Bị nhốt quá lâu rồi, bỗng nhiên lại nghe được buổi triển lãm giao lưu gì đó, nên Đàm Hi rất đồng ý, suy cho cùng đó cũng là ra ngoài hít thở không khí nhỉ?
Vì vậy, khi Phạm Trung Dương hỏi cô lần thứ hai, cô đã đồng ý.
“… Cũng tốt, đều là tiền bối trong giới, gặp mặt một chút cũng không phải chuyện không tốt.” Phạm Trung Dương hiếm khi tán thành như vậy.
“Tiền bối?” Đàm Hi nhíu mày.
“Ừ, hôm đó có rất nhiều nhà nghệ thuật tiền bối cũng sẽ có mặt, bao gồm cả ông Tang.”
^c…
Đàm Hi hít một hơi lạnh vào, nói ra từng chữ một: “Thầy chắc chắn, buổi triển lãm giao lưu này là tổ chức vì em chứ?”
Khóe môi Phạm Trung Lương hơi giật: “Làm sao, em không vui à?”
“Không có a.” Chỉ là có chút kinh ngạc thôi.
“Được rồi, chuẩn bị thật tốt đi. Nếu đã là triển lãm giao lưu thì sẽ phải đưa ra vài tác phẩm nhìn được một xíu. Vì vậy, mấy ngày này vẫn tiếp tục học, tiếp tục vẽ, đến khi khiến cho thấy Hoàng hài lòng mới thôi.”
Thầy Hoàng chính là người được Phạm Trung Dương mời đến dạy cố nền tảng của tranh sơn dầu, không những lý luận kiến thức phong phú, mà năng lực thực hành cũng rất mạnh, chỉ là phong cách mang kiểu học viện, không phải kiểu người sáng tác đơn thuần, nhưng rất thích hợp dạy học.
Đàm Hi: “…” Cuộc sống này thật nhàm chán, không có gì để lưu luyến cả.
Chớp mắt, đã đến buổi triển lãm giao lưu.
Địa điểm ở tầng ba tòa nhà Hội Tân, ở đây tầm nhìn rộng rãi, không bị che khuất.
Để thể hiện thành ý và tôn trọng, Đàm Hi đứng ở trước cửa, tự mình đón tiếp.
Phạm Trung Dương ở bên cạnh cô. Người đến đa số là bạn ông, trò chuyện bắt tay, dẫn đường tiếp đón, dù sao thì độ cong của môi không chút nào hạ xuống cả.
Rất nhanh Lê Diệp đã đến rồi.
Đi với bà còn có hai cậu con trai của nhà họ Cố, và một bé mập.
“Phụ nữ xấu, chúng ta lại gặp nhau!” Cố Tử Hàng có bày ra động tác đẹp trai, nhưng tiếc là tuổi còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy thật dễ thương.
Đàm Hi lẩm bẩm “thằng nhóc thối”, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi.
“Bà Lê, hoan nghênh.”
Lê Diệp tiến đến trước, nắm lấy tay cổ: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Cô bắt tay lại, nhẹ nhàng cúi đầu.
Lê Diệp không khỏi thầm khen ngợi, hành động có chừng mực, không kiêu căng không nóng nảy, rất tốt!
“Cô Đàm, tác phẩm nào ở đây là của cô vậy?” Cố Hoài Ngọc bế cậu con trai lên, nhìn về phía Đàm Hi hỏi.
“Năm bức sơn dầu ở trêи tường bên trái.”
Người đàn ông tiện thể nhìn sang, một lúc sau, gật gật đầu, “Màu sắc bạo dạn, kết cấu khéo léo tinh xảo.”
Đàm Hi ngoài việc cười và nói “cảm ơn” ra thì còn có thể làm gì?
Người đến là khách, tốt hay xấu cũng phải tiếp đãi.
“Chúc mừng.” Sau Cố Hoài Ngọc là một giọng nói hiền hòa dịu dàng.
Đàm Hi chỉ cảm thấy mí mắt giật mạnh, quay ra nhìn về hướng Cố Hoài Cẩn luôn bị cô cố ý bỏ qua.
Ánh mắt lấp láy, trêи mặt cô không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng đang cuộn trào sóng dữ. “Mời các vị vào trong.” Cố nghiêng người, làm tư thế mời, dùng cách này để tránh sự giao tiếp chính diện.
Bờ mỗi người đàn ông hơi cong lên, sau đó bước vào trong.
