Lục Chinh nói lại một lượt tình hình đại khái, cuối cùng chốt hạ…
“Chú xem giải quyết thế nào?”
Đầu bên kia trầm mặc một lúc, rồi chợt truyền đến cầu cảm thán: “Tiểu A Chinh à, không ngờ cháu lại có bạn gái đấy!”
Nhị gia: “…” Trọng tâm không phải ở đó, cảm ơn!
“Cháu yên tâm đi, chú sẽ ngay lập tức cho bộ phận marketing bắt tay vào xử lý chuyện này” Dạ Huy Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, thằng nhóc này vạn năm không nở hoa, khó khăn lắm mới tươi tắn hơn, không thể vì chuyện vặt vãnh này quấy nhiễu được.
Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Chinh xong, Dạ Huy Nguyệt đã lại nhận được điện thoại của An An.
Dạ Huy Nguyệt ồ lên một tiếng, vội vàng nghe máy, cô cháu gái ông ta thương nhất đây mà.
“Cháu chào cậu”
“Tiểu An An, có phải cháu nhớ cậu rồi không?”
“Nhớ ạ”
“Ui chao chao, cháu gái ngoan! Áo bông nhỏ đáng yêu của cậu!”
An An đã sớm quen với những lời nói nghe buồn nôn và khoa trương quá mức này, nghe vậy đã có thể đạt đến cảnh giới không xấu hổ cũng không nổi giận, điềm nhiên hờ hững.
“Sao lại gọi điện thoại cho cậu vào giờ này hả?” Thông thường An An sẽ không gọi điện cho ông ta vào giờ làm việc, chỉ trừ khi có việc khẩn cấp quan trọng.
Nếu không thì sao cô cháu gái này lại khiến ông ta yêu thương nhất nhất được chứ?
Từ nhỏ tới lớn đều vô cùng hiểu chuyện, ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.
Bên kia, An An cũng không hề che giấu, kể lại một lượt chuyện Đàm Hi và Hàn Sóc lên top hot search, “… Cậu, Tinh Huy có thể xử lý giúp chuyện này được không?”
Một mặt, Tinh Huy có đội ngũ marketing lợi hại nhất ngành ở trong nước hiện nay; mặt khác, chuyện này đã bắt đầu liên quan đến Hàn Sóc, Tinh Huy ra tay là không thể hợp lý hơn được nữa.
Dạ Huy Nguyệt nghe xong, chẹp chẹp một tiếng, “Hôm nay là ngày gì vậy trời? Ai nấy đều vì chuyện này.”
An An hơi ngẩn người, “Còn có ai nữa?”
“Bạn trai của bạn cùng phòng cháu?”
“Lục?”
“Thì ra mọi người đều quen biết nhau”
Tinh Huy vừa ra tay đã biết ngay là có hay không.
Trước tiên là ảnh hậu Chu Mẫn công khai chuyện tình cảm, sau đó là ngôi sao trẻ đang nổi n Đình Vực công khai đã kết hôn.
Hai người này chỉ cần chọn đại một người đều là tin tức lớn, huống hồ lại còn hai người cùng lúc?
Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng ngắn ngủi, phía sau những tin tức liên quan phía sau top hot search đã có thêm một chữ “nổ”, đè xuống tin tức của Đàm Hi và Hàn Sóc với ưu thế tuyệt đối.
Mưa đến đúng lúc, có thể dùng từ đó để hình dung. Đám chó săn nghe tin lập tức hành động, tiêu điểm dư luận cũng theo đó nhanh chóng xảy ra sự chuyển dịch.
Rất nhanh sau đó, scandal của Đàm Hi đã nguội đi trêи mạng.
Bên kia Tinh Huy bắt đầu ra tay dọn sạch weibo, xóa những thứ cần xóa, dọn sạch những thứ cần dọn.
Thông tin cá nhân của Đàm Hi cũng biến mất hoàn toàn trêи internet chỉ trong vòng ba mươi phút ngắn ngủi.
Ba giờ chiều.
Hàn Sóc đăng status weibo, giải thích chi tiết những chuyện đã xảy ra, và trịnh trọng tuyên bố lần cuối cùng về khuynh hướng giới tính của mình.
Đến đây, chuỗi phản ứng dây chuyền hàng loạt sau sự kiện giải thưởng Luciano cũng đến hồi kết.
Đàm Hi từ chối các loại phỏng vấn, khiêm tốn giống như một người giành được giải thưởng Luciano giả mạo.
Nhưng vô tình lại để lại một ấn tượng người thần bí cho mọi người.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa giận dữ vô cùng, đi tìm Phạm Trung Dương: “Lễ tuyên dương không làm, nhưng còn những tin tức đó sao không làm luôn đi? Nghệ thuật gia có sự thanh cao của nghệ thuật gia, nhưng danh tiếng cũng rất quan trọng
Vẻ mặt Phạm Trung Dương biến đổi kỳ lạ.
