Hứa Trạch trầm ngâm trong chớp mắt, “Bên phía bộ chỉ huy chắc chắn sẽ phải trinh sát tới tìm kiếm và tiếp ứng bọn họ thôi.”
“Thế nên, chúng ta cần phải bố trí hiện trường, cố gắng dẫn dụ binh lực của quân địch về phía Nam.”
“Nói thì dễ lắm, nhưng phải bố trí thế nào đây?” Hứa Trạch nhíu mày.
Nếu đã chế tạo một vào “dấu vết để lại” cho đối phương phát hiện, nhưng lỡ như quân địch không phát hiện ra hoặc hiểu sai ý thì có khi lại hóa khéo thành vụng.
Quá rõ ràng lại dễ làm người ta nghi ngờ.
Tóm lại, không thể không rõ ràng, cũng không được quá rõ ràng.
Phải làm sao để khống chế trong phạm vi có thể lừa dối đối phương thành công, dù sao Hứa Trạch cũng không làm được cái này.
Bảo cậu ta ra trận liều mạng, vung tay đánh người còn đỡ, chứ mà bày mưu tính kế, lục đục với nhau kia, vậy xin miên.
Đàm Hi ngược lại, nắm tay không đủ lực nhưng đầu óc lại quá khôn.
“Yên tâm đi, cao nhân tất có diệu kế.”
Ba rưỡi sáng, Đàm Hi và Hứa Trạch cùng đánh thức mọi người dậy.
Trương Quán ốm túi ngủ, ngồi bật dậy: “Tập hợp à? Sao không nghe thấy tiếng còi của huấn luận viên thế?” Tên này còn tưởng mình vẫn đang tập quân sự.
Từ Dương: “Vãi chưởng… Nửa đêm nửa hôm sao đã gọi dậy rồi?”
Lưu Minh: “Hả? Trời vẫn chưa sáng…”
Đám nữ sinh bên này, Thẩm Hàn và An An nhanh nhẹn nhất, Nhiễm Dao thứ hai, Hàn Sóc là người bò dậy cuối cùng.
Bất chấp tất cả, đầu tiên phải ngáp một cái, vươn vai lười nhác, người không biết còn tưởng cô nàng là dân đi phượt cơ đấy.
“Em gái, gọi anh làm gì?”
Đàm Hi lập tức ném trang bị cho cô nàng, “Dậy ngay, nhanh lên!”
“Au… Dữ quá.”
Nhận lại là một cái trừng mắt hung dữ, cô nàng lập tức câm miệng.
Bốn giờ sáng, một đám người đã thu dọn xong, chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Hàn lấy lương khổ từ trong ba lô ra cho mọi người ăn sáng.
Đàm Hi: “Vừa đi vừa ăn.”
Thẩm Hàn khó hiểu: “Có gì khác nhau sao?”
“Có.”
Cả nhóm ra khỏi hang núi, bóng đêm vẫn âm trầm, duỗi bàn tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Mọi người vội vàng lấy đèn pin ra chiếu sáng.
Vẻ mặt Từ Dương như có hai chữ “VÃI LUYỆN” to đùng đùng: “Chúng ta cứ thế này lên đường hả?” Chẳng thà cứ ngủ thêm một lát.
Đàm Hi và Hứa Trạch đi tít ở phía trước, mười ánh đèn xuất hiện trong bóng tối mênh ʍôиɠ, vừa cô đơn, vừa nhỏ bé.
Không ai nói lời nào, từng người cúi đầu lầm lũi bước đi.
Bóng tối lạnh lẽo vô cùng vắng lặng, mọi người đến hít thở cũng phải cẩn thận, chỉ sợ sẽ đánh thức cái gì đó.
Cảm giác kia vừa giống bắt trộm, lại càng giống bắt ma.
Cho đến khi sắc trời dần hứng sáng, tia nắng ban mai bắt đầu chọc thủng màn trời thì cái cảm giác làm người ta không thể thở được mới dần tiêu tán, mọi người cũng bắt đầu linh hoạt hơn.
Đàm Hi lấy từ trong ba lô ra một túi lương khô, xé mở túi: “Hiện tại có thể ăn rồi.”
