Con Đường Bá Chủ

Chương 165: Bạch Ngọc Thành




“Trên mặt ta có gì kỳ quái sao?”

Bên trên không trung, Lạc Nam trong diện mạo Văn Lang quay sang Tiêu Thanh Tuyền hỏi một câu như vậy…

Từ lúc thoát khỏi đám hòa thượng, gần vạn dặm đường liên tục phi hành, nữ nhân Tiêu Thanh Tuyền này cứ trợn tròn mắt nhìn hắn, quả thật khó hiểu…

Tiêu Thanh Tuyền hít sâu một hơi, rốt cuộc lấy hết can đảm trong lòng, hỏi ngược lại hắn:

“Ngươi làm sao sở hữu cùng lúc hai loại Dị Hỏa? hơn nữa còn là Bát Hoanh Hoành Thiên Viêm xếp hạng thứ 6 trên Dị Hỏa Bảng…”

Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra việc hắn dùng đến Dị Hỏa thứ hai thật sự hù dọa nữ nhân này, thành thật giải thích nói:

“Công pháp ta tu luyện có chút đặc biệt, giúp ta có thể sở hữu nhiều Dị Hỏa hơn người bình thường!”

Trong lòng không thể cảm thán một tiếng đúng là người trong nghề, đoạn đường này liên tục bị người của Lạc gia và Huyết Linh Tông dò xét, bất quá hắn chỉ dùng thoáng một chút màu xanh của dị hỏa, không ai biết chính xác dị hỏa hắn dùng là gì…

Dù sao thì trong 16 loại Dị Hỏa, có màu xanh không phải chỉ riêng Hoành ThiênViêm đấy…

Tiêu Thanh Tuyền ánh mắt lóe lên, cũng không nhiều chuyện hỏi nhiều, nhưng âm thầm trao đổi với sư phụ trong cơ thể mình…

“Có thể cùng lúc sở hữu nhiều loại Dị Hỏa, tại đại lục này, vi sư chỉ biết hai loại công pháp làm được điều đó!” Âm thanh ngưng trọng của sư phụ Tiêu Thanh Tuyền vang lên…

“Ồ? Công pháp gì vậy sư phụ? Đẳng cấp cao lắm sao?” Tiêu Thanh Tuyền tò mò hỏi…

“Tại Hoàng Sa Đại Lục, có một Cửu Cấp thế lực tên là Hỏa Minh Giáo, sở hữu Hỏa Minh Phần Quyết, đây là công pháp Linh Cấp thượng phẩm, cũng đồng thời là công pháp trấn giáo của Hỏa Minh Giáo, giúp người tu luyện có khả năng sở hữu cùng lúc hai loại Dị Hỏa, đương nhiên cũng là công pháp Hỏa Hệ cực mạnh…” Sư phụ trong trẻo cảm khái nói…

“Ồ, Vậy còn Công pháp còn lại?” Tiêu Thanh Tuyền không nhịn được hỏi luôn…

Sư phụ nàng trầm mặc thoáng chốc, thở dài một hơi:

“Công pháp còn lại thuộc về một gia tộc hết sức bí ẩn, rất ít khi lộ diện trên đại lục, có thể cùng lúc sở hữu ba loại Dị Hỏa, bất quá cả tộc không ai làm được điều khủng bố này…”

Tiêu Thanh Tuyền thấy sư phụ không muốn nhiều lời, cũng biết điều dằn xuống tò mò trong lòng, hiếu kỳ liếc sang Lạc Nam, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ hắn là người của Hỏa Minh Giáo hay gia tộc bí ẩn kia sao?”

Lạc Nam đương nhiên không biết suy nghĩ của nàng, nếu biết cũng chỉ lắc đầu cười nhạt, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh của hắn có thể nuốt gọn tất cả Dị Hỏa trong thiên địa, đừng nói chỉ có vài ba loại…

Sau một canh giờ phi hành, rốt cuộc điểm đến đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt hai người…

Nhìn từ xa, đây là một thành trì không quá lớn, nhưng lại xa hoa đến cực điểm, lấp lánh dưới ánh mặt trời, phi thường kích thích thị giác…

