“… Trật tự.” Tiểu A Lưu lại nhắc nhở lần nữa, giọng đã nặng nề hơn.
Tạp âm sẽ làm ảnh hưởng tới sự tập trung của cậu, khó tránh khỏi cảm thấy phiền.
“Nhanh lên, nhanh lên!” Cô bé con vừa thúc giục vừa cầm mirco không buông tay,
“Ba ơi, ba có biết chơi xếp lego không?”
“Ba gi?”
“Còn ở đó không? Alo…” Giọng nói ngây thơ kéo suy nghĩ đang bay rất xa của Lục Chinh trở về, vậy là đầu bên kia vẫn còn một đứa nhóc khác sao?
Bỗng nhiên, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm túc: “Rốt cuộc các người là ai? Muốn chơi trò gì? Nói…”
“… Ba… ba ơi?” Giọng nói nức nở, kinh ngạc, đau lòng, suy sụp, đủ mọi loại tủi thân đều được bao hàm trong tiếng gọi này.
Lục Chinh nhíu mày, một luồng cảm xúc không rõ bao phủ lấy anh, vừa xa lạ lại vừa… không biết làm thế nào?
“Hu oa oa…” Tiếng khóc bật lên không kịp đề phòng, “Ba… quát… quát con…”
Lục Chinh cứng đờ.
“Không thích ba!” Nói xong, chỉ nghe bịch một tiếng, đến khi âm thanh vang lên lần nữa thì đã là tiếng của đứa bé trai…
“Lục Chinh,“ Gọi cả tên lẫn họ,
“Nghe nói ông rất giỏi.”
Nghe vậy, sửng sốt. “
Có dám đấu với tôi một lần không?” âm thanh non nớt tung ra thư thách đấu, vừa nghe thì thấy khá là buồn cười, nhưng sự nghiêm túc chứa đựng trong đó lại làm người ta không thể bỏ qua.
Lục Chinh đột nhiên híp mắt, trong mắt hơi lướt qua vẻ nguy hiểm: “Cậu muốn so thế nào?”
Đầu bên kia dường như hơi kinh ngạc nên chưa lập tức trả lời ngay.
Mà đám nhân viên kỹ thuật đang xem diễn bên cạnh cũng bị dọa sợ.
“Lôi Thần định tới thật à?”
“Chấp nhặt với trẻ con ư? Chuyện này chẳng giống phong cách của Lục Tướng lắm?”
“Quái thật!”
“Chẳng lẽ… là cha con thật?”
“Fuck! Đừng đùa thế chứ? Lục Tướng còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con…”
“A Lưu xấu xa! Em làm gì thế hả? Đó là ba mà…” Cô bé Ngộ Hạ trừng lớn đôi mắt hạnh lên.
Trước khi cô bé mở miệng nói chuyện thì A Lưu đã tắt micro đi rồi, thế nên đầu bên kia không nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
“Sao em có thể gọi thẳng tên như thế hả?”
“Không gọi thẳng tên thì gọi thế nào?” Cậu nhóc không cam lòng yêu thế.
“Đó là ba…”
“Hừ! Chị nhận ông ấy, nhưng ông ấy có nhận chị không?” Cô bé ngẩn người, ánh sáng trong mắt dần rút đi, cuối cùng mím chặt môi không nói gì nữa.
Tuy Ngộ Hạ còn nhỏ, cũng không suy nghĩ sâu xa được như em trai nhưng cô bé cũng không ngốc.
Nội tâm cảng trong trẻo thì cảm xúc càng mẫn cảm, ai đối xử với cô bé tốt, ai đối xử không tốt, cổ bẻ đều có thể phát hiện dễ dàng.
Vừa rồi, rõ ràng là Lục Chinh tỏ ra cực kỳ tàn nhẫn, quan trọng là dường như anh còn không quen biết cô bé.
Cô gái nhỏ lập tức cảm thấy thật đau lòng. A Lưu thấy cuối cùng cô bé cũng chịu ngồi yên thì mới lại mở micro lên, bắt đầu chuyên tâm đối phó với Lục Chinh…
“So xem hai chúng ta ai nhìn thấy đối phương trước đi.”
Tình huống trước mắt là A Lưu đã xâm lấn thành công, cấy vào trong CPU trung tâm của ban chỉ huy quân khu một chương trình ngựa gỗ.
Lúc trước, nhân viên kỹ thuật đã dùng chương trình phản xâm lấn để tiến hành bao vây tiêu diệt. Nhưng vì chương trình ngựa gỗ thăng cấp thành phiên bản khó hơn, bắt đầu sinh sôi nảy nở thông qua con đường xâm lấn nhỏ.
Bởi vậy, nhân viên kỹ thuật chỉ thiết trí được một “vòng vây” chứ chẳng giải quyết thêm được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn chức năng âm tần bị đối phương điều khiển, sau đó bắt lấy.
Sau đó, Lục Chinh tiếp nhận, phỏng theo chương trình của ngựa gỗ để soạn thảo chương trình phản xâm lấn, chống lại chúng ở khắp mọi nơi.
Tình hình hiện tại là thể lực của hai bên ngang bằng nhau, chương trình âm tần cũng đã chết cứng.
So xem ai nhìn thấy đối phương trước, nói đơn giản hơn chính là muốn xem ai chiếm được quyền khống chế video trước. Không phải gió Đông thổi át gió Tây thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông.
Hai cha con, một lớn một nhỏ, gần như là đồng thời tiến hành thao tác.
Tuy rằng cách một màn hình máy tính, không ai nhìn thấy ai, nhưng không khí tranh đua càng lúc càng mạnh. Năm phút đồng hồ sau, trong mắt A Lưu hiện lên vẻ trầm trọng, mày càng lúc càng nhíu chặt.
Bên kia, ý cười trong mắt Lục Chinh cũng càng lúc càng sâu. Ngô Hạ đứng ở bên cạnh, nín thở nhìn chăm chú, nắm tay nhỏ siết chặt lại, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Em trai, hay là ba đây? Thật rối rắm…
Tuy ba hơi hung dữ như thật sự rất cao lớn đẹp trai nha! Có điều em trai hình như đang rất cố gắng…
Lại qua năm phút đồng hồ nữa.
Bụp! Nắm tay nhỏ đập bốp xuống bàn phím, cậu nhóc cắn răng, vẻ mặt phẫn nộ.
Rốt cuộc, không thể nhịn nổi nữa…
“Shit!”
“Em trai…” Cô bé lập tức há hốc miệng.
Trong cảm nhận của cô bé, em trai rất hiếm khi cáu kỉnh, cùng lắm là chỉ làm nũng ở trước mặt mẹ thôi, thế mà giờ lại tức tối đến mức đập cả bàn phím, có thể thấy là đang tức tối không nhẹ chút nào.