Con Dâu Trời Phú

Chương 911




Đàm Hi cũng không biết cô đã ngủ thế nào, khi tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực.

Nghiêng đầu nhìn, bên gối đã không còn bóng người.

Đàm Hi giơ tay lên, cử động chân, vươn vai lắc mình. Lúc chắn trượt xuống, cô mới biết mình đã mặc đồ ngủ rồi, mơ hồ còn có mùi thơm của nước giặt đồ.

Phía dưới cũng không đau nữa, mà man mát lành lạnh.

Có lẽ là đã được thoa thuốc…

“Em dậy rồi à?” Lục Chinh đẩy cửa bước vào. Bộ trang phục giản dị ở nhà khi anh mặc lại toát lên khí chất tinh anh.

Đàm Hi bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, quay lưng lại, rõ ràng không muốn để ý đến anh.

“Vẫn còn giận à?” Lục Chinh vòng đến trước mặt cô, trong lòng biết rõ lần này đúng là anh làm có hơi quá, nhưng anh không thể nhịn được…

Trong lúc nhất thời vừa hết cách lại bất đắc dĩ.

Đàm Hi bỗng nhiên ngửi thấy mùi sữa thơm, cái mũi khẽ động, lặng lẽ ngước mắt lên đã nhìn thấy Lục Chinh đang bưng một ly sữa bò tươi trêи tay.

Cố vô thức ɭϊếʍ môi, đột nhiên thấy khát…

Lục Chinh thấy vậy, cũng không nói gì, mà đưa thẳng chiếc cốc thủy tinh đến bên môi cô.

Đàm Hi cau mày, “Ý anh là sao?”

“Đút cho em”

“Ờ” Thế này thì còn tạm được.

Bám lấy tay Lục Chinh, Đàm Hi uống hết sữa bò, bờ môi trêи còn lưu lại một vòng bọt sữa màu trắng, cô không hề phát hiện ra.

Lục Chinh cúi người, ɭϊếʍ sạch cho cổ, xong xuôi còn chẹp chẹp miệng, như thể hồi tưởng lại hương vị.

“Còn thơm hơn cả trong cốc”

Nói xong, lại cắn đôi môi anh đào đó, không nặng cũng không nhẹ.

“Xi.” Đàm Hi trợn mắt, đẩy anh ra: “Anh cầm tinh con chó đấy à?!” Sao cứ hở ra là cắn người thế?

Giọng điệu hờn dỗi, sóng mắt yêu kiều, có lẽ vì vừa uống sữa bò, cho nên xung quanh cô còn vương vấn hương thơm của sữa, mê hoặc tự nhiên.

Nếu không bận tâm đến sức khỏe của cổ thì Lục Chinh đã sớm hóa thân thành sói, mạnh mẽ nhào tới rồi.

Suy cho cùng anh vẫn không nỡ nhẫn tâm nhìn cô phải chịu tội…

Ai bảo cô nhóc đó là khối thịt gắn liền trái tim anh chứ?

Ngoài việc bảo vệ, thương yêu, anh không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

Số mệnh!

Nhưng, anh chấp nhận nó.

Sắc trời khuya dần, Nhiễm Dao cuộn tròn trêи ghế sofa trong chung cư, cả phòng khách rộng lớn chỉ bật một ngọn đèn, trong phòng hơi tối.

Cố yên lặng ngồi đó, ôm một chiếc gối ôm trong lòng. Chiếc gối này màu hồng, hình Hello Kitty, là món đồ được cổ mua về trong một lần đi dạo phố cùng Tổng Tử Văn.

Trêи tivi đang chiếu một chương trình giải trí tổng hợp, hai người dẫn chương trình rất hài hước.

Bình thường khi cổ và Đàm Hi ở trong phòng ngủ cùng xem thì cười đến đau cả bụng, nhưng bây giờ đang không tập trung nên không mấy hứng thú.

Lại không nên nổi nhìn lên đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ đến số 10, bên ngoài cửa sổ trắng dần lên cao, người cô đang nhớ nhung vẫn chưa quay về.

Sáng hôm qua, sau khi Nhiễm Dao cùng Tống Tử Văn rời khỏi doanh trại quân đội thì về thẳng thủ đô. Đã gần đến Quốc Khánh, Tống Tử Văn được nghỉ lễ, cả ngày hai người ở chung cư bám lấy nhau, chỉ muốn lúc nào cũng dính chặt lấy nhau, khó tránh khỏi có lúc súng đạn sẵn sàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Dao đã đỏ ửng má. Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ giao bản thân mình cho anh.

Nghiêm túc mà nói, cô không phải là một cô gái bạo gan.

