Diêm Hải đưa cô đi, xuyên qua hành lang, hai người một trước một sau, cách nhau hai mét.
Cuối cùng, dừng bước tại trước một cánh cửa gỗ điêu khắc hình hoa.
Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.
“Thị trưởng Tổng ở bên trong, tiểu phu nhân tự vào trong hay là tôi.”
“Anh gọi tôi là cái gì?” Ánh mắt khẽ lướt qua anh ta, sự lạnh lùng hiện rõ lên trong đôi mắt Nhiễm Dạo.
Diêm Hải hơi ngẩn người, đưa tay lên che miệng, cười xòa đền tội: “Tôi đúng là không biết ăn nói… Đáng đánh! Đáng đánh!”
Nhiễm Dao di chuyển ánh mắt, cằm nhếch lên độ công mạnh mẽ, “Anh có thể đi được rồi.”
Diễm Hải cười tươi, trong lòng thầm mắng chửi: Chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi thôi mà, kênh kiệu cái gì chứ?
Đàn ông chơi chán rồi sớm muộn gì cũng sẽ ném đi thôi!
Nhưng ý cười trêи gương mặt vẫn không đổi, “Được, vậy cổ cùng Thị trưởng Tổng cứ từ từ chơi”
Nói xong, mỉm cười rời đi.
Nhiễm Dao hít sâu, đặt tay lên tay nắm cửa, chầm chậm mở ra…
Phòng bao bài trí khác với câu lạc bộ thông thường, không có đèn màu rực rỡ, cũng không có loa và microphone, cho nên không có những âm thanh và tiếng gào khóc thảm thiết.
Cũng không phải là cảnh tượng rượu thịt ê chề, ɖâʍ dể hỗn loạn, Nhiễm Dao mơ hồ thở phào một hơi, sải bước vào bên trong.
Khi thực sự bước chân vào trong đó, thế mà cô lại cảm thấy yên tĩnh?
Đúng vậy, nơi đây ngụy trang thành dáng vẻ như một phòng trà, phối với núi giả, bình phong, bàn trà, thanh trúc, có đến vài phần phong cách danh sĩ thời kỳ Ngụy Tấn.
Đáng tiếc, giả thì vẫn là giả.
Ở giữa có một chiếc bàn mạt chược và bộ sofa xếp trong góc, rất không thích hợp, nhưng lại hợp tình hợp lý. Đến những nơi như thế này, chẳng lẽ chỉ là để uống mấy ngụm trà thôi sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Tổng Tử Văn nghiêng người dựa vào sofa, hai mắt nhắm chặt, mi tâm cau lại, tay cuộn lại thành nắm đấm đè lên huyệt thái dương, khuỷu tay chống trêи tay vịn ghế.
Nhìn có vẻ không giống như say mà càng giống như đang ngủ hơn.
Vì, toàn thân anh từ trêи xuống dưới ngoài hai chiếc cúc cổ áo được mở ra thì không có bất cứ điều gì khác thường nữa cả.
Không có rượu say be bét, cũng không có oanh oanh yến yến, trái tim đang căng lên của Nhiễm Dao nhất thời quay trở về vị trí cũ.
Cũng may…
Bỗng nhiên, mí mắt người đàn ông khẽ động hai cái, rồi chợt mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt đang hơi ngẩn ra của cô gái.
Đồng tử có chặt lại, Tống Tử Văn đứng bật dậy, giữa chừng cơn choáng váng kéo đến, anh lại ngả ngửa ngồi xuống.
Nhiễm Dao xông lên đỡ anh: “Anh từ từ thôi!”
Tổng Tử Văn xua tay với cô: “Không sao cả” Nhưng sắc mặt lại mơ hồ có vài phần trắng bệch.
“Người toàn mùi rượu, hội chết đi được.”
Tổng Tử Văn đờ người, anh bị cô gái nhỏ chán ghét rồi.
“Anh bảo anh phải tăng ca cơ mà? Không ở tòa nhà văn phòng chính phủ mà chạy đến mấy chỗ như này làm gì chứ?”
“Muốn tra hỏi anh à?” Lòng bàn tay xoa đầu cô, giống như đang cười đùa.
Nào ngờ, Nhiễm Dạo gật đầu thật, dáng vẻ nghiêm túc: “Đúng, em muốn tra hỏi.”
Gương mặt người đàn ông vẫn được ý cười, đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên trêи đầu gối, giống như một học sinh tiểu học nghe lời, “Được, em hỏi đi, anh nhất định sẽ có sao nói vậy.”
