Lục Chinh nín thở.
Thời Cảnh thấy vậy, đột nhiên thấy kinh ngạc vô cùng, “Tôi nói Lão Lục này, cậu tò mò gì chứ? Có phải em gái họ của cậu đâu…”
“Nói đi!” Giọng trầm, lãnh đạm, ánh mắt cũng lạnh tanh.
Thời Cảnh mất hứng, anh sờ sờ mũi, ngượng ngùng.
Chỉ nói đùa thôi mà, có cần phải vậy không… Lục Chinh mặc kệ anh ta lẩm bẩm cái gì, mặt bình lặng như nước, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Thời Cảnh không quên mục đích gọi anh đến là gì, “Trước khi Viêm Hề thành lập công ty đầu tư CK đã từng học ở Stanford, ngành tài chính.”
“Người đó nói?”
Thời Cảnh gật đầu.
Môi Lục Chinh hơi mím chặt: “Thế nên? Cậu muốn nói gì?”
“Khụ… Ngoài ra, còn phát hiện cô không chỉ học ngành tài chính mà còn học thêm công nghệ thông tin.”
Tình cảm Thời Cảnh dành cho đứa em gái này rất phức tạp, rất mâu thuẫn.
Ấn tượng lúc đầu đến từ lúc thấy cảnh bà cụ nhìn tấm hình lau nước mắt, mà cô gái xinh đẹp trẻ trung trêи tấm hình chính là cô út của anh.
Ông cụ không chịu được cảnh như vậy, tức giận đến mức suýt nữa lật cả mái nhà, trong miệng cứ nói “con gái bất hiếu”, nhưng bên trong lại thở dài thương tiếc, nước mắt rưng rưng.
Lúc Thời Tú bỏ nhà ra đi, Thời Cảnh không còn nhỏ nữa. Cô út trong trí nhớ là người phụ nữ dịu dàng phóng khoáng, biết kể chuyện, còn biết về nữa.
Lúc còn nhỏ anh có một dạo còn muốn khi lớn lên lấy cô út làm vợ nữa.
Đến khi lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn, đối với việc cô út quyết định bỏ nhà ra đi cũng từ từ bỏ qua. Chỉ cần cô sống hạnh phúc, người trong nhà tuy nhớ nhung, nhưng cũng yên tâm.
Nhưng trêи thực tế…
Thời Tú không những không có được hạnh phúc, mà còn mất sớm nữa.
Anh thậm chí còn không dám nói cho cụ bà trong nhà biết tin này.
Cũng may, Thời Tú để lại một đứa con duy nhất, cũng xem như có sự bù đắp.
Bất kể là vì báo đáp tấm lòng của cô út năm xưa với anh, hay là hoàn thành tâm nguyện đoàn viên của cụ bà thì Thời Cảnh cũng thể phải tìm được Viêm Hề, dù rằng, hy vọng có mong manh đến mấy…
Bỏ qua chuyện rửa tiền đó đi, trong lòng anh đối với cô em gái chưa từng gặp mặt này rất khâm phục.
Sinh viên trường Stanford, là một cái tên nhất nhì trong ngành tài chính trong nước, còn được mệnh danh là “kẻ điểm vàng”, dám đối đầu với tập đoàn Thiên Tước, không chỉ trốn mất, còn đem theo cả tội chứng rửa tiền và giấy chứng khoán trị giá trêи trời đem đi mất.
Gan to cẩn thận, nữ trung hào kiệt.
Nếu năm ấy những chuyện đó xảy ra trêи người anh, anh chưa chắc sẽ làm tốt hơn thế được.
“Nãy cậu bảo đã tìm được cô ta rồi?”