Đến Zurich nửa năm, Đàm Hi dẫn hai đứa bé đi thuê một căn nhà to nằm ở ngoại ô.
Trong tay cô vẫn còn đang nắm giữ một số tiền vốn đầu tư có giá trị 200 triệu được đổi từ chứng khoán.
Dịch Phong Tước không có ý muốn truy dò số tiền này, cô cũng không ngại nhận về luôn.
Đây là số tiền cổ dùng tính mạng đổi lại ở kiếp trước! Không dùng cũng lãng phí.
Vì thế, đừng thấy có phải mang hai đứa con nhỏ, nhưng trêи thực tế Đàm Hi không hề thiếu tiền.
Số tiền vốn khởi động thành lập CK cũng bắt nguồn từ đây. Còn về việc vì sao Dịch Phong Tước không đòi lại số tiền này, Đàm Hi đã từng tò mò, nhưng không định tìm hiểu sâu thêm.
Đối với Cố Miền, cô cảm thấy rất hổ thẹn, một lòng muốn bù đắp. Nhưng quá khứ đã là quá khứ, kết cục đã định sẵn là sẽ vụt mất.
Cô thừa nhận, “Viêm Hề” quả thật đã từng thích “đổ ngốc” ngơ ngác nhưng đối xử rất tốt với cô.
Nếu không có cũng sẽ không lấy can đảm, lên kế hoạch thực hiện một buổi tỏ tình quả cảm như thế.
Không ai biết được, cổ của năm đó đã quyết tâm lớn đến nhường nào mới nói lên ba chữ “tôi thích cậu” với Cổ Miến.
Vì thế cũng không ai có thể hiểu được vào giây phút cô bị từ chối, trái tim của cô còn đau đớn hơn cả linh hôn.
May mà thời gian là một liều thuốc hay, có thể từ từ chữa lành vết thương. Khi một chút xíu rung động đối với Cố Miên lại bị sự hổ thẹn và hối hận bao trùm vùi lấp, vào giây phút cô lựa chọn nhảy xuống vực, Viêm Hề mới phát hiện hóa ra đoạn tình cảm bị cô xem như vết sẹo không muốn nhớ lại kia đã dần dần phai mờ nhạt nhòa.
Vì thế, giây phút đối diện với cái chết, Đàm Hi vô cùng thản nhiên.
Cô nghĩ, không ai nợ ai, chỉ có trời xui đất khiến, có duyên không phận.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định phải học cách yêu một người, nuôi dưỡng một cuộc tình, thậm chí lập gia đình, sinh hai đứa con kháu khỉnh đáng yêu…
Sau đó, cô sống lại. Sau đó nữa, cô gặp được Lục Chinh. Và giờ đây, cô đã có con của hai người.
Kiếp này, Đàm Hi chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Cầu nhân đức được nhân đức.
Cô đặt tên cho con trai là Xuyên Lưu, chỉ hy vọng trăm sông đổ về biển, mỗi bước chân đều là những bước chinh phạt.
Cô đặt tên cho con gái là Ngộ Hạ, là vì muốn kỷ niệm mùa hè họ lần đầu gặp nhau.
Con trai đại diện cho tín ngưỡng và truy cầu của anh, con gái thì là tất cả mọi sự dịu dàng và quyến luyến của anh. Cho dù không thể gặp được, nhưng hình dáng của anh chưa bao giờ mờ đi trong suy nghĩ của cô.
Lần đầu đến Zurich, Đàm Hi đứng trêи con đường hai người từng nắm tay đi qua, vành mắt cô bỗng nhiên nóng bừng.
Những ký ức ở nơi thẳm sâu nhất dâng trào lên như thủy triều, chúng dường như muốn dìm chết cô.
Sau đó, lượng công việc dày đặc ùa đến, Đàm Hi bận đến mức không có thời gian chăm sóc cho con, cũng không có thời gian suy nghĩ về người đó.
Năm thứ hai, tất cả mọi cố gắng cuối cùng cũng đơm hoa kết quả. Tập đoàn CK đứng vững chân trong giới tài chính Thụy Sĩ, bắt đầu phát triển ở các quốc gia lân cận, dần lớn mạnh lên với tốc độ kinh người.
Và Đàm Hi cũng cảng ngày càng bận, số bảo mẫu được mời đến chăm sóc hai đứa bé cũng từ một tăng lên đến ba.
Nhà nhiều người, diện tích cũng nhỏ lại. Đàm Hi lấy ra một số tiền, mua thẳng hai căn biệt thự, nối thông bức tường ở giữa, dựng thêm hàng rào ở bên ngoài, san bằng bể bơi và hồ phun nước, sửa thành một sân cỏ xanh mướt rộng lớn, tiện cho hai đứa bé vui đùa.
Vệ sĩ và người làm vườn cũng được bố trí đầy đủ, giống hệt dáng vẻ của một gia đình lớn, nhưng tất cả những nhân viên làm việc ở đây đều biết, nơi này còn thiếu một nam chủ nhân.
Đi cùng với việc công ty ngày càng lớn mạnh, giá trị của Đàm Hi cũng tăng lên vùn vụt. Không phải không có các cậu trai trẻ ngỏ lời, thậm chí có không ít người cùng giới, hoặc đối tác.
Đàm Hi đều từ chối hết, lý do là… “Con tôi đã có cha rồi.”
Không ít những thanh niên tuấn tú tự đánh giá cao mình phải trở về trong thất bại ê chề. Những năm qua, không phải Đàm Hi không quan tâm đến tình hình trong nước, nhất là tin tức về cha của hai đứa bé.
Nhưng Lục Chinh cứ như bốc hơi, cả Tứ Phương Thành đều không biết anh đi đâu, làm gì. Sau “cuộc chiến thương trường hào môn” kinh tâm động phách kia, sang năm thứ hai, Lục Chinh rời khỏi Lục Thị.
Ông cụ Lục – Lục Giác Dân trở về nắm giữ quyền công ty ở cái tuổi gần 80. Ông giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị, vị trí tổng tài bên dưới để trống.
Lúc Đàm Hi nghe được tin tức này, là khi cô vừa sinh con xong không lâu.
Khó hiểu, lo lắng, sầu lo, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, suýt chút nữa đã khiến cô mắc chứng trầm cảm sau khi sinh.
May mà Dịch Phong Tước phát hiện kịp thời, hắn đã mời ngay bác sĩ tâm lý. Nhưng không hề có tác dụng gì.
Trêи người Đàm Hi có cất giấu bí mật, lòng phòng bị quá lớn, tiềm thức từ chối giao lưu với bác sĩ tâm lý.
Nhận thấy tình hình càng ngày càng không lạc quan, bác sĩ tâm lý cũng bó tay, lúc này, một cấu của Dịch Phong Tước đã cứu lấy cô.
“Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, hắn ta sẽ không có việc gì đâu.” Sau đó, sức khỏe của Đàm Hi khôi phục trong kỳ tích.
Dịch Phong Tước nghĩ rằng cô sẽ truy hỏi, nhưng trêи thực tế, cô không hề làm thế.
Cô dẫn theo hai đứa con, sống bình lặng qua ngày, thậm chí cô còn gây dựng được một công ty đầu tư vào lúc hắn ta không hề biết.
“Đàm Hi, tôi cũng chẳng thể hiểu được cô.” Hắn nói.
“Anh không cần phải hiểu, chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì.”
“Không hận tôi?”
Cô xoay sang nhìn hắn.
Dịch Phong Tước: “Tôi ép cô rời xa Hoa Hạ, rời xa Lục Chinh.”
“Nếu tôi không muốn rời đi, thì tôi vẫn có hàng ngàn cách thoát khỏi sự uy hϊế͙p͙ của anh, anh tin không?” Là do cô tự nguyện thôi.
“… Cô cũng suy nghĩ cho hắn ta lắm đấy.” Đàm Hi xoay người rời đi.
Trêи thế giới này, không ai có thể ép buộc được cô, ngoại trừ bản thân cô ra.
Đại Điểm Điểm, anh không ở đó, kêu em phải trở về như thế nào đây?