Tiếp đó là thời gian ngắm tranh, bàn luận tranh, bình phẩm tranh, một đám người đứng nói chuyện giao lưu trước những bức tranh, vô cùng thoải mái.
Phạm Trung Dương đưa Đàm Hi “bay” khắp hội trường, trước tiên giới thiệu người thầy này, sau lại làm quen với người lợi hại khác.
Nói chung khi đi hết một vòng, mặt Đàm Hi đã cười đến cứng đơ.
Nhưng thu hoạch được rất nhiều.
Trước tiên, những người này đều là “thứ dữ” đáng nể trong giới, có một đôi mắt sắc cộng thêm cái miệng lợi hại, đã bình luận bức vẽ của cô một cách khách quan hết một lượt từ đầu tới cuối.
Tất nhiên có khen có chế, trong đó không ít ý kiến đáng giá.
Lúc đầu, Đàm Hi có chút kiêu ngạo, trong lòng cũng thích, sau đó lại nghe đến say sưa.
Lần này, những người này ngoài thân phận nhà nghệ thuật ra thì còn là nhà giám định, tích lũy tiếng tăm và danh vọng nhiều năm, đối với cô mà nói đây là một sự giúp đỡ.
Suy cho cùng, nghệ thuật gia không phải chỉ dựa vào tác phẩm mà còn phải dựa vào cả danh tiếng nữa.
Đơn giản mà nói, phải có người lăng xê.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Phạm Trung Dương không cấm cô tham gia buổi triển lãm.
“Trung Dương, ống đúng là nhận được một người đồ đệ giỏi, đạt về danh dự mà mấy lão già chúng tôi không lấy được.”
“Người trẻ bây giờ, quá giỏi!” “Không phải sao? Trường Giang sóng sau đè sóng trước, những lão già như chúng ta làm sao mà so được.”
“Còn so gì nữa? Giờ đây là thiên hạ của người trẻ, còn chúng ta, cứ làm một tấm gương tốt là được, những cái khác không cần nghĩ tới.”
Có người khen thật lòng thì cũng có người ghen tức cay cú.
Tóm lại, bầu không khí cũng khá hài hòa.
Phạm Trung Dương khó khăn lắm mới thoát ra được, ông đến bên Lê Diệp, “Cảm ơn.”
Lê Diệp nhướng mày, lộ vẻ kinh ngạc, “Không ngờ có một ngày ông còn có thể hòa bình yên ổn mà với nói tiếng cảm ơn tôi.”
Giữa bọn họ có quá nhiều vết nứt không thể vượt qua từ lúc trẻ cho đến tuổi trung niên, nếu bước về trước một bước thì mối quan hệ sẽ lung lay sụp đổ.
Phạm Trung Dương yêu nhưng không có được, Lê Diệp sao lại không cảm thấy áy náy chứ?
Khi tình yêu và thù hận đan xen nhau lúc còn trẻ, ai có thể nói rõ được đây?
Giờ đây năm tháng trôi qua, gió sương đã bào mòn góc cạnh mọi thứ, có thể sống chung hòa bình với nhau như hôm nay, đã hiếm thấy lắm rồi.
“Đương nhiên phải cảm ơn.” Ánh mắt Phạm Trung Dương hướng về phía Đàm Hi đang đứng nói chuyện với người khác cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy niềm an ủi, “Bà có thể thể giúp nó một tay, tôi rất cảm kϊƈɦ.”
Lê Diệp nhìn theo, trêи khuôn mặt lộ nụ cười: “Trái tim yêu người tài, ai ai cũng có. Một hạt giống tốt như vậy cũng quá hời cho ông rồi.”
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên.
Lê Diệp: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại. A lô? Đã tới rồi sao? Ở đâu? Được, tôi sẽ xuống đón mọi người…”
Thấy bà cúp máy, Phạm Trung Dương hỏi: “Gì vậy?”
“Ông Tang đến rồi, tôi xuống dưới đón ông.”
“Cùng đi đi.”
“Ù.”
Khi Phạm Trung Dương và Lê Diệp đỡ lấy một ông già tóc bạc xuất hiện ở hiện trường, mọi người đều ồ lên.
Ông Tang đã hơn 80 tuổi, nửa năm trước còn trải qua một cơn trúng gió, xém chút cứ thế mà đi, hôm nay lại cố gắng đến đây chỉ để gặp cô gái nhỏ thẳng thắn không kiêng kỵ, dũng cảm hồi ban đầu đó.
