Tại nghị sự đường của Lạc gia…
Lạc gia chín tên trưởng lão, mười tám tên hộ pháp, ba mươi sáu chấp sự đều có mặt tại đây…
Cả đám gương mặt âm trầm đến cực điểm, không dám thở mạnh một tiếng, âm thầm quan sát biểu tình của gia chủ đang ngồi nơi trung tâm…
Lạc Phá Lôi tay cầm Lưu Ảnh Ngọc, quan sát toàn bộ quá trình Lạc Anh Bang kéo đến Nương Tử Bang, cùng thái độ gây gắt quyết liệt của Lạc Nam…
Bên trong đôi mắt hắn, lôi đình không ngừng chóp động, khí tức băng hàn tỏa ra khiến toàn bộ không gian bắt đầu băng kết…
“Về nói với Lạc Phá Lôi, đừng nói cái ghế Thiếu Chủ hay gia chủ rác rưởi của các ngươi, cho dù cho ta ngồi lên đầu hắn, ta cũng ỉa vào!”
Đúng lúc này, bên trong Lưu Ảnh Ngọc phát ra âm thanh càn rở của Lạc Nam…
Tĩnh…yên tĩnh đến cực hạn…
Bầu không khí trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn âm thanh hít thở trầm trọng của Lạc Phá Lôi, cho thấy hắn đang đè nén tức giận đến dường nào…
“Ai có thể cho ta biết? hắn dựa vào đâu nói như vậy? dựa vào đâu ngạo mạn như vậy? là ai cho hắn lá gan? Ai làm chỗ dựa cho hắn?”
Rốt cuộc, âm thanh trầm thấp từ miệng Lạc Phá Lôi liên tục thốt ra, từng câu hỏi đều nghiến răng nghiến lợi, khiến đám cao tầng Lạc gia hơi rùng mình…
Đám người im lặng nhìn nhau, vẫn là Đại Trưởng Lão Lạc gia Lạc Thanh Liệt đứng dậy lên tiếng:
“Theo lão hủ nghĩ, kẻ này có thể trong thời gian ngắn ngũi hai năm đạt được thành tựu như vậy, nhất định là có cao nhân chỉ điểm!”
“Cao nhân? Lợi hại đến mức nào? Dám đắc tội toàn bộ Lạc gia chúng ta sao?” Lạc Phá Lôi nghiêm nghị hỏi…
Lạc Thanh Liệt im lặng, chuyện này quả thật không biết trả lời thế nào, nếu nói vị cao nhân kia lợi hại như vậy, tại sao không đích thân đánh đến Lạc gia…
Còn nếu cao nhân kia không lợi hại, tại sao lại bồi dưỡng Lạc Nam trong hai năm ngắn ngũi trở nên khủng bố như thế?
Lúc này, một trung niên râu dê ung dung đứng dậy…thu hút toàn bộ ánh nhìn của người có mặt, ngay cả Lạc Phá Lôi cũng không ngoại lệ…
Trung niên này có tên Lạc Lượng, Tứ Trưởng Lão của Lạc gia, có tu vi Luyện Hư Trung Kỳ…
Nhưng thứ khiến người Lạc gia tin cậy không phải thực lực của hắn, mà là trí tuệ…
Lạc Lượng là một người cực kỳ thông minh, nhiều lần bày mưu tính kế giúp gia tộc phát triển, được Lạc Phá Lôi tin tưởng vô cùng…
“Chư vị, Lượng có chút suy nghĩ, mọi người xem có hợp lý không…” Lạc Lượng thong dong nói…
“Mời tứ trưởng lão!” Đám người đồng thanh, cùng nhau vểnh tai…
“Chắc tất cả chúng ta ở đây không ai quên được chuyện 2 năm về trước, khi Thiên Đạo Chi Nhãn bất ngờ xuất hiện mang theo Lôi Kiếp khủng bố đánh xuống, khiến Lạc gia chúng ta nguyên khí đại thương, phải phong bế gia tộc, đến hiện tại vẫn chưa thể ngang nhiên hoạt động trở lại…!”
