Con Đường Bá Chủ

Chương 2416: Điều kiện của Lạc Nam




“Chúc mừng...”

Thấy Lạc Nam nắm tay Lạc Hà tiến ra, Ninh Huyền Tâm thản nhiên lên tiếng, ngồi trên lan can Bá Vũ Điện đón gió như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần.

Lạc Nam cười hề hề nhảy lên ôm lấy nàng: “Hay chúng ta cũng vào tắm một chút?”

“Đứng đắn một chút.” Ninh Huyền Tâm mắt hạnh trừng hắn, bất quá cũng không đem hắn đẩy ra, chỉ chuyển vấn đề đến chuyện chính sự:

“Vì sao không ở lại Đỉnh Lôi Chí Quốc chờ hành động, lại chạy đi đâu đây?”

“Có chút đồ cần lấy, các nàng chỉ cần bồi tiếp bên cạnh ta là được.” Lạc Nam hăng hái nở nụ cười.

Bá Vũ Điện hành tẩu đến một vùng phế tích hoang tàn, khắp nơi đều có thể nghe thấy thanh âm oán hồn đang gào thét, cực kỳ thê lương và thảm thiết.

Nơi này chính là địa bàn ngày trước của Vạn Linh Tộc.

Lần trước một Rương Đặc Biệt xuất hiện ở Bảo Tàng Động, một Rương Đặc Biệt xuất hiện ở thế lực thù địch, chính là Vạn Linh Tộc.

Nào ngờ Lạc Nam còn chưa kịp đến lấy, Vạn Linh Tộc đã chủ động nhắm vào Phạm Thanh Thuyên cùng Lôi Di Quân ở Bảo Tàng Động dẫn đến kết cục huỷ diệt.

Đối với Vạn Linh Tộc có khả năng sống sót cực kỳ quỷ dị, dù chỉ còn lại một luồng Linh Hồn trong số hàng vạn Linh Hồn lẫn trốn thành công, bọn hắn vẫn có cơ hội trở mình...cho nên khi tiêu diệt Vạn Linh Tộc, các vị nữ cường nhân đều vô cùng cẩn thận, thà diệt lầm còn hơn bỏ sót, gần như lật úp toàn bộ lãnh thổ của Vạn Linh Tộc lên không trung, nên mới tạo thành hiện trường hoang tàn đến cực điểm như thế này.

Lạc Nam đảo thần thức một vòng không phát hiện tung tích Rương Đặc Biệt.

“Chẳng lẽ nó bị chôn vùi dưới phế tích rồi?” Hắn âm thầm suy nghĩ.

Động lấy ý niệm ra hiệu cho đám Hắc Kim Cương Thiên Long một lần nữa tàn phá.

Chúng nó không để Lạc Nam phải thất vọng, thô bạo đem phế tích của Vạn Linh Tộc một lần nữa lật tung lên, đào sâu hàng vạn mét tạo thành các thung lũng khổng lồ.

Rốt cuộc trong đống đất đá hỗn loạn, Lạc Nam chứng kiến một chiếc rương màu hoàng kim đang bị vùi lấp.

Rương Đặc Biệt màu Hoàng Kim, tuy rằng không sánh bằng chiếc Rương Kim Cương trong Bảo Tàng Động nhưng cũng là cực kỳ bất phàm rồi.

Không hề do dự mở ra tại chỗ, ánh mắt Lạc Nam trở nên lấp loé.

Một kiện đồ vật xuất hiện trong tay hắn.

“Nó là cái gì?” Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà cũng hiếu kỳ quan sát.

Thứ này có hình dạng như một trái bầu màu trắng, toàn thân trong suốt, bên trong dường như chứa đựng rất nhiều Hồn Lực đang dồn nén.

“Đồ chơi này gọi là Bom Khoái Cảm.” Lạc Nam khoé miệng giật giật, hàng của Rương Đặc Biệt quả nhiên luôn luôn là đặc biệt.

“Bom Khoái Cảm? Chưa từng nghe qua.” Lạc Hà cùng Ninh Huyền Tâm đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng không hiểu nó có tác dụng gì, bất quá có vẻ không phải đồ vật tốt lành.

“Haha, chúng ta đi.” Lạc Nam hài hước cười đem Bom Khoái Cảm thu hồi.

Bá Vũ Điện một lần nữa hoành không mà đi.

...

Thất Thập Tông.

“Hắn lại đến rồi.”

Chứng kiến mười tám con Hắc Kim Cương Thiên Long cường thế hạ xuống bên cạnh Vĩnh Hằng Thiên Đảo, vô số đệ tử của Thất Thập Tông nhảy dựng lên.

Lần trước toàn bộ đều dốc sức ra tay, kết quả ngay cả gốc áo của Lạc Nam cũng không thể chạm tới, việc này đã tạo thành bóng ma trong lòng của những đệ tử tâm cao khí ngạo.

Khi đó bọn hắn còn cho rằng Lạc Nam có cao nhân phò trợ nên mới biểu hiện kinh khủng như vậy, kết quả đó chính là thực lực cá nhân của người ta, chênh lệch giữa Lạc Nam và bọn hắn đã là vô pháp so sánh.

Bước chân lên Vĩnh Hằng Thiên Đảo, Lạc Nam hướng các đệ tử thân thiện chào hỏi mặc cho sắc mặt đen kịch của bọn hắn.

“Cung nghênh Đông Hoa Cung Chủ.” Các vị trưởng lão nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra.

Bọn hắn cũng biết chuyện Lạc Nam đã cùng Tông Chủ kết minh, vì vậy thái độ đối với hắn hoàn toàn thay đổi, tuy chưa đến mức xem như người một nhà, bất quá mặt mũi vẫn là phải có.

“Bổn cung có việc cầu kiến Phạm Thanh Thuyên.” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề:

“Đây là đại sự quan trọng, chỉ ta và nàng.”

Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ đại sự gì lại bí mật đến mức cao tầng của Thất Thập Tông như bọn hắn cũng không được biết?

Bất quá bọn hắn cũng không dám phản đối, chỉ chắp tay nói rằng:

“Chờ chúng ta hỏi ý kiến của Tông Chủ.”

Lạc Nam ung dung mỉm cười, cùng Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau đó, Phạm Thanh Thuyên đã triệu kiến hắn vào đại điện.

Lúc này hiện trường chỉ còn lại Lạc Nam và ba người nữ nhân.

“Nói đi, có chuyện gì quan trọng?” Phạm Thanh Thuyên nhíu mày, chẳng lẽ tên này có được tin tức gì hữu dụng trước khi bước vào Ẩn Châu à? Bất quá cũng không đến mức bí mật như thế chứ?

“Chuyện này tính nghiêm trọng ảnh hưởng đến cả quá khứ và tương lai của Thất Thập Tông, cần phải thương nghị ở nơi thật sự bí mật.” Lạc Nam biểu lộ nghiêm túc đến cực điểm:

“Hay vào phòng ngủ của nàng thương lượng?”

Lời vừa nói ra, mấy nữ nhân đều dùng ánh mắt quái dị xem lấy hắn.

“Hồ nháo!” Phạm Thanh Thuyên nổi nóng đến mức hất văng cả chén trà trên bàn, thanh âm lạnh lùng:

“Đừng tưởng cứu bổn toạ một lần thì có thể ngã ngớn, đây không phải nơi để ngươi khi nam phách nữ.”

“Được thôi, nàng sẽ hối hận vì bỏ qua cơ hội lần này.” Lạc Nam nhún nhún vai.

“Ý ngươi là sao?” Phạm Thanh Thuyên hừ một tiếng, bầu ngực màu mỡ phập phồng.

Lạc Nam vuốt cằm, biết không để nữ cường nhân này thấy một chút thủ đoạn hấp dẫn nhất định nàng ta sẽ không để mình vào phòng.

