
Mặc dù nhiệm vụ chỉ yêu cầu hắn lấy 50 lít, nhưng mật ong của Liệt Hoàng Phong là tài nguyên không tệ với khả năng làm nguyên liệu luyện đan, hắn cũng muốn lưu một nửa cho bản thân mình sử dụng.
Nữ Ong Chúa trong trẻo lên tiếng: “Đó không phải con số ít, ngươi có thể lấy ra thứ gì trao đổi?”
Lạc Nam vuốt cằm, lấy ra năm bình Phản Tỉnh Huyết đưa đến: “Đủ không?”
“Chưa đủ.” Nữ Ong Chúa lắc đầu.
Mật ong của các nàng sản xuất chính là tài nguyên Đạo Cấp, có thể dùng để luyện chế Đạo Đan, Phản Tỉnh Huyết tuy rằng lợi hại nhưng chỉ là tài nguyên Cửu Phẩm Chí Tôn mà thôi, còn kém hơn nhiều.
Lạc Nam khoé miệng giật giật, không ngờ ở Đạo Giới mình lại thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả mật ong mà cũng không đổi được.
Hắn lại lấy ra thêm mười Quả Bàn Đào.
“Thành giao!” Lúc này Nữ Ong Chúa mới chấp thuận gật đầu, thu lấy Phản Tỉnh Huyết cùng Bàn Đào Quả, đồng thời từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái túi đưa cho hắn.
Lạc Nam kiểm tra, phát hiện bên trong không gian của túi có vừa vặn 100 lít mật không thừa không thiếu, màu sắc óng vàng, hương thơm ngào ngạt.
“Đa tạ.” Hắn chắp tay.
“Lần sau cần mật cứ đến phía đông Vô Lượng Sơn tìm ta, đừng có nghĩ cách trộm cướp, cẩn thận kêu cả bầy đốt ngươi.” Nữ Ong Chúa cảnh cáo một tiếng, lúc này mới thả người bay đi.
Lạc Nam cười khổ, vốn hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đi cướp đồ của người khác, dù là Yêu Tộc thì thê tử của hắn cũng không ít người là Yêu Tộc, trong mắt hắn chủng tộc nào cũng đều như nhau, sư thúc giúp đỡ đem Nữ Ong Chúa đến giao dịch xem như vừa đúng tâm ý của hắn.
“Đây là tung tích Khoáng Thạch ở nhiệm vụ thứ hai ngươi cần tìm...” Bích Tiêu lại ném đến một khối ngọc bội.
“Khanh khách.” Đông Hoa thấy vậy cười trêu nói: “Rốt cuộc là nhiệm vụ của hắn hay nhiệm vụ của muội? Ta thấy muội còn quan tâm hắn hơn ta.”
“Hừ, hắn chậm trễ tu luyện mấy năm, nếu có vài nhiệm vụ đơn giản mà tốn quá nhiều thời gian, chẳng phải bị Độ Đạo Môn đánh giá thấp?” Bích Tiêu ngạo kiều nói:
“Ta giúp hắn để hắn được Độ Đạo Môn xem trọng, ngày sau thuận tiện cho đại sự mà thôi.”
Lạc Nam biết sư thúc khẩu thị tâm phi cũng không vạch trần nàng, chỉ kiểm tra tin tức bên trong Ngọc Bội.
Luyện Khí Đường của Độ Đạo Môn có hình vẽ của một loại Khoáng Thạch kỳ lạ, tuy nhiên lại không nhận định được đây là Khoáng Thạch nào và ở nơi đâu, cho nên mới phát động nhiệm vụ yêu cầu đệ tử tìm hiểu.
Mà dựa theo tin tức mà Bích Tiêu vừa đưa đến, loại Khoáng Thạch này gọi là Hỗn Độn Thạch...nó từ bên ngoài hỗn độn rơi xuống Đạo Giới, đang bị một Đạo Thống chuyên sở trường Luyện Khí thu giữ.
Vậy là ba nhiệm vụ đã được sư thúc hỗ trợ hoàn thành hai loại, chỉ còn nhiệm vụ hái Thiên Minh Thảo tại Vô Lượng Sơn mà thôi.
Ngoài ra còn cần tìm Hoàng Ngọc Động ở Vô Lượng Sơn để thu Rương Đặc Biệt Thiên Cấp.
Cảm thấy lời của sư thúc cũng có lý, nếu tốn quá nhiều thời gian cho ba loại nhiệm vụ, khó tránh khỏi bị Hương Trà sư tỷ xem nhẹ.
“Sư thúc biết Hoàng Ngọc Động ở đâu không?” Lạc Nam hỏi thăm.
“Ta đâu phải vạn năng mà cái gì cũng biết?” Bích Tiêu bĩu môi nói.
“Chậc, biết vậy vừa rồi hỏi thăm Nữ Ong Chúa.” Lạc Nam chép miệng.
Mặc dù biết Hoàng Ngọc Động nằm tại khu vực Vô Lượng Sơn, nhưng Vô Lượng Sơn này quá lớn, nhất thời khó xác định phương hướng của Hoàng Ngọc Động.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam đem hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám thả ra, trợ giúp mình tìm kiếm tung tích của các hang động tại Vô Lượng Sơn.
Mà hắn thì không nhanh không chậm mang theo hai vị mỹ nhân tiến vào trong núi.
...
Ba người vừa mới rời khỏi không lâu, hai thân ảnh một già một trẻ lặng lẽ xuất hiện.
Chính là Nguyệt Tường và một vị lão già đến từ Song Thần Môn.
Trong tay Nguyệt Tường cầm một bức hoạ, bên trên là tên nam tử diện mục hàm hậu cương nghị.