Nhiễm Dao bị dáng vẻ đó của anh chọc cười, khóe mắt nổi lên một dòng nước. Cô đưa tay lên lau đi, đôi mắt hạnh như có ánh sáng rực rỡ đang lưu chuyển.
“Vậy thì em hỏi thật đấy nhé?”
Tống Tử Văn ôm cô vào lòng, cánh tay dài hoàn toàn vây chặt lấy cô. Nhiễm Dao chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là đã chạm được vào cằm anh rồi.
Anh nói, “Em hỏi đi.”
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Xã giao”
“Với ai?”
“Người gọi điện gọi em đến đây, họ Diêm”
Nhiễm Dao trợn mắt, “Sao anh biết?”
“Anh đoán”
“Chỉ có hai người thôi à?”
“Còn có vài đồng nghiệp khác nữa”
“Vậy họ đâu rồi?”
“Giải tán rồi.”
“Thế… sao anh không về nhà?”
“Anh đợi em đến đón anh.”
Nhiễm Dạo bĩu môi, “Còn lâu mới tin anh.”
Tống Tử Văn vùi đầu vào cái cổ trắng mịn tinh tế của cô, lười biếng như chú mèo mun.
Nhiễm Dao bị anh cọ đến ngứa ngáy. Cô đẩy anh ra: “Vậy tại sao tự anh không gọi điện thoại cho em?”
“Anh say rồi”
“Kiếm cớ!” Nhiễm Dao tức giận.
“Em vẫn còn giận chuyện sáng nay à?”
“Xin lỗi, anh không cố ý nổi nóng”
“Tại sao?” Nhiễm Dao nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng, cố chấp lặp lại: “Tại sao lại nổi nóng?”
Tống Tử Văn chợt ngẩn người, nụ cười cay đắng hiện lên trêи khóe môi.
Tại sao chứ?
Bởi vì, em cười khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Cảm giác hư vô mờ mịt đó, dường như chỉ một giây thôi sẽ biến mất vậy.
Tống Tử Văn biết chứ.
Vẫn luôn biết điều đó.
Cô gái nhỏ của anh rất thông minh. Một khi cô đã trở nên nghiêm túc thì có thể rung chuyển trời đất, một khi ương ngạnh thì sấm đánh không ngã.
Anh sợ lắm…
Sợ sự lo lắng và do dự trong trái tim mình bị cô nhìn thấu, càng sợ đến một ngày nào đó cô sẽ nói chia tay.
Trong tình cảm này, không chỉ Nhiễm Dao không có cảm giác an toàn, mà ngay cả anh cũng vậy.
“Anh nói đi chứ!” Nhiễm Dao đẩy anh.
Tống Tử Văn dựa vào sofa, đưa tay lên che hai mắt, “Anh say rồi.”
Nhiễm Dao: “…”
Hai người về đến chung cư, trời đã gần sáng.
Tống Tử Văn cũng đã gần tỉnh rượu, còn đang nắn bóp mi tâm đau ê ẩm của mình. Nhiễm Dao đi từ trong phòng ra, trong tay cầm thêm chiếc ly thủy tinh, cố đưa cho anh, “Còn ấm đấy, anh uống chút đi.”
Người đàn ông vẫn bất động.
“Sao anh lại.”
“Đút cho anh.”
“Hả?”
“Bây giờ anh đang say rượu mà.”
Nhiễm Dao mím môi. Ở một khoảnh khắc nào đó, cô muốn hất nước lên mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ đành chiều theo ý anh, tiến lên một chút, đặt cốc nước lên miệng người đàn ông.
Tống Tử Văn vươn tay ra kéo cô vào trong lòng, khẽ thở dài, “Nhóc con, sao em lại ngoạn thế này hả?”
Khiến người ta cực kỳ… muốn ức hϊế͙p͙, chà đạp, muốn làm gì thì làm.
“A!” Nhiễm Dao bị động tác bất ngờ của anh khiến cho sợ hãi, không khỏi hồ lên: “Nhìn này, nước sóng hết ra rồi”
Tống Tử Văn càng ôm cô vào lòng chặt hơn.
Mới đầu Nhiễm Dao vẫn còn giãy giụa, nhưng vô ích. Sau đó cổ dứt khoát từ bỏ kháng cự, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai người đàn ông.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô khựng lại, nụ cười cứng đờ ở khóe môi.
Bởi vì, phía sau cổ áo sơ mi anh có một dấu môi màu hồng…