Ở trong ngành của ông, sáng tác trung thành với linh hồn, xuất phát từ trái tim, nhưng còn hai chữ “danh tiếng” lại có nghĩa là được sự tán đồng của đa số công chúng, tuy đi theo thế tục, nhưng không thể xem thường.
Sáng tác dựa trêи căn nguyên là thực tiễn, còn chủ thể của thực tiễn lại là quần chúng.
Hay là đồng ý cho rồi?
Phạm Trung Dương tìm Đàm Hi, nói rõ suy nghĩ của mình.
Nhưng không ngờ, cô nhóc đó còn hờ hững hơn ông tưởng, “Phỏng vấn? Không cần đầu. Trêи mạng tin tức vừa mới được đẩy lui không được bao lâu, lúc này mà em thò đầu ra thì tướng ăn khó coi lắm”
Tướng ăn khó coi?!
Phạm Trung Dương: Người da đen mặt hình dấu hỏi chấm].JPG
Nếu đương sự đã không đồng ý, Phạm Trung Dương cũng không muốn cưỡng ép nữa. Thời đại này, người trẻ tuổi được như Đàm Hi không ham danh lợi, không thích nổi tiếng thực sự quá ít ỏi.
Ông phải bảo vệ cho kỹ!
Cứ như thế, Đàm Hi vẫn không bị ai làm phiền.
Ngày 18 tháng Mười, một cuộc điện thoại từ Thụy Sĩ khiến cho cuộc sống vốn bình lặng của Đàm Hi lại nổi sóng.
“A lô?”
“Là tôi, n Hoán.”
Đàm Hi đột nhiên run lên, hơi thở bất giác ngưng lại giây lát, “… Tình hình sao rồi?”
Bây giờ đã tròn ba mươi hai ngày trôi qua kể từ khi n Hoán rời đi.
Ban đầu khi n Hoán rời đi, để đảm bảo an toàn, hai người đã giao hẹn nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì hai người sẽ không liên hệ với nhau.
Bây giờ xem ra…
“Có chuyện gì rồi?”
Đầu dây bên kia dường như có gió thổi kêu phần phật. n Hoán mặc đồ đen, đứng trong bốt điện thoại, ánh mắt cảnh giác nhìn ra bốn phía xung quanh, sau khi đảm bảo chắc chắn an toàn, mới nói tiếp…
“Tôi bị truy sát, bây giờ đang ở Geneva”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Đàm Hi bất giác cuộn chặt lại: “Đối phương là ai?”
“Hắn ta đóng giả thành tên lưu manh đầu đường xó chợ, trêи người có hình xăm, nhìn rất giống đảng Hắc Thủ”
“Đã lấy được thứ tôi cần chưa?”
“Rồi”
Hai mắt Đàm Hi sáng lên.
n Hoán: “Truy sát cũng bắt đầu từ đó. Tôi nghi ngờ tập đoàn Thiên Tước đã phát hiện ra.”
“Có cần tôi phải người tiếp ứng cho anh không?”
“Không cần, ngày kia tôi về nước?
Đàm Hi nhíu mày, “Anh có ứng phó được không?”
Đầu bên kia cười một tiếng cực ngắn, không nói gì, đã thẳng tay dập điện thoại xuống.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, lông mày dần nhíu chặt lại.
Roet.
n Hoán kéo khóa áo jacket, kéo cổ áo lên che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ ra nửa sống mũi và đôi mắt xếch ở bên ngoài, vẫn đẹp một cách quá đáng.
Hắn đi men theo đường cái, đi thẳng đến một cửa hàng tiện lợi, vào trong.
Một bao thuốc, ba gói mì ăn liền, còn cả hai cái túi làm ấm tay.
Trời tháng Mười, Thụy Sĩ đã bắt đầu trở lạnh, điều kiện trong quán trọ bình dân tồi tệ, máy sưởi bị hỏng, chăn cũng mỏng.
n Hoán trả tiền rồi xách đồ đi về.
Bà chủ là một người phụ nữ Pháp cao lớn đẫy đà, cánh tay giống như hòn đá, vừa to lại vừa vểnh lên, trước ngực cũng căng phồng lên.
Thấy hắn, cặp môi đỏ cong lên, ném ra ánh mắt mê ly, dùng tiếng Pháp nói: “Cậu về rồi à? Có cần nước nóng không?”
n Hoán không hiểu bà ta đang nói gì, trước khi đi chỉ học qua chút tiếng Anh, hơn nữa còn cố gắng học ngữ điệu Australia.
Bà chủ nhất thời ảo não, chuyển sang dùng tiếng Anh lặp lại, hỏi hắn: “… Có hiểu tối đang nói gì không?”