Lạc Lượng nói xong, toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai có thể quên trận tai nạn khủng bố khi đó…
“Nói tiếp!” Lạc Phá Lôi nhẹ mở miệng…
“Tại trận Lôi Kiếp kinh thiên kia, gia chủ vì bảo toàn lực lượng nồng cốt quan trọng của gia tộc, mà hy sinh đám kẻ hầu người hạ, đây là quyết định anh minh vô cùng, Lượng vô cùng bội phục!” Lạc Lượng chắp tay kính cẩn nói tiếp:
“Nhưng có lẽ tất cả chúng ta đều quên mất một điều, trong số đám người được hy sinh đó, có Lạc Nam …”
Vài âm thanh hít thở vang lên, bọn họ điều không phải người ngu, rất dễ dàng hiểu được Lạc Lượng muốn ám chỉ điều gì…
Một câu hỏi cùng lúc xuất hiện trong đầu người ở đây…
“Tại sao Lạc Nam có thể thoát khỏi trận Lôi Kiếp đó?” Lạc Thanh Liệt mở miệng đặt ra nghi vấn chung của tất cả mọi người…
“Đúng vậy, và câu trả lời lập tức xuất hiện…” Lạc Lượng ánh mắt lấp lóe hết sức sáng sủa, chứa đựng tài trí hơn người nói:
“Lạc Nam khi đó chỉ là một phế vật mù lòa, sức lực thậm chí thua kém một phàm nhân, hắn có thể thoát khỏi trận Lôi Kiếp kia, nhất định là được kẻ nào đó trợ giúp!”
“Mà kẻ có thể mang theo Lạc Nam vô thanh vô tức rời khỏi Lạc gia, chỉ có một cách duy nhất là xé rách hư không, vì thế tu vi của người kia ít nhất phải là Luyện Hư Kỳ…” Lạc Lượng phân tích hết sức cặn kẻ, hầu như không một vết xước…
“Nói rất hay!” Lạc Phá Lôi và đám người mở miệng khen ngợi…
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Lượng chắp tay, nghiêm túc nói tiếp:
“Lượng thậm chí mạo muội đoán rằng, trận tai nạn hai năm về trước, dẫn đến Thiên Đạo Chi Nhãn mang lôi kiếp công kích Lạc gia chúng ta là do người thần bí đó gây ra nhằm nhân cơ hội giải cứu Lạc Nam…”
Lạc Phá Lôi nhướn mày, đám cao tầng Lạc gia hai mặt nhìn nhau, cùng lúc đồng thanh nói:
“Nhất định là như vậy!”
Lạc gia bọn họ vốn đang yên đang lành, chẳng làm nên tội tình gì, lại đột ngột bị Thiên Đạo Chi Nhãn mang theo Lôi Kiếp đánh xuống, có thể nói là trong lòng oan ức đến cực điểm…
Những năm qua mặc dù gia tộc trong thời kỳ dưỡng thương, nhưng vẫn không ngừng âm thầm điều tra kẻ chủ mưu, đáng tiếc không thu hoặc được gì…
Lúc này nghĩ lại, thời điểm đó cũng trùng khớp với Lạc Nam mất tích, ai cũng cho rằng hắn chỉ là kẻ xấu số bị hy sinh, hiện tại nghĩ lại mới rợn người phát hiện, kẻ này có dính liếu đến chủ mưu…
Dù chuyện đã qua hai năm nhưng trong người một vài tên trưởng lão Lạc gia còn lưu trữ vết thương năm xưa chưa lành, cả đám căm hận kẻ hãm hại vô cùng, hận không thể lóc thịt uống máu hắn…
“Gia chủ, kẻ này xảo trả quỷ quyệt, năm xưa muốn dồn Lạc gia vào chỗ chết, không thể bỏ qua…” Lạc gia cao tầng cùng lúc đứng lên, hận ý thôn thiên…
Trong lúc nhất thời, sát khí bao trùm không gian, hận thù của Lạc Nam và Lạc gia triệt để bùng nổ, không còn đường để hòa giải…
“Nếu thật sự chuyện Thiên Đạo Chi Nhãn liên quan đến tiểu súc sinh này, hắn nhất định phải chết, mặc kệ người đứng sau lưng hắn là ai…” Lạc Phá Lôi vươn người đứng dậy, lôi đình trong mắt như ngưng tụ thành thực chất…
Hắn có quyền lực to lớn hôm nay cũng nhờ cái ghế gia chủ của Lạc gia đem lại, kẻ nào có khả năng gây bất lợi đến quyền lực của hắn và Lạc gia, điều phải chết…
“Gia chủ anh mi…”
“Thiên Hỏa Lôi Đình Thủ!”