Bạch Ngọc Thành…

Tên như ý nghĩa, cả toàn thành được đúc từ Bạch Ngọc quý giá, loại khoáng sản Bạch Ngọc này có thể điều hòa nhiệt độ hết sức thần kỳ, giá thành rất cao, một khối Bạch Ngọc tương đương một viên Thượng Phẩm Linh Thạch…

Lạc Nam thầm ước tính, nếu dùng toàn bộ Linh Thạch trên người hắn có hiện tại mang ra xây Bạch Ngọc Thành, có thể không đủ…

Phải biết hắn vơ vét ngân khố của Thanh Vân Tông, lại cộng thêm của cải Trọng Vô Danh để lại, số lượng hết sức kinh người…

Nhưng vẫn không đủ xây nên một thành trì Bạch Ngọc quý giá như vậy…

Bất quá cũng không thiếu bao nhiêu đâu…

“Bạch Ngọc Thành là một trong những thành trì giàu có nhất Tinh Cầu, nghe nói bên trong thành tụ tập rất nhiều Thương Hội, là thị trường giao dịch lý tưởng của tu sĩ trên đại lục, phồn hoa vô cùng…” Tiêu Thành Tuyền nhẹ giọng nói…

Lạc Nam gật đầu, mặc dù Đa Bảo Các là Thương Hội có quy mô lớn nhất, tuy nhiên cũng không phải một nhà độc đại…

Việt Long Tinh Cầu vẫn còn vô số thương hội lớn nhỏ khác nhau, mà Bạch Ngọc Thành này là nơi tập trung của không ít Thương Hội đó...

Phồn hoa như thế là điều dễ hiểu…



Hai người Lạc Nam hạ mình rơi xuống trước cửa thành, lập tức phải vào xếp hàng ngay ngắn, bởi trước mặt bọn họ còn không ít người đang tiến vào…

Muốn vào thành phải giao nộp lộ phí…

Có câu nói nhập gia tùy tục…

Đừng tưởng có chút tu vi là có thể giương oai tại Bạch Ngọc Thành, bên trong đều là kẻ có tiền, tài nguyên tu luyện chưa bao giờ là thiếu, đầy rẩy ngọa hổ tàng long…

Thậm chí theo Lạc Nam tìm hiểu trước đó, Phủ Thành Chủ của Bạch Ngọc Thành có thể sánh ngang với một Bát Cấp tu chân thế lực…

Vì thế hầu hết tu sĩ đến nơi này đều khá tuân thủ quy củ, không dám hống hách chút nào…

Nhân lúc xếp hàng chờ đợi, hắn mở ra Hệ Thống, xem lại nhiệm vụ cấp Huyền Thoại gần đây nhất…

Đối với phần thưởng phong phú của nhiệm vụ này, Lạc Nam rất quan tâm đấy…

Nhiệm vụ chú thích…

Ngũ Hành Tiểu Thế Giới: Tái tạo Linh Giới Châu thành một thế giới hoàn chỉnh có đầy đủ Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ, đồng nghĩa ký chủ trở thành người sáng lập thế giới…

Lạc Nam xem xong, chân mày cau lại, vội vàng hướng trong lòng hỏi thăm:

“Kim Nhi! giải thích rõ hơn về cái gọi là Ngũ Hành Tiểu Thế Giới xem nào…”

Kim Nhi xuất hiện trên bả vai hắn, hai chân đong đưa, nghiêm túc mở miệng:

“Linh Giới Châu của công tử hiện tại chỉ có thể xem là một kiện không gian pháp bảo mà thôi, còn tiểu thế giới chính là một tổng thể hoàn chỉnh, giống với Trái Đất kiếp trước của người, cũng giống như Việt Long Tinh Cầu này vậy…”

“Phải làm sao để có thể đem Linh Giới Châu thành Tiểu Thế Giới? nghe qua rất khủng bố…” Lạc Nam đau đầu, nói đùa sao? muốn hắn sáng tạo ra một thế giới như Trái Đất, một Việt Long Tinh? Hắn cũng không phải là thần…

“Bởi thế nên Hệ Thống mới không đặt ra thời hạn cho công tử, loại nhiệm vụ khủng bố này không cần làm cũng được, dù là Đại Năng tại Tiên giới cũng không dám vỗ ngực nói thành lập thế giới đâu!”

