Con Dâu Trời Phú

Chương 907




Đàm Hi tặng ngay cho cô một tiếng “Cút đi.”

Anh Hàn ngồi ở ghế phó lái, tháo kính râm xuống vẫy vẫy tay, huýt một tiếng sáo đầy vẻ lưu manh: “Đi đây!”

“Hờ hờ, không tiễn.”

“Cưng như vậy thật sự rất dễ mất anh đấy nhé.”

“.”

Nhìn xe đi xa, Đàm Hi bỗng nhiên buồn cười, tốt xấu gì cũng là một ngôi sao, sao vẫn không đáng tin như thế.

Trong ký ức, dường như Hàn Sóc chưa bao giờ thay đổi.

Vẫn luôn trong dáng vẻ cẩu thả, hờ hững, lông bông.

Cho dù trong giới showbiz phức tạp, cũng vẫn luôn giống như khi xưa.

Đàm Hi cảm thấy, như vậy rất tốt.

10 phút sau, chiếc xe Land Rover cao lớn dừng trước mặt cô.

Lục Chinh đã thay bộ đồng phục tác chiến thành một bộ đồ thoải mái, dáng vẻ cũng thay đổi, từ “huấn luyện viên” bỗng chốc đổi thành “tổng tài”, không hề có cảm giác gượng gạo.

Đàm Hi kéo cửa xe, ngồi vào, tự giác thắt dây an toàn, giống như một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời.

“Về thủ đô hay đi Tân Thị?”

Căn cứ Tây Bình nằm ở nơi giao nhau của hai thành phố kia, cho dù đi đâu cũng đều rất tiện.

Đàm Hi nhún vai: “Em sao cũng được, anh quyết đi.”

“Ừ, vậy thì về thủ đô.” Lục Thị vẫn còn cần anh trấn thủ, đã rời đi nửa tháng, phía ông cụ đã bắt đầu tìm người rồi.

Xe chạy nhanh như bay, Đàm Hi bắt đầu buồn ngủ.

Trở về Bồng Lai thì trời đã gần tối.

Đàm Hi ngắm nhìn khung cảnh tiểu khu quen thuộc ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy chất chứa nhiều cảm xúc.

Anh gác cổng nhìn thấy cô, nhiệt tình chào hỏi: “Cô Đàm, đã lâu không gặp, buổi tối tốt lành.”

“Chào buổi tối.” Cô khẽ gật đầu, trả lời.

Vừa vào cửa, Đàm Hi rất tự giác thay thầy, ngã người xuống sofa mềm mại, lăn tới lăn lui….

“Thoải mái quá… Một tháng này em chưa được ngồi sofa, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!”

Lục Chinh nhìn thấy, hơi buồn cười.

Sao giống một đứa bé thế này?

Nhị Gia ra vẻ, sau khi tắt đèn, anh có thể sẽ cảm thấy tội lỗi mất.

Nhưng sự thật chứng minh, “cảm giác tội lỗi” là thứ gì? “Ăn no uống say” mới là vương đạo.

Tối đó, hai người tắm rửa rồi đi ngủ, đắp chăn chẳng làm gì cả, ba phút sau chìm vào trong mơ.

Không ngờ rằng, trời còn chưa sáng Đàm Hi đã bị con sói nào đó đánh thức, bốp…

Hất móng vuốt sói ở trước ngực đi.

Đáng tiếc hiệu quả cực kỳ nhỏ nhoi, anh vẫn làm tới, với cái danh mỹ miều là, “Chuyện hôm qua thì phải làm xong trong hôm qua. Chúng ta đã trễ mấy tiếng đồng hồ rồi, tất nhiên phải bù lại chứ.”

Sau hai lần, Đàm Hi chảy mồ hôi đầm đìa.

May mà tối qua cô ngủ ngon giấc, nếu không bây giờ đã ngất đi rồi.

Lục Chinh lại vác súng lên trận một lần nữa, tinh lực tràn trề đến mức có thể lên núi đánh hổ.

“Nữa à?!” Đàm Hi la lên, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt phòng bị, lẳng lặng đè chặt bốn góc chắn.

“Đã nói rồi, chuyện hôm qua thì phải làm xong trong hôm qua.”

“Chẳng phải đã làm hai lần rồi sao? Sao anh vẫn…” y hệt như chó poodle vậy hả?

“Của hôm qua thì xong rồi, của hôm nay mới bắt đầu, có vấn đề gì không?”

Đàm Hi ngơ ngác: What? Vậy cũng được hả?

Thể lực của Lục Chinh thật sự rất tốt, trong lúc làm lần thứ ba Đàm Hi chịu đựng không nổi nên đã ngất xỉu.

Anh giơ tay ra, vén những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi của cô, thắc mắc: Huấn luyện đặc biệt hơn nửa tháng qua hình như không có tác dụng gì? Đến giờ vẫn không đủ sức ấy ấy….

Nếu Đàm Hi biết được suy nghĩ bây giờ của Lục Chinh, chắc sẽ muốn cắn chết anh mất.

Hóa ra bà đây vất vả chạy việt dã, vác nặng, lội sông, đánh tập kϊƈɦ… đều là vì tiện cho anh ấy ấy ấy à?

Đàm Hi ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy.

Lục Chinh để lại giấy nhắn đi công ty, trong bếp có bữa sáng và bữa trưa được giữ ấm.

Đàm Hi bưng đĩa lên bàn, tính chuẩn bị ăn thì có điện thoại đến.

Cô với lấy di động, không chú ý đến thông tin người gọi đến, trực tiếp ấn nút nghe máy.

“Dậy rồi à?” Giọng nói trầm gợi cảm của anh truyền vào trong tai, da đầu Đàm Hi hơi tê dại, con tim rung động.

“Vâng.”

“Trong bếp có bữa sáng và trưa.”

Đàm Hi nhếch môi: “Đang ăn.”

“Lục Tổng, tiếp theo…” Đầu dây bên kia có tiếng báo cáo công việc của Trần Khải.

Đàm Hi không muốn làm phiền Lục Chinh làm việc, nói qua loa vài câu rồi cúp máy.

Lục Chinh bực bội, ngay cả ánh mắt nhìn Trần Khải cũng không thân thiện nữa.

Trần Khải: Không thể bắt nạt người ta như thế…

Ăn cơm xong, dọn dẹp bàn ăn, rửa bát sạch sẽ, Đàm Hi đã rảnh rỗi hoàn toàn.

Cô lục vài chiếc đĩa cũ ra, khi chuẩn bị play lần thứ N thì điện thoại đổ chuông.

Liếc mắt nhìn người gọi đến, là Vệ Ảnh!

Cố không hề do dự, ấn nút nghe máy: “Tiểu Ảnh Tử, lâu rồi không gặp, có nhớ tớ không?”

2 giờ chiều, hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường trung tâm.

Vì đi gặp cô bạn thân, Đàm Hi đặc biệt chọn một chiếc đầm đỏ, eo bó, cổ chữ V, dài đến đầu gối, không có phụ kiện gì thêm, cũng không lẫn màu sắc khác, tóm lại, đỏ từ đầu đến chân!

Cô đi một đôi giày mũi nhọn gót mỏng cao 5cm, chỉ cần đứng đó thôi đã vô cùng xuất chúng.

Búi tóc, trang điểm, không lâu sau một người đẹp váy đỏ xuất hiện trong gương.

Đàm Hi soi trái phải trước sau, thấy khá hài lòng, mang theo túi xách, chuẩn bị ra ngoài.

Đột nhiên, cô dừng bước, trở về, nhìn vào gương suy nghĩ điều gì đó.

30 giây sau, lấy điện thoại ra, chụp một tấm qua gương.

Tạch…

Chỉnh sửa sơ qua, sau đó, ấn gửi đi.

Đại Điểm Điểm, chuẩn bị tiếp chiếu đi

Tít tít!

m thanh thông báo có tin nhắn wechat vang dội trong căn phòng họp yên tĩnh.