Tiếng cánh trực thăng chuyển động phá vỡ đêm khuya yên tĩnh.
Tinh mơ, sắc trời cũng chưa tỏ lắm, bầu trời có một vài tia sáng xuất hiện, dự báo bình minh sắp đến. Tiếng động kia đã đánh thức những binh lính đang ngủ.
Lục Chinh: “Mọi người chuẩn bị lên máy bay, theo thứ tự từ tổ A đến tổ y!”
“Ôi… Tôi còn cho rằng phải đợi đến sáng trực thăng mới đến, giờ mới 4 giờ sáng, xem ra quân khu nhớ chúng ta rồi! Hề hề…”
“Nhiều chuyện!”
“Chẳng lẽ điều mà tôi nói không phải là điều cậu nghĩ hay sao?”
“… Không phải.”
“Vậy cậu cười trộm cái gì?”
“Tôi nói này Hồng Đào, cậu muốn đánh nhau chứ gì?”
“Nhào vô!”
“Vô thì vô!”
“Đủ rồi! Thấy sắp có thể về nhà nên hai tên nhóc các cậu liền lên cơn điên hả?” Hai người đồng loạt ngậm miệng lại, vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại sáng quắc như sói.
Hai tháng… Cuối cùng có thể về nhà rồi!
Lục Chinh đợi mọi người lên hết, sau khi điểm danh hoàn tất, mới tiện tay đóng cửa lại. Rất nhanh, cánh quạt bắt đầu xoay nhanh, nổi lên một cơn gió lớn, sau đó trực thăng bay lên bầu trời, 5 phút sau, bắt đầu bay vững vàng về phía trước.
Từ thung lũng Congo xuyên qua địa phận các châu lục, về đến trong nước, quá trình bay gần 10 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, trực thăng đáp vững xuống bãi đáp số ba của quân khu.
Mở cửa khoang trực thăng, một loạt binh lính nối đuôi bước xuống.
Lục Chinh: “Mọi người về nơi đóng quân trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi thông báo tiếp theo”
“Vâng!” Hành trình bay dài khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng tinh thần của mọi người đều rất tốt, nhất là sau khi nghe “thông báo tiếp theo”, ai nấy đều nôn nao không thôi.
Họ lập được công lớn như thế, xem ra chắc chắn là có phần thưởng rồi! Ai thăng hàm sẽ thăng hàm, ai điều chức sẽ điều chức, quan trọng nhất là chắc chắn phải có vài ngày nghỉ.
Những người chấp hành nhiệm vụ lần này đều do Lục Chinh lần lượt chọn ra, trong đó đa số đều là những cậu thanh niên tuổi từ 20 đến 25.
Người kết hôn rồi thì nhớ vợ, người chưa kết hôn thì nhớ bạn gái, ai nấy đều tràn đầy tinh lực và sức mạnh.
Họ đều hy vọng có thể được vài ngày nghỉ để cho họ chơi đùa thỏa thích.
“Bây giờ toàn thể trở về quân doanh, còn về kỳ nghỉ…” Lục Chinh ngừng nói. Mọi người nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi sẽ cố gắng tranh thủ giúp mọi người.”
“Cảm ơn lão đại!” Lục Chinh xua tay, mọi người rời đi theo trật tự, trở về quân doanh.
Còn anh xoay người đi vào tòa nhà văn phòng tổng tham mưu. Cốc cốc…
“Vào đi!” Lục Chinh đẩy cửa vào, vẫn là bộ trang phục màu rằn ri ấy, tuy có dính ít bụi trần và vết máu, nhưng không hề rõ ràng, trông vẫn điển trai như cũ.
Ông Cát ngẩng đầu, đặt cây bút máy trong tay xuống, không hề thấy bất ngờ.
Ông sớm đã nhận được tin… nhiệm vụ thành công, Lôi Thần sắp trở về.