Bước chân n Hoán đang đi lên lầu chợt đổi hướng, quay lại phía quầy lễ tân. Bà chủ quán trọ càng cười tươi hơn: “Hey, cậu trông đẹp trai đấy, tuy chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng cũng không sao cả, tôi rất rất rất thích”
Người nước ngoài tán dương thường thẳng thắn trực tiếp như vậy.
n Hoán cúi đầu, móc một gói mì trong túi đồ ra, đẩy vào.
“Ồ! Đây là bữa tối của cậu đấy à? Tôi ăn rồi, cảm ơn cậu, tôi không thể lấy được”
n Hoán thốt ra một từ đơn, sau đó đi lên lầu.
Bà chủ đứng đờ người ra, nụ cười trở thành miễn cưỡng, vừa rồi cậu ta nói là… water?
Mười lăm phút sau, mì đã pha nước nóng được đưa đến phòng n Hoán.
Hắn dập tàn thuốc, bóc lớp giấy bọc bên ngoài ra, hơi nóng bốc lên lên khuôn mặt đẹp đẽ.
Ăn vài miếng đã hết, rồi lại uống mấy ngụm nước canh nóng.
Bụng đã ấm lên, làm chân tay cũng bắt đầu ấm hơn.
Kéo mở cửa ra, ném rác vào thùng rác công cộng ở hành lang, n Hoán xoay người nhưng chợt khựng lại, nhìn về phía tấm thẻ nhỏ rớt trong góc nên đến hơi ngây người.
Hắn tiện tay nhặt lên, về phòng.
Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ bắt đầu nổi gió lên, lạnh đến ngấm cả vào trong xương cốt.
n Hoán vẫn mặc chiếc áo jacket đó, ngồi dưới ánh đèn, bóng lưng cong lại cô đơn đến lạ kỳ.
Cùng lúc đó, quán trọ nghênh đón một vị khách nữ mặc áo khoác gió dài, đôi tất dài màu đen phối với giày cao gót gót nhọn, đi từng bước yêu kiểu yểu điệu.
“Hi, Lisa! Lại nhận được vụ làm ăn nào à?”
“Đúng vậy! Nghe khẩu âm giống như người Australia vậy, có lẽ là sẽ rất cường tráng…” Nhún vai, giang tay.
“Oa, vậy thì còn được, chúc cố may mắn nhé, baby!”
“Cảm ơn!”
Cạch cạch cạch…
“Thưa ngài, anh có đó không?”
n Hoán mở cửa, nghiêng người, mời cô ta vào phòng.
Lisa nhìn xung quanh đánh giá, cởi áo gió ra vắt lên giá treo, chỉ còn lại một chiếc áo dây màu đen lộ bụng, dường như cô ta không hề thấy lạnh.
“Sir, trước khi làm, chúng ta bàn bạc giá cả có được không?”
n Hoán gật đầu: “Được chứ?”
Cô ta móc một tờ giấy A4 từ trong túi ra, “Đây là danh sách dịch vụ, đằng sau có tiêu chuẩn thu phí tương ứng, anh có thể xem qua trước, sau đó tích vào phía sau để lựa chọn”
n Hoán không nhận lấy.
“Sir?”
“Mấy chỗ trêи này, chọn hết”
“Wow! Thượng đế! Anh có chắc chắn là chọn hết tất cả dịch vụ không? Tôi ăn không tiêu hết được đâu.”
“Không cần cô làm những thứ này, chỉ cần có giúp tôi một chuyện”
“Sau đó anh trả lại cho tôi toàn bộ số tiền các hạng mục lựa chọn ở phía trêи này?”
“Ừ”
Hai mắt Lisa sáng lên, đôi mắt cười lóng lánh, đột nhiên lộ ra thần sắc nghi ngờ, “Anh… cần tôi giúp gì?”
“Làm bạn gái của tôi, một ngày”
“Anh có… sở thích đặc biệt nào không?”
n Hoán cau mày: “Ví dụ?”
“Sexual – abuse.”
“Không có”
“Được, chốt giao dịch!”
Ngày hôm sau, bà chủ nhìn thấy Ấn Hoán khoác vai Lisa đi xuống lầu, miệng có thể nhét vừa được cả một quả trứng gà.
“Hi! Christine! Chào buổi sáng”
“Lisa, cổ… và cậu ta…”
“Đúng vậy, tối qua là khách của tôi, nhưng bây giờ anh ta là bạn trai của tôi.” Nói xong, dựa vào lòng người đàn ông, vô cùng thân thiết.
Ân Hoán cau mày lại, không nói gì.
Nhưng khi Lisa chủ động hôn lên thì anh ta cất bước, tránh sang một bên.