Dù sao khuê phòng là nơi tư mật nhất của nữ nhân, bình thường chỉ có những người thân thiết nhất mới được tiến vào.

Nghĩ đến đây, hắn thả ra một tia khí tức.

ẦM ẦM ẦM...

Vĩnh Hằng Thiên Đảo đột ngột chấn động, sau đó mọi chuyện trở về như cũ.

“Chuyện gì xảy ra?” Phạm Thanh Thuyên giật mình đứng lên, truyền âm cho Vĩnh Hằng Thiên Đảo.

“Ta cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc của chủ nhân, bất quá vừa rồi quá nhanh, chưa thể xác minh được.” Khí linh của Vĩnh Hằng Thiên Đảo đáp lại.

Chủ nhân của Vĩnh Hằng Thiên Đảo không phải là Phạm Thanh Thuyên, mà chính là sư phụ của nàng, Vĩnh Hằng Chí Tôn – Thập Khánh Huyên nha.

Toàn thân Phạm Thanh Thuyên chấn động, nàng hít sâu một hơi nhìn Lạc Nam:

“Là ngươi làm?”

“Thế nào?” Lạc Nam nở nụ cười đắc ý: “Tin tưởng lời ta nói chứ? Có thể trao đổi riêng được chứ?”

Phạm Thanh Thuyên hầu như không chút do dự, chỉ cần có bất kỳ manh mối nào liên quan đến sư phụ dù chỉ là rất nhỏ, nàng cũng sẳn sàng đánh đổi mọi thứ, để một tên nam nhân vào phòng mà thôi, cũng chằng có gì đáng giá.

“Ngươi theo ta, chỉ một mình ngươi!” Phạm Thanh Thuyên quay người, không quên nhấn mạnh.

“Các nàng chờ ta một chút.” Lạc Nam nói với Ninh Huyền Tâm cùng Lạc Hà.

Sau lần trước thất bại ở chỗ Thi Mộ Tuyền, lần này Rương Đặc Biệt lại xuất hiện trong phòng của Phạm Thanh Thuyên, Lạc Nam đã rút kinh nghiệm không tiếp tục lén lút đi vào nữa, mà là đường đường chính chính.

Vĩnh Hằng Thiên Đảo có linh, mỗi một động tĩnh xảy ra bên trên nó đều có thể phát giác, vì vậy việc lén lút vào phòng của Phạm Thanh Thuyên không phải hành vi khôn ngoan, Lạc Nam quyết định để nàng tự mang mình vào.

Rất nhanh hai người đã đi đến một tiểu viện ở phía sau Vĩnh Hằng Thiên Đảo, nơi có hoàn cảnh thiên nhiên dễ chịu, hầu như không có các loài hoa thơm đặc sắc rạng rỡ, mà chỉ có các loại cỏ dại, thảo mộc xanh mát và những luồng gió nhẹ thổi qua.

Phạm Thanh Thuyên hơi dừng chân trước cửa phòng, hiển nhiên lần đầu tiên đưa một nam tử vào nơi riêng tư của mình, mà nam tử này còn là vị hôn phu của đồ đệ khiến nàng có chút mất tự nhiên.

Lạc Nam lại là không cho nàng cơ hội thay đổi ý định, hắn lách qua người nàng chủ động tiến vào bên trong.

Đảo mắt một vòng, căn phòng bố trí rất đơn giản, một chiếc giường gỗ, tủ gỗ có gương nhỏ, trước gương là vài vật dụng sinh hoạt như lược, khăn tay...

Rương Đặc Biệt lại nằm ngay đầu giường.

Như một cơn gió, Lạc Nam lập tức Dịch Chuyển Tức Thời đặt mông lên giường, thuận tiện thu thập Rương Đặc Biệt, ra vẻ tự nhiên thoải mái cười nói:

“Nơi nghỉ ngơi rất đơn giản, giống với tính cách của nàng.”

“Ngươi cút xuống!” Phạm Thanh Thuyên chân mày dựng thẳng, một ngọn lửa phẫn nộ có dấu hiệu bạo phát.