“Về rồi à? Sao không đi nghỉ ngơi đi?” Mang theo mùi gió sương và máu tanh, vừa vào cửa thì ông Cát đã ngửi thấy rôi.
Nói không đau lòng là giả. Nhưng ý nghĩ lóe lên lại cắn răng nhịn xuống.
Lục Chinh chẳng hề nói vài câu khách sáo với ông cụ, trong mắt anh bùng lên hai ngọn lửa nhỏ, sáng bừng nóng rực.
Anh lên tiếng: “Thời hạn bốn năm, hôm nay là ngày cuối cùng.”
Nụ cười trêи khuôn mặt ông Cát cứng đờ: “Cậu…” Ánh mắt của Lục Chinh rất quyết đoán.
Một lúc sau, tấm lưng thẳng tắp của ông Cát cong xuống, cả người cứ như già thêm 10 tuổi.
Ông ta thở dài, ánh mắt toát lên cảm xúc phức tạp.
Lục Chinh đứng trước mặt ông ta, thẳng tắp như cây tùng, quật cường ngoan cố. Anh quyết tâm muốn làm theo ý mình!
“Ta nghĩ rằng thời gian bốn năm sẽ đủ để cậu nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ lại có kết quả như hôm nay.”
Lục Chinh giữ im lặng. Rất lâu trước đây, anh đã đưa ra sự lựa chọn, nói nhiều cũng vô ích.
“A Chinh, ta chứng kiến cậu trưởng thành, vô số lần chém giết và đổ máu mới đổi được địa vị và sức ảnh hưởng trong quân đội như ngày hôm nay. Các nhiệm vụ lớn bé đã hy sinh không biết bao nhiêu sinh mệnh quý giá, sự vất vả trong đó, người trong cuộc như cậu chắc càng hiểu rõ hơn ta. Từ bỏ đi có xứng đáng không?”
Anh vẫn im lặng, không đáp lời, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
Ông Cát quát lên: “Lục Chinh! Vì một người phụ nữ, ngay cả tín ngưỡng của mình mà cậu vẫn có thể từ bỏ được, đúng là kẻ hèn nhát!”
“Ha… Tín ngưỡng?” Vừa lên tiếng là giọng điệu khinh thường, vẻ mặt anh không có cảm xúc, lặng ngắt.
Suốt bốn năm trời, hình như anh đã quên mất nên khóc và cười như thế nào, biệt danh “Diêm vương sống” cũng đến từ đó.
“So với cô ấy, tín ngưỡng được coi là gì chứ?”
Cả người ông Cát run lên, ngón tay run rẩy, chỉ vào Lục Chinh: “Cậu… cậu…”
Lục Chinh nhìn thẳng vào mắt ông cụ: “Ngài nói xem, tính mạng mất rồi còn nói gì đến tín ngưỡng nữa?”
Da đã không còn thì lông biết dính vào đầu?
“Cô ta quan trọng đến thế sao? Có thể so sánh với tính mạng?”
Ánh mắt của Lục Chinh rất kiên định. Ông Cát vẫn thấy khó tin, thời gian bốn năm, đủ để giết chết một cuộc tình, quên đi một người.
Bốn năm trước, Lục Chinh trở về quân đội, cũng không còn nghe thấy hai chữ “Đàm Hi” được thốt ra từ miệng anh, mà ngược lại anh lại liều mạng chấp hành nhiệm vụ, nhìn dáng vẻ rõ ràng là muốn làm lại từ đầu.
Ông Cát cho rằng anh đã quên đi người phụ nữ đó.
Sau khi liên tục hoàn thành năm nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, Lục Chinh tìm đến ông và ông Bàng… “Trong thời hạn bốn năm, tôi sẽ bù đắp thay cô ấy những lỗi lầm cô ấy mắc phải.”
Khi đó, mục đích thật sự của anh mới lộ ra. “Bộ đội cần tôi, nhưng tôi chỉ cần cô ấy.”