Kim Nhi bĩu môi, hiển nhiên cũng không tin Lạc Nam có thể làm được…

Bất quá càng là như thế, càng kích thích sự hiếu thắng của Lạc Nam, hắn nghiêm túc hỏi:

“Thành lập một tiểu Thế giới cần tụ tập đủ ngũ hành Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ…, Cung Đình Thụ có thể xem như Mộc, Cực Lạc Suối có thể xem như Thủy không?”

“Hì hì” Kim Nhi nhoẻn miệng cười, nàng lắc đầu nói:

“Công tử suy nghĩ quá ngây thơ rồi, bất kể là Cực Lạc Suối hay Cung Đình Thụ cũng chỉ là một dạng kiến trúc pháp bảo thôi, làm sao có thể đại diện cho thuộc tính Ngũ Hành để thành lập nên thế giới?”

“Vậy rốt cuộc ta phải cần thứ gì?” Lạc Nam sắc mặt không dễ nhìn…

“Cần chính là Hỗn Độn Khí, công tử cần thu thập năm loại lần lượt là: Hỗn Độn Thủy Khí, Hỗn Độn Hỏa Khí, Hỗn Độn Kim Khí, Hỗn Độn Mộc Khí, Hỗn Độn Thổ Khí, dùng năm loại khí này hòa vào Linh Giới Châu, chúng nó sẽ tự động hòa hợp và phát triển, từ đó sản sinh ra các khí khác như Phong, Ám… giúp Linh Giới Châu trở thành một thế giới hoàn chỉnh…”

Kim Nhi từ tốn giải thích…

“Hỗn Độn Khí? Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Từ đâu đạt được Hỗn Độn Khí?” Lạc Nam một mặt mộng bức…

“Hỗn Độn Khí tại Tiên giới cũng là dạng chí bảo, vạn năm chưa chắc xuất hiện một lần…bất quá nếu công tử thật tâm muốn thành lập Thế Giới, cứ cố gắng nâng cấp Hệ Thống đi, hiện tại mơ ước này còn quá xa vời…”

Kim Nhi động viên nói tiếp:

“Việc thành lập thế giới mặc dù khó khăn nghìn trùng, nhưng nếu có thể thành công, người sáng lập sẽ nhận được lực lượng của thế giới chúc phúc, chỗ tốt kinh khủng vô cùng, dù là Tiên giới Đại Năng cũng phải tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán…”

Lạc Nam hít sâu một hơi, không hổ là Huyền Thoại cấp nhiệm vụ, hắn bây giờ ngay cả cọng lông của nhiệm vụ này cũng không sờ tới được…

Xem ra lời hứa với Tần Mộng Ảnh còn gánh nặng đường xa a…



Không tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi đã đến lượt hắn và Tiêu Thành Tuyền vào thành…

“Phí vào thành của mỗi vị là 5 viên Cực Phẩm Linh Thạch!” Hộ vệ gác trước cửa thành từ tốn nói…

Lạc Nam gật đầu, lấy ra 10 viên Cực Phẩm Linh Thạch, đang muốn thanh toán cho cả hai người…

Cộc cộc cộc…

“Cút ra một bên cho bổn công tử…tất cả cút qua, bổn công tử muốn vào thành!”

Từ phía xa, một con Yêu Thú toàn thân phủ đầy giáp sắt, cái sừng nhọn trên đầu uy vũ vô cùng…

Độc Giác Thú – Tứ Giai Hậu Kỳ..

Cưỡi trên lưng Độc Giác Thú là một thanh niên toàn thân áo bào cao quý, gương mặt cuồng ngạo không xem ai ra gì, đang thúc mạnh Độc Giác Thú muốn vào thành…

Mặc kệ đám đông đang đứng xếp hàng, tên này rõ ràng muốn tông toàn bộ…

Trước sự hung hăng của hắn, đám người nhao nhao né tránh, trong lúc nhất thời, khung cảnh hỗn loạn đến cực điểm…

“Không phải Bạch Ngọc Thành nghiêm minh lắm sao?” Lạc Nam cau mày nhìn tên hộ vệ gác cổng mở miệng hỏi…

“Thanh niên kia là đệ đệ của Ngũ phu nhân, chính là một trong những thê thiếp được sủng ái nhất của thành chủ Bạch Ngọc Thành, ngang ngược thành tính, công tử tốt nhất nên tránh đường cho hắn vào…” Hộ vệ bất đắc dĩ giải thích…

Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy trầm mặt, bất kể ở nơi nào cũng có đám nhị thế tổ, chuyện này tập mãi cũng thành quen…

Bất quá mặc dù người vào thành phải xếp hàng nộp lộ phí, nhưng Cửa Thành rộng lớn vô cùng…

Dù Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền không tránh ra, vẫn còn một khoảng trống rất lớn thừa sức cho Độc Giác Thú tiến vào…

Thế nhưng đó là suy nghĩ của bọn hắn, thanh niên trên lưng Độc Giác Thú thấy có người vậy mà dám không nhường đường cho mình…cười lạnh một tiếng, vỗ lưng Độc Giác Thú quát lớn:

“Tông chết bọn hắn!”

RỐNG…

Độc Giác Thú nhận được lệnh của chủ nhân, càng thêm hung hăng càn quấy, tứ chi lực lưỡng chạy với tốc độ cao nhất…

Cái sừng nhọn trên đầu nhắm thẳng vào hai người Lạc Nam…

Hiển nhiên muốn thật sự tông chết bọn họ…

“Khốn kiếp!” Tiêu Thanh Tuyền thấy kẻ này hung hăng không biết lý lẽ như vậy, với bản tính của nàng cũng không nhịn được buộc miệng chửi mắng…

Mà Lạc Nam đang trong bộ dạng của Văn Lang thì không thèm chửi…

Áo choàng tung bay trong gió, Trọng Kiếm nặng ngàn cân trên lưng xuất hiện trong tay, cắm thẳng xuống mặt đất, che chắn trước người…

Độc Giác Thú đang hung hăng lao đến, không kịp giảm tốc, tông mạnh vào Trọng Kiếm…

Răng rắc…

Âm thanh đứt gảy vang lên…

Độc Giá Thú như gặp phản chấn cực mạnh, thân thể to xác văng mạnh ngược về sau, cái sừng trên đầu nát bấy, ngay cả thanh niên trên lưng nó cũng bị hất tung lên trời, chật vật vô cùng…

“Ực không xong rồi!” Hai tên hộ vệ trước cửa thành thấy cảnh này, nuốt nước miếng cái ực…

Bọn hắn biết sắp to chuyện…

Quả nhiên chỉ thấy thanh niên hống hách chật vật ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, oán độc nhìn Lạc Nam như muốn ăn tươi nuốt sống hắn…

“Ngươi vừa làm gì? Có biết bổn công tử là ai không? ngươi sẽ chết rất thảm, rất khó coi, ai cũng không thể cứu được ngươi!” Thanh niên chỉ thẳng mặt người đối diện hét ầm lên…

“Muốn giết người phải có giác ngộ bị giết!” Lạc Nam nhàn nhạt nói một câu như vậy…

Theo sau đó, thân thể hắn cùng lúc biến mất…

Trọng Kiếm nặng nề quét một đường dài trên mặt đất, hung hăng nện xuống đầu thanh niên…

“Rống!”

Độc Giác Thú thấy chủ nhân bị công kích, nó đè nén đau đớn do thương thế trên người, lao mạnh đến Lạc Nam…

“Đánh chó phải nhìn mặt chủ, nhưng chủ của ngươi cũng là chó, nên ta đánh cả hai…” Lạc Nam sát khí lan tỏa mà ra, một tay cầm chặt chuôi Kiếm nâng lên cao…

“Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết – Trấn Sơn”

Âm thanh thô cuồng từ miệng Lạc Nam vừa ra, hỏa diễm màu thiên thanh lập tức bao phủ toàn thân Trọng Kiếm, nhiệt độ cấp tốc nóng lên, mang theo tứ thế thái sơn áp đỉnh, trấn áp mà xuống…

Trước một kích này, Độc Giác Thú một lần nữa bị đập mạnh, chỉ là lần này nó không văng ra ngoài, trái lại toàn bộ thân thể nặng nề hoàn toàn lún sâu xuống mặt đất…

Dị hỏa màu thiên thanh hừng hực bóc cháy, trong thoáng chốc đã thiêu đốt nó thành một đám tro tàn…

Hình tượng hết sức tàn nhẫn…

“Không!” Thanh niên hống hách sắt mặt tái nhợt nhìn tình cảnh này, hoảng sợ hét to, vãi cả ra quần…

Hắn chỉ là một tên phá gia chi tử, thực lực ngay cả Nguyên Anh cũng chưa đạt tới, ỷ vào gia cảnh có chút quyền thế nên không xem ai ra gì, ngay cả Độc Giác Thú cũng là người nhà cho hắn…

Trước khí thế khủng bố của Lạc Nam, sao có thể chịu nổi?

Mắt thấy Trọng Kiếm sắp đập lên đầu hắn, một âm thanh từ tốn vang lên:

“Vị bằng hữu này, kiếm hạ lưu nhân, chừa cho nhau một con đường…!”

Theo sau đó, một thân ảnh già nua đột ngột xuất hiện, bàn tay hình thành chưởng kình, hướng Trọng Kiếm trên tay Lạc Nam đẩy mạnh…

ẦM…

Lạc Nam chỉ cảm thấy bàn tay hơi tê tê, buộc phải lùi về sau ba bước, cẩn trọng nhìn lão già áo đen vừa xuất hiện…

Mà lão già áo đen trong lòng càng thêm kinh hãi tột độ, bản thân hắn là một Hóa Thần Hậu Kỳ, vậy mà ăn một kiếm của nam tử này, cánh tay đầm đìa máu tươi, một tia Dị Hỏa vẫn không ngừng đốt cháy da thịt hắn…

“Dị hỏa sao?”

Sắt mặt Lão già ngưng trọng, điều động Thổ Linh Lực toàn thân, rốt cuộc thành công dập tắt tia Dị Hỏa màu xanh kia…

“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã giết Độc Giác Thú, nên tha mạng cho hắn, đối với chúng ta đều có lợi!” Lão già từ tốn nhìn “Văn Lang” nói…

“Ngươi là ai?” Lạc Nam nhướn mày nhìn lão già, người này là Hóa Thần Hậu Kỳ, mặc dù hắn không sợ nhưng cũng không thể xem thường…

Đúng lúc này, thanh niên hóng hách từ dưới đất ngồi bật dậy, ôm bắp chân lão già nhìn Lạc Nam hét lớn:

“Tam gia, mau giết hắn! hắn muốn giết ta…”

Lão già gọi Tam gia lắc đầu, một chưởng vỗ lên gáy thanh niên, đem hắn đánh hắn ngất xỉu, nhìn Lạc Nam giải thích:

“Hắn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, vì thế rất được Ngũ Phu Nhân cưng chiều, dẫn đến tính cách có phần cực đoan, mong tiểu huynh đệ nể mặt Thành Chủ bỏ qua một lần!”

“Mồ côi cha mẹ sao?”

Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng…nhớ lại hai kiếp làm người của mình, thở dài một tiếng nặng nề chứa đầy tâm sự, đem Trọng Kiếm mang lên vai…

“Lão già, giáo dục cho tốt hắn, bằng không hôm nay ta tha cho hắn, có ngày hắn cũng chết trên tay người khác…” Lạc Nam xoay người, bỏ lại một câu như vậy…

Tiêu Thanh Tuyền thấy bộ dạng của hắn như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác đồng cảm…

“Đa tạ hảo ý của tiểu huynh đệ! thương nhân chúng tôi chú trọng nhất là uy tín, lần này ngươi chịu thiệt thòi, chỉ cần đến phủ thành chủ sẽ được bồi thường một số Linh Thạch!”

Âm thanh của Tam gia truyền vào tai Lạc Nam…

Lạc Nam nghe vậy, vươn cao cánh tay lắc lắc ý bảo không cần, thong dong bước đi…

Đùa sao… các ngươi có thể bồi thường bao nhiêu?

Huống hồ hắn vào thành với mục đích dùng Truyền Tống Trận, cũng không muốn tiếp tục dây dưa thêm phiền phức…

Qua chuyện lần này, Lạc Nam hiểu được một điều, thương nhân làm ăn luôn chú trọng dĩ hòa vi quý, đổi lại thế lực tu chân khác đã liều mạng hoặc kéo hội vây công hắn rồi…

Nhìn bóng lưng Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền từ từ khuất xa, Tam gia thì thào lẩm bẩm:

“Trọng Kiếm? Dị Hỏa? chẳng lẽ truyền nhân của người đó xuất hiện rồi sao?”