ẦM ẦM ẦM…
Bọn hắn chưa kịp nói hết câu, cả đám chỉ thấy đất trời quay cuồng dữ dội, một loại công kích khủng bố mang theo vô tận biển lửa cùng lôi đình, vồ mạnh về Nghị Sự Đường của Lạc gia…
Nơi có toàn bộ Lạc gia cao tầng đang tập hợp…
Bên ngoài Nghị Sự Đường có trận pháp cấp cao bảo vệ, dưới một kích kinh thiên động địa kia trận pháp lập tức vỡ nát, nhưng cũng thành công phòng ngự trước một kích này…
Diễm Nguyệt Kỳ hai mắt bao trùm vô hạn phẩn nộ, lần trước sau khi cùng Lạc Nam tách ra, nàng âm thầm theo hắn tiến đến Nương Tử Bang quan sát hai cô con gái…
Kết quả nghe được đối thoại của Lạc Nam và chúng nữ, cũng biết được quá khứ thê thảm của hắn,,,
Không biết vì sao, Diễm Nguyệt Kỳ phẫn nộ hơn bao giờ hết, trái tim đau nhói từng đợt, chỉ hận không thể hủy diệt toàn bộ Lạc gia…
Mặc dù Lạc gia có canh phòng nghiêm ngặt, nhưng với tu vi của nàng làm sao bọn hắn có thể phát hiện?
Lúc này đây xé rách hư không, đứng trên đỉnh đầu của gia tộc này, một lần nữa thi triển công kích dữ tợn…
“Thiên Hỏa Thủ, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!”
Theo tiếng quát lạnh từ miệng nàng, bầu trời Lạc gia cấp tốc tối sầm lại, toàn bộ tộc nhân Lạc gia khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn vị tuyệt đại giai nhân đang bộc phát lửa giận trên trời cao…
ẦM ẦM…
Thiên Hỏa Thủ mang theo thế thái sơn áp đỉnh vồ đến Nghị Sự Đường…
Mà Ngũ Lôi Oanh Đỉnh không chịu thua kém, năm tia sét khủng bố ầm ầm giáng xuống…
“Kẻ nào dám vuốt râu hùm Lạc gia?”
Theo một tiếng phẫn nộ vang vọng trời cao, Lạc Phá Lôi mang theo Lạc Thanh Liệt xuất hiện trên không trung…
Nhìn hai loại công kích khủng bố đang lao xuống, sắt mặt bọn hắn lập tức bị vẻ ngưng trọng thay thế…
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng!”
Hai người nhìn nhau, cùng lúc thi triển hai loại Thiên Cấp Vũ Kỹ…
Vô tận Hàn Băng bao phủ trong tay, sức mạnh như có thể trích tinh lạc nguyệt, hai chưởng ấn lần lượt phá không mà bay, ngăn cản hai loại công kích khủng bố đang lao đến…
Thiên Hỏa Thủ và Ngũ Lôi Oanh Đỉnh va chạm Lạc Nguyệt Băng Chưởng, nổ tung liên tục vài tiếng trên không trung, không gian tầng tầng đổ nát…
Mà Lạc Phá Lôi cùng Lạc Thanh Liệt khiếp sợ ngẩng cao đầu, lúc này mới có thời gian quan sát nữ nhân kia…
Toàn thân Bạch Ma Chiến Bào bao trùm thân thể mê người, tóc dài tung bay trong gió, mắt phượng ngạo kiều mang theo phẫn nộ, khóe miệng xem thường chúng sinh, sát ý như có thể thôn thiên phệ địa…
Phong Hoa Tuyệt Đại…
“Làm sao có thể? Diễm Nguyệt Kỳ?” Lạc Phá Lôi kinh ngạc trợn tròn mắt, thốt lên một tiếng…
“Là Song Nguyệt Tiên Tử, đáng chết! sao lại là nàng?” Lạc Lượng đứng bên dưới quan sát, thầm mắng một tiếng, bay người lên không trung…
Song Nguyệt Tiên Tử, Song trong Thiên Hạ Vô Song, Nguyệt trong Diễm Nguyệt Kỳ…
Top 10 Hoàng Kim Bảng, không người không biết…
Vèo vèo vèo…
Theo từng âm thánh xé gió, chín tên trưởng lão của Lạc gia đồng loại xuất hiện, nghiêm nghị nhìn nữ nhân vừa tiến đến…
Diễm Nguyệt Kỳ lười nói nhảm, công kích một lần nữa được ngưng tụ, Kim Ô Hư Ảnh xuất hiện giữa không trung, nàng như một nữ chiến thần quân lâm Lạc gia…
“Diễm Nguyệt Kỳ, rốt cuộc là sao? ngươi muốn Lạc gia và Diễm gia đại chiến đúng không?” Lạc Phá Lôi lạnh lẽo quát, hy vọng nữ nhân này lấy lại lý trí…
“Súc sinh!” Diễm Nguyệt Kỳ nhàn nhạt phun ra hai chữ…
“Ngươi…” Lạc Phá Lôi tức giận toàn thân rung rẩy, áo bào tím tung bay, Lôi Đình điên cuồng bao bọc lấy hắn, khí thế chỉ kém Diễm Nguyệt Kỳ một chút…
Bên dưới mặt đất, vô số tộc nhân Lạc gia thực lực yếu kém rung lẩy bẩy nằm bẹp, bị khí thế của hai tuyệt đại cường giả ép đến mức không thở nổi…
“Gia chủ, bên cạnh Lạc Nam có hai nữ nhi của nàng!” Lạc Lượng nhớ lại cảnh tượng trong Lưu Ảnh Ngọc, truyền âm cho Lạc Phá Lôi…
Lạc Phá Lôi nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, thầm nghĩ xem ra nữ nhân này đến lấy lại công bằng cho con rể, tức giận quát:
“Diễm Nguyệt Kỳ, vì súc sinh kia mà trở mặt cùng Lạc gia, ngươi thấy xứng đáng không?”
Đám cao tầng Lạc gia đề phòng nhìn chằm chằm, có người móc ra pháp bảo bảo vệ cơ thể, không dám có chút xem thường…
“Súc sinh nào? Trong mắt bổn tọa chỉ có ngươi là súc sinh!” Diễm Nguyệt Kỳ càn rỡ nói, âm thanh vang vọng cửu tiêu…
Lạc Phá Lôi giận đến tím mặt, đả bao lâu rồi chưa ai dám hung hăng càn quấy trước mặt hắn như vậy…
“Ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm nay!” Lạc Phá Lôi nghiêm nghị hạ lệnh:
“Cùng nhau tiến lên, ta muốn nàng có đi không về!”
“Tuân lệnh!” Chín tên trưởng lão Lạc gia ầm vang nói…
“Haha, đây là khí phách của ngươi sao? cùng bổn tọa đơn đả độc đấu cũng không dám?” Diễm Nguyệt Kỳ như nữ hoàng cao ngạo, khinh thường cười to nói…
“Hừ, là ngươi tự tìm đường chết… Lôi Hoành Trường Không!”
Lạc Phá Lôi hừ lạnh, theo sau đó thi triển công kích mạnh mẽ của hắn…
Chỉ thấy lôi đình từng đợt bắt đầu đan xen vào nhau, phạm vi bao phủ cả không trung, chúng nó bắt đầu tập hợp trên tay Lạc Phá Lôi, không gian hình thành khe nứt…
Mà chín tên trưởng lão của Lạc gia nghiêm nghị dị thường, Huyền Băng điên cuồng huy động, Lạc Nguyệt Băng Chưởng đồng loạt xuất hiện trên tay…
Diễm Nguyệt Kỳ dung nhan quyết tuyệt, trước ánh mắt kinh hãi của đám người, hai loại dị hỏa mang theo lôi đình cấp tốc hòa lẫn vào nhau…
“Làm sao có thể? Lôi Hỏa Huyền Công? Hai loại Dị Hỏa?” Lạc Phá Lôi rợn cả tóc gáy…
“Diễm Lôi Kim Ô Phá!”
Rốt cuộc, Kim Ô khổng lồ vươn đôi cánh hùng vĩ kiệt ngạo rống to, mang theo thế hủy thiên diệt địa, lao mạnh mà đến Lạc Phá Lôi cùng chín tên trưởng lão…
“Toàn lực công kích!” Lạc Thanh Liệt rống to một tiếng, Lạc Nguyệt Băng Chưởng đẩy mạnh ra ngoài…
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng!” Tám tên trưởng lão còn lại đồng thanh quát…
Chín chưởng ấn phô thiên cái địa xuất hiện giữa không trung, bầu trời bị kết thành băng dài hàng vạn dặm, cảnh tượng hoành tráng đến cực hạn…
Không khí một bên nóng như núi lửa, một bên lạnh lẽo như băng sơn, tộc nhân Lạc gia chật vật điều động linh lực toàn thân bảo vệ…
“Lôi Đình Hoàng Không!” Lạc Phá Lôi không cam lòng yếu thế gào to, vô tận Lôi Đình từ cánh tay của hắn phá không mà ra…
Những nơi đi qua, Lôi Đình tung hoàng ngang dọc, thiên địa trở nên u ám, không gian tầng tầng vỡ vụn…
RỐNG…
Diễm Lôi Kim Ô Phá không biết sợ hãi là gì, cùng mười loại công kích kinh khủng ầm ầm va chạm…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Như đại chiến giữa các vì sao, bầu trời Lạc gia lâm vào một màu trắng xóa, làn sóng linh lực như thiên nhiên động chân nộ cuốn trôi không ít kiến trúc, đương nhiên cũng không ít sinh mệnh…
Mười thân ảnh bay mạnh ra ngoài, đụng nát vài tòa băng sơn…
Là Lạc Phá Lôi và chín tên trưởng lão…
“Bổn tọa tạm thời trúc giận thay hắn, đầu của các ngươi sẽ do đích thân hắn đến lấy!”
Thân ảnh Diễm Nguyệt Kỳ đã biến mất tự bao giờ, chỉ để lại âm thanh phiêu lãng nơi không trung…
“Phốc…”
Vài tên trưởng lão nhịn không được tức giận, phun ra vài ngụm máu đen…
Lạc Phá Lôi chật vật đứng dậy trong đống đổ nát, mặc kệ bộ dạng khó coi của mình, ngửa đầu lên trời lệ hống:
“Diễm Nguyệt Kỳ, Lạc Phá Lôi ta thề, Lạc gia và Diễm gia các ngươi không chết không thôi!”
Âm thanh mang theo vô vàn phẫn nộ truyền khắp bát phương, vô số cường giả nghe được âm thầm rùng mình…
Hai thế lực thù địch chính thức hình thành, lại là Bát Cấp thế lực, tầm ảnh hưởng mang tầm Đại Lục…
“Mọi người bình tĩnh, mau chóng cử người liên lạc với Băng Huyền Đế Quốc – Nhị Hoàng Tử!”
Lạc Lượng lau vết máu nơi khóe miệng, bình thản kiến nghị…
Đó là những thứ một trí giả nên làm…
“Đúng vậy, nữ nhân này dùng Lôi Hỏa Huyền Công, chính là kẻ địch của Băng Huyền Đế Quốc – Nhị Hoàng Tử…” Lạc Thanh Liệt vui mừng mở miệng…
“Không sai, thế lực của Nhị Hoàng Tử tại Băng Huyền Đế Quốc rất lớn, dưới trướng còn có Lâm gia phò tá!” Lạc Lượng gật đầu khẳng định…
“Cứ theo ý Tứ Trưởng Lão!” Lạc Phá Lôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói…
“Ngoài ra còn hai thế lực phải cấp tốc liên hệ!” Lạc Lượng chưa dừng lại ở đó…
“Nhà nào?” Đám người liếc nhìn…
Lạc Lượng ánh mắt híp lại, âm hiểm cười một tiếng:
“Phàm Ẩn Tự - Huyết Linh Tông…”
…