Không cuồng nhiệt giống như Đàm Hi, cũng không kiêu ngạo kiên cường như An An, nhưng cô rất nghiêm túc.

Nghiêm túc đối đãi với tình cảm, nghiêm túc yêu Tống Tử Văn, không cần nhắc đến được mất, bất luận kết quả có thế nào.

Cho nên, cô can tâm tình nguyện trao bản thân cho Tổng Tử Văn, thận trọng như vậy, cẩn thận như vậy.

Tổng Tử Văn là một người đàn ông bình thường, dù khả năng khống chế rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sự khiêu khích này. Huống hồ trước mắt anh lại là cô gái mình hết mực yêu thương chiều chuộng đang không một mảnh vải che thân?

Khoảnh khắc đó, máu nóng đã trào thẳng xuống bụng dưới, ɖu͙ƈ vọng đã nuốt gọn tất cả mọi lý trí của anh.

Anh không thể nhịn được nữa đẩy cổ xuống giường…

Nhiễm Dao vừa mong chờ lại vừa cảm thấy sợ hãi, hai tay che mắt, xấu hổ như chú tôm đỏ lựng lên, nhưng lại bất giác hé ra một kẽ hở rất nhỏ nhìn trộm anh.

Vốn dĩ tưởng rằng, khi sự việc đã phát triển đến đây thì tất cả mọi việc còn lại sẽ như nước chảy thành sống.

Nhưng ở thời điểm then chốt, Tống Tử Văn đã từ bỏ.

Rõ ràng trong mắt anh ngập tràn khát vọng, rõ ràng phản ứng của cơ thể anh thành thực như thế, Nhiễm Dao chắc chắn rằng anh cũng muốn có, nhưng tại sao cuối cùng lại…

“Tại sao?” Cô cố chấp muốn hỏi cho được một câu trả lời.

Người đàn ông dựa vào đầu giường, cố gắng hồi phục lại hơi thở, trêи trán mồ hôi túa ra như mưa. Ánh đèn chiếu nửa gương mặt nghiêng của anh, nhưng Nhiễm Dao lại chỉ nhìn thấy một nửa kia mơ màng chìm trong bóng tối, thâm thúy như vậy, phức tạp như vậy, khiến người ta khó lòng đoán biết được.

Anh nói, “Nhanh quá”

Nhiễm Dao mím môi.

Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói rì rầm như khẽ thở dài, “Em vẫn còn quá nhỏ, anh không thể..” Ích kỷ như vậy được.

Nhưng thứ Nhiễm Dao cảm nhận được không phải là tình yêu chân thành, mà là… tủi thân.

Cực kỳ tủi thân!

Sống mũi cay cay, vành mắt đỏ lên, cô đã làm đến bước này rồi, mà anh vẫn còn từ chối.

Lần đầu tiên như vậy.

Lần thứ hai vẫn là như vậy.

Trong lòng Nhiễm Dao như có hàng vạn dư vị dâng lên, dường như muốn nhấn chìm cô trong đó.

Đêm đó, hai người vẫn ngủ chung giường. Tổng Tử Văn ôm lấy cố, rất chặt.

Ban đêm trời mưa, Nhiễm Dao mở mắt ra, cô không hề buồn ngủ, chân tay dần buốt lạnh.

Ngày hôm sau, cô thức dậy rất sớm.

Chiến trứng, nướng bánh mì, hâm nóng sữa bò, còn quét dọn hết một lượt phòng bếp và phòng khách từ trong ra ngoài.

Khi Tống Tử Văn đi ra, cô đang ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn sáng, nhìn anh mỉm cười.

“Anh dậy rồi à? Anh nhìn này, em làm đồ ăn sáng xong rồi, có phải em giỏi lắm đúng không?”

Đồng tử người đàn ông rụt lại, anh cười gật đầu: “Em giỏi lắm”

Nhưng lại phát hiện giọng nói đã khàn đi, cổ họng khô rát.

Cô đưa tách trà mạn đã pha trước đó cho anh, “Lần đầu tiên em pha trà, có lẽ cho hơi nhiều lá trà một chút, mùi vị cũng hơi đậm so với vị anh vẫn uống.”

“Cảm ơn em” Anh đón lấy tách trà, khoảnh khắc thưởng thức vị trà, ánh mắt anh đột nhiên trở nên trầm trọng hơn.

“Thế nào?” Nhiễm Dao cười cong cong mặt mày, giống như một cô học sinh bé nhỏ đang chờ được khen ngợi, ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng nhìn anh chằm chặp.

Tống Tử Văn trầm ngâm một lúc, gật đầu, “Ngon lắm”

Nụ cười trêи gương mặt Nhiễm Dao càng đậm hơn.

Nhưng trái tim người đàn ông lại như chìm xuống tận vực sâu.