Chân dung Tiểu Ma, thứ này Nguyệt Tường đã phải thông qua vài mối quan hệ tại Độ Đạo Môn mới có thể đạt được.
Sau khi điều tra cẩn thận, Nguyệt Tường cũng xác định được Tiểu Ma quả thật không có chỗ dựa nào, hắn là được Không Mộc Đạo Nhân thua mua từ đấu giá của Trân Bảo Lâu, là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Vạn Ảnh Thiên Ma.
Điều này khiến Nguyệt Tường càng thêm hứng thú, bởi lẽ Không Mộc Đạo Nhân còn yếu hơn cả phụ thân của hắn, mà huyết mạch Vạn Ảnh Thiên Ma cũng cực kỳ giá trị, đó là còn chưa kể khả năng nhập đạo đối nghịch thiên địa của đối phương.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Tường nháy mắt cho lão già ra hiệu.
Lão già hiểu ý gật đầu, nhẹ nhàng nâng lên óng tay áo.
XÈO XÈO XÈO XÈO...
Từ trong óng tay áo, một đám côn trùng hình thù kỳ dị bay ra, sau đó nhanh chóng dung nhập cùng không gian, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
Hiển nhiên vị lão già này là một vị Trùng Sư, lúc này đã thông qua việc điều khiển cổ trùng hòng giúp Nguyệt Tường tìm kiếm tung tích đối tượng.
Vô Lượng Sơn có nhiều Yêu Tộc Cường Giả mạnh mẽ, Nguyệt Tường cũng không ngu ngốc đi lung tung tìm kiếm cho nên mới sử dụng cách này.
Nhưng hắn và lão già đều không biết rằng, tất cả hành vi vừa xảy ra đều bị một con Xích Nha Hắc Ám ẩn nấp trong bóng tối cạnh bên quan sát.
Bầy quạ của Lạc Nam có được Hắc Ám Quy Tắc cao cấp gia trì, ngay cả Đại Đạo Cảnh cũng không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Cho nên dù nó ở cách lão già và Nguyệt Tường không xa, cả hai vẫn chẳng cảm ứng được gì...
...
“Hừm...có chút phiền toái.”
Lạc Nam vuốt cằm nói.
“Chuyện gì?” Đông Hoa và Bích Tiêu lập tức hỏi.
“Có kẻ thấy túi da kia của ta quá đẹp trai, cầm theo bức hoạ của ta đi tìm kiếm, chẳng biết có ý đồ bất chính gì với ta.” Lạc Nam nhếch miệng cười tà.
“Đứng đắn một chút.” Bích Tiêu bất mãn trừng mắt: “Là kẻ nào? Ngươi vừa mới đến Đạo Giới chưa lâu chẳng lẽ đã gây thù chuốc oán?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ là có kẻ nào nhìn ngươi không vừa mắt?” Đông Hoa cũng quan tâm hỏi.
“Kẻ này ta nhìn không ra lai lịch, hắn lại mặc áo choàng đen nên không xác định được thế lực của hắn.” Lạc Nam chau mày suy nghĩ:
“Về phần gây thù chuốc oán, gần đây chỉ có xung đột nhỏ với một tên nhi tử của Đại Hộ Pháp trong môn mà thôi.”
“Thế giờ tính sao?” Đông Hoa lạnh lùng nói:
“Chẳng lẽ là tên kia sai người giết ngươi?”
Lạc Nam hơi suy tư, nếu sử dụng Thiên Cơ Lâu điều tra thân phận và ý đồ của kẻ kia thì quá tốn kém, dù sao thì đối phương cũng là Đại Đạo Cảnh, sẽ tiêu hao rất nhiều Điểm Danh Vọng của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn cười nói: “Trực tiếp bắt hắn tra hỏi là được.”
“Có cần chúng ta ra tay không?” Hai nữ hỏi.
“Không cần...” Lạc Nam tự tin vỗ ngực: “Ta muốn thử nghiệm chút chiến lực sau khi đã đột phá Đạo Cảnh.”
Hắn muốn sử dụng chân thân chiến đấu một lần, không phải dùng thân phận Tiểu Ma.
“Thế thì tốt.” Hai nàng nghe vậy cũng hứng thú, thật sự muốn nhìn xem Lạc Nam biểu hiện.
Thế là liền thi triển Quy Tắc Chi Lực bao trùm toàn thân, lặng lẽ nấp vào không gian.
Lạc Nam nhún nhún vai, tiến vào một góc sử dụng Luyện Huyết Hoá Thân Thuật biến thành hình dạng túi da của mình.
Luyện Huyết Hoá Thân Thuật tuy rằng không qua mặt được Đạo Cảnh...nhưng qua mặt đám côn trùng đang tiến đến thăm dò kia là rất dễ dàng.
Đám côn trùng kia chỉ có công dụng dò tìm, không đủ khả năng nhìn thấu Luyện Huyết Hoá Thân Thuật.
Hắn lấy hình dạng Tiểu Ma giả vờ đi lung tung, để lọt vào tầm quan sát của đám côn trùng, chuẩn bị câu cá.
Mà ở bên ngoài, lão già đã nở nụ cười dữ tợn: “Đã phát hiện mục tiêu thưa công tử, hắn vẫn đang tìm kiếm một mình bên sườn núi Vô Lượng Sơn.”
“Truy!” Nguyệt Tường cũng nhếch mép, thật sự không nghĩ mọi chuyện dễ dàng như thế.
Hắn và lão già hoá thành hai luồng tàn ảnh lặng lẽ xâm nhập vào trong núi.
Mang theo sự tự tin như sắp tóm được con mồi, lại không hề biết rằng ai là con mồi...ai là thợ săn.
...
Chúc cả nhà trưa vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3