Căn phòng không sáng sủa lắm, chiếc quạt gió đang quay, phát ra tiếng két két, ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Hạt bụi lấm tấm trong không khí.
Đâu đó có mùi mốc ẩm ướt.
Cũ kỹ, âm u, lạnh ngắt.
Nhiễm Dao nổi hết cả da gà, tự nhiên sáp đến gần Hàn Sóc, “Sao tớ cảm thấy, có chút gì đó kinh khủng…”
“Khụ, cần phải bình tĩnh…” Nói thì dễ nhưng giọng điệu cô lại hơi run run.
Hàn Sóc bĩu môi, thực ra cô cũng hơi sợ.
“Không được sờ, không được xem, vậy vào đây làm gì?” Tạ Từ nhìn quanh một vòng, cười lạnh, “Có ý nghĩa sao?”
“Rõ ràng là…” Từ Dương nhún vai, “Khống ý nghĩa.”
“Được rồi, nói ít mấy câu, xem xong thì quay ra sớm.” Hứa Trạch mở miệng, mọi người đều không nói gì nữa.
Đàm Hi từ lúc bước vào đến giờ đều giữ im lặng, ánh mắt của cô còn u ám hơn cả ánh đèn, nhìn không thấu, sờ không rõ, mơ mơ hồ hồ.
Dường như có trăm nghìn lời nói, nhưng dường như lại không có gì.
15 phút sau, đi dạo sơ một vòng xong, ai ai cũng đều nối đuôi đi ra. Đàm Hi cũng không ở lại lâu.
Trương Bính lại giới thiệu tiếp bố trí khái quát của tổng quân khu, “… Còn sớm, mọi người có thể tự do đi lại hoạt động nửa tiếng, phạm vi chỉ ở trong tòa nhà này. Tóm lại một câu: cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe.”
Ánh mắt Hàn Sóc mừng rỡ, ôm trái bóng rổ không biết nhặt ở đầu, nhìn Hứa Trạch nhướn mày: “Bên ngoài có sân, chơi không?”
“Chậc…”, Từ Dương chống nạnh, như cười như không, “Xem ra, anh hùng có chí hướng chung thì phải? Lúc nãy anh Trạch bảo tay ngứa muốn chơi bóng rổ, kết quả là cậu đem trái bóng tới…” Thật đúng cho cậu buồn ngủ có chiếu manh.