Không sai, đây không phải lần đầu ông Tang và Đàm Hi gặp nhau.
Trước đây tại buổi triển lãm tranh cá nhân của Lê Diệp, Đàm Hi đã chỉ ra khuyết điểm của bức “Thu Thực” ngay tại chỗ, dẫn đến sự công kϊƈɦ của nhiều người, sau đó, ông Tang đứng ra, khẳng định và khen ngợi quan điểm của CÔ.
Cuối cùng Lê Diệp đứng ra làm rõ, thì ra là lỗi của nhân viên công tác, lấy tác phẩm nguệch ngạc của Cố Tử Hàng đặt vào chỗ treo bức tranh “Thu Thực”.
Cho nên mới xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm vậy.
Đàm Hi vì thế mà lọt vào mắt xanh của ông Tang, nhờ họa được phúc.
Ông Tang trước khi ra về đã đưa cho cô số điện thoại cá nhân, nhưng cô chưa lần nào gọi cả.
Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau.
Đàm Hi mỉm cười bước về trước, “Cháu chào ông Tang.” Giọng nói ngọt ngào, khiến cho ông lão cười hớn hở.
“Nhóc con, có đem cúp giải thưởng Luciano đến không?”
Cô gật đầu, lấy thứ từ cái giá để đồ ở kế bên xuống, đưa đến trước mặt ông lão.
Trong mắt ông Tang hình như có tia thương cảm lóe lên.
Chỉ thấy ông run run đưa tay ra, đón lấy đế của cái cúp, từ từ đưa lên trêи, nghiêm túc trân trọng giống như đối với người yêu.
Lê Diệp và Phạm Trung Dương nhìn nhau, không khỏi thở dài.
“Được lắm, đúng là giải thưởng Luciano… năm đó bà ấy không làm được, giờ đây đã có người giúp bà ấy hoàn thành rồi… thật tốt…”
Ông Tang do vấn đề sức khỏe nên không ở lại lâu, trợ lý nhanh chóng đưa ông về.
Đàm Hi tiễn ông xuống dưới lầu, nhìn cho đến khi bóng xe đi mất, mới thu ánh mắt về.
“Thầy” Phạm Trung Dương đứng bên cạnh cô, Đàm Hi tò mò hỏi, “Ông Tang sao vậy ạ?”
“Hỏi làm gì? Nhiều chuyện!”
“Nói nghe chút đi mà…” Cái chiều nũng nịu này dù làm trăm lần vẫn khiến Đàm Hi cảm thấy có chút lạnh gáy.
Phạm Trung Dương thở dài, “Đã là chuyện xưa lắm rồi…”
Vợ của ông Tang là một họa sĩ sơn dầu rất có thẩn, giấc mơ lớn nhất của bà là một ngày nào đó có thể chạm vào cúp Luciano, phá vỡ việc trong nước không ai giành được giải này. Nhưng đáng tiếc trời không thương xót hồng nhan, năm bà 32 tuổi, vì mắc bệnh tự kỷ nên đã kết liễu đời mình bằng một sợi dây thừng.
Ông Tang mãi vẫn không đi bước nữa, trong lòng vẫn thương nhớ người vợ đã mất, vì vậy khi thấy cúp Luciano mới có biểu hiện là như thế.
Buổi triển lãm vẫn diễn ra, Đàm Hi lên lầu, tiếp tục những cuộc xã giao.
Có thể vì mới nghe xong câu chuyện, lại uống chút rượu nên đầu cô choáng váng quay cuồng, trong lòng có chút buồn bực.
Cô dứt khoát trốn lên sân thượng, lúc này lỗ tại mới yên tĩnh được.
Buổi sáng có mưa rơi nên giờ không khí vẫn còn vương chút hơi ẩm, trộn lẫn với hơi gió thổi vào mặt, trong nháy mắt khiến người tỉnh táo được chút ít.
Đàm Hi đặt tay lên lan can, bộ đầm lễ phục dài bay trong gió, màu đỏ thu hút ánh nhìn.
Khi Dịch Phong Tước đến đây, thứ hắn thấy chính là cảnh tượng này.
Đột nhiên hắn nhớ đến một trang nhật ký của Cố Miền…
“… Cô ấy giống hệt bản nhạc Jazz cổ điển với vẻ mê hoặc đầy khiêm tốn, lần đầu sẽ khiến người khác cảm thấy thần bí, lần thứ hai sẽ không thể quên được. Nếu muốn dùng màu sắc để miêu tả cô thì chính là… đỏ!”