Cho hắn vào phòng đã là cực hạn, kết quả hắn còn ngồi lên giường của nàng, nơi mà nàng thường xếp bằng tĩnh tu đã nhiễm khí tức của giống đực.

Bất quá lời tiếp theo của Lạc Nam khiến ngọn lửa đang bùng nổ trong ngực nàng bị đè ép xuống:

“Không biết nàng có nghe qua về Thể Hồn Châu?”

“Ngươi vừa nói cái gì?” Phạm Thanh Thuyên lập tức bị thu hút sự chú ý, thậm chí quên mất cả việc hắn đang ngồi trên giường.

“Thể Hồn Châu...” Lạc Nam cười tủm tỉm nói.

Phạm Thanh Thuyên tâm tình có chút kích động, gật đầu nói: “Thể Hồn Châu là Chí Bảo nổi tiếng của sư phụ, khi còn bé ta còn được tu luyện bên trong đó, làm sao có thể không biết?”

“Vậy thì cho nàng.” Lạc Nam thoải mái phất tay, đem một viên hạt châu ném đến trước mặt Phạm Thanh Thuyên, bản thân mình thì lười biếng nằm trên giường của nàng, còn kéo chăn lên đắp lấy.

Không thể không nói, rất thơm và thư thái a...

Phạm Thanh Thuyên mắt đẹp tròn xoe, môi đỏ há hốc thật lâu không thể khép lại được.

Toàn bộ chú ý lực của nàng lúc này đã hội tụ vào viên châu đang trôi nổi ở trước mặt mình.

ẦM ẦM ẦM...

Vĩnh Hằng Thiên Đảo điên cuồng rung động, đây chính là khí tức mà vừa rồi nó cảm nhận được, chính là người bạn già của nó, Thể Hồn Châu của chủ nhân...không thể sai được.

Phạm Thanh Thuyên bàn tay run rẩy tiếp nhận Thể Hồn Châu, chỉ cảm thấy thật sự không tưởng tượng nổi.

Đáng tiếc có vẻ Thể Hồn Châu đã trải qua rất nhiều chuyện, linh trí năm xưa của nó đã không còn, chỉ còn lại trí tuệ như trẻ nhỏ vừa ra đời, không biết nói chuyện hay trao đổi.

Hai mắt của Phạm Thanh Thuyên có chút phiếm hồng, nàng nhìn Lạc Nam mở miệng:

“Ngươi...ngươi từ đâu đạt được Thể Hồn Châu?”

Năm đó khi sư phụ tìm nơi bí mật tiến vào ranh giới trong truyền thuyết kia, ngay cả Phạm Thanh Thuyên cũng không biết đó là nơi nào.

Sau quá nhiều năm sư phụ không về, liên kết với Vĩnh Hằng Thiên Đảo biến mất, toàn bộ Thất Thập Tông đều kết luận nàng đã thất bại và ngã xuống nên đành tuân theo di huấn của nàng, bế quan toả cảng chờ đợi Vĩnh Hằng Cổ Thể tái hiện nhân gian.

Trong thâm tâm, Phạm Thanh Thuyên sẽ không nguyện ý tin tưởng sư phụ của mình đã thật sự vẫn lạc khi chưa tìm thấy thi thể.

Bất quá thắng năm đằng đẳng chẳng có chút manh mối nào, nàng cũng đã dần dần tiếp nhận sự thật.

Vậy mà giờ đây, Chí Bảo hộ thân của sư phụ là Thể Hồn Châu xuất hiện trước mắt của nàng, điều này khiến nàng nhen nhóm lên tia hy vọng đã ngủ say, tràn ngập chờ mong đợi câu trả lời của Lạc Nam.

Lạc Nam đã sớm chuẩn bị cho tình huống này, vì vậy rất bình thản hồi đáp:

“Như nàng đã biết, bổn cung đã trở thành Tu La Thánh Tử, mà mạng lưới tình báo của Tu La Giáo thì trải rộng thiên hạ, có rất ít thứ Tu La Giáo không biết.”

“Trong lúc vô tình, ta từ các tình báo của Tu La Giáo biết được địa phương năm xưa Vĩnh Hằng Chí Tôn đột phá Cấm Kỵ nên thử cất công đến tìm.”

“Kết quả ta nhặt được một nửa Thể Châu và một nửa Hồn Châu, chúng nó bị phân tách thành hai mảnh giấy, ta đem kết hợp lại đã tạo thành Thể Hồn Châu hoàn chỉnh.”

Phạm Thanh Thuyên siết chặt Thể Hồn Châu trong tay, trịnh trọng nói: “Vậy là có khả năng sư phụ của ta vẫn còn sống?”

“Cái này thì ta chưa dám xác định.” Lạc Nam nhún vai:

“Nhưng nể mặt Giai Nghi, ta liền đem Thể Hồn Châu trả lại cho nàng.”

“Thành thật đa tạ.” Phạm Thanh Thuyên hiếm thấy cảm kích nhìn lấy nam nhân này.

Thể Hồn Châu là Chí Bảo cao cấp, Lạc Nam không nổi lên lòng tham mà đem nó trả lại cho nàng, hành vi này quá mức chuẩn mực và cao thượng, điều này có ý nghĩa quá lớn đối với nàng.

Thể Hồn Châu có thể nói là di vật của sư phụ, nó quý trọng hơn cả tài sản bên trong Bảo Tàng Động trong mắt Phạm Thanh Thuyên.

Thậm chí nàng đã nghĩ đến việc Lôi Giai Nghi có thể gả cho hắn có lẽ là chuyện tốt, nam nhân vừa có thân phận, vừa có thực lực và phẩm chất như hắn thật sự quá hiếm trong thời đại này.

“Không cần đa tạ, giao Thể Hồn Châu cho nàng phát huy tác dụng của nó, như vậy cũng có thể gia tăng thủ đoạn ở Ẩn Châu, đối với chúng ta đều có lợi.” Lạc Nam thản nhiên nói.

Thấy Phạm Thanh Thuyên có dấu hiệu cảm động, hắn tiếp tục dụ dỗ:

“Đừng quên mạng lưới tình báo khổng lồ của Tu La Giáo, nếu như dốc công tìm kiếm, nói không chừng sẽ tìm được manh mối liên quan đến sinh tử của Vĩnh Hằng Chí Tôn.”

Phạm Thanh Thuyên ánh mắt sáng ngời, đúng thật là như thế.

Nói về quan hệ tình báo, nàng thừa nhận Thất Thập Tông của mình chẳng là gì so với Tu La Giáo cả.

Nếu được Tu La Giáo hỗ trợ tìm kiếm tung tích sư phụ, nói không chừng sẽ thực sự có manh mối.

Việc tìm về Thể Hồn Châu khiến nàng dâng lên hy vọng mãnh liệt về việc sư phụ còn sống sót.

Nhưng nàng cũng hiểu Tu La Giáo không dễ vì người ngoài như nàng mà ra sức, trừ phi có Tu La Thánh Tử như Lạc Nam điều động.

“Ngươi có điều kiện gì?” Phạm Thanh Thuyên cắn cắn môi ngồi xuống đối diện.

“Ta không chỉ nhắm đến Ẩn Châu.” Lạc Nam thanh âm trầm thấp, lại rõ ràng rành mạch:

“Ta nhắm đến toàn thiên hạ Nguyên Giới.”

Đồng tử trong mắt Phạm Thanh Thuyên co lại, lòng cuộn trào từng đợt như nước thuỷ triều.

Nàng biết đây là một kẻ dã tâm, chỉ là không ngờ dã tâm đến mức độ này.

“Sau lần hành động ở Ẩn Châu, Thất Thập Tông phải tiếp tục vì ta chinh chiến thiên hạ.” Lạc Nam nhấn mạnh:

“Đây là điều kiện!”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở không đều của Phạm Thanh Thuyên...

...

Chúc cả nhà chiều năm mới vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3