Mọi người khó hiểu những quả thực bụng đang rất đói nên ai nấy đều vội vàng mở bao bì, vừa đi vừa ăn.
Từ Dương đi tới bên cạnh Trương Quán, vẻ mặt thần bí: “Không đúng nha… Ăn lương khô thôi mà cũng phải chú ý nhiều như thế, cậu nói xem rốt cuộc chị Đàm đang có âm mưu gì?”
“Không biết.”
Trương Quán suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Với đầu óc của cậu, tốt nhất không cần biết, cứ làm theo là được rồi.”
“… Ờ.” Con mẹ nó, nghe xong lại thấy rất chí lý.
Đàm Hi ném vỏ túi lương khô xuống đất. Thẩm Hàn đi ở phía sau sửng sốt, khom người định nhặt lên.
“Không cần.” Đàm Hi chặn tay cô nàng.
Thẩm Hàn ngẩng đầu, ánh mắt mê man: Rốt cuộc cô bạn này tính làm cái quỷ gì vậy?
Lúc trước không cho cô ta ăn lương khô, giờ lại không cho cô ta nhặt vỏ túi. “Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?” Thẩm Hàn nghiêm túc nhìn thẳng vào Đàm Hi. Để lại rác rất có thể sẽ làm lộ hành tung, đạo lý đơn giản như thế, sao người cẩn thận như cô ấy có thể không biết chú?
Trừ khi…
“Cậu cố ý hả?”
Đàm Hi nhướng mày, không phủ định tức là đồng ý.
Ac!!
Mọi người hít vào một luồng khí lạnh.
Cố ý tiết lộ hành tung, cái này chẳng phải là chán sống, chủ động tìm chết sao?
“Rốt cuộc trong đầu chị Đàm đang nghĩ gì thế?”
“Dù sao tớ cũng chả biết được.”
“Phụ nữ ơi là phụ nữ, em tựa như núi cao, biển rộng, anh không trèo qua được, cũng chẳng bơi qua được.”
Hứa Trạch không nói gì, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Cậu định chơi thủ thuật che mắt sao?” Tạ Từ cẩn thận nhìn Đàm Hi, ánh mắt sáng quắc.
“Có thể nói như thế.”
“Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?” Không khẳng định cũng không vội vàng phủ định mà lựa chọn hỏi cho rõ ràng tiến căn hậu quả.
Đàm Hi vẫn luôn cảm thấy Tạ Từ chính là người tỉnh táo nhất, cơ trí nhất trong đám nam sinh ở đây.
Sự thật đã chứng minh, cô không hề nhìn lầm.
“Chúng ta chỉ có mười người, mà khu cấm thăm dò lại lớn như thế, dưới sự sung túc về binh lực của đối phương, không sớm thì muộn họ cũng tìm ra chúng ta, đến lúc đó thành chuột trong chum, ba ba trong rọ, có chắp cánh cũng khó thoát…”
“Nói vậy chẳng phải nên cố gắng che giấu tung tích hay sao? Sao lại cố ý để lại manh mối cho bọn họ, đây chẳng phải là…” Chui đầu vào lưới ư!
Không đợi Đàm Hi nói xong, Từ Dương liền vội vàng lên tiếng, so với Tạ Từ thông minh thì tên này quả thực không chỉ kém một tí tẹo thối đầu.
“Tớ cho manh mối, bọn họ dám theo kịp không?” Đàm Hi cười lạnh, trong đáy mắt có ánh sáng xẹt qua.
“Ý gì?” Từ Dương ngớ người.
Tạ Từ và Hứa Trạch đều hiểu ra.
“Cậu có nắm chắc không?”
“Phần thắng lớn bao nhiêu?”
Đàm Hi mỉm cười, “Chờ xem là biết.”
Tạ Từ và Hứa Trạch liếc nhìn nhau, không hẹn mà cũng khẽ thở phào.
Nếu cô đã dám nói như thế, vậy có lẽ đã nắm chắc trong lòng rồi.
Bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.
Cả một đêm, Phương Mãn gần như không ngủ một chút nào. Thỉnh thoảng lại có tiếng bật lửa vang lên, bên cạnh đó là gạt tàn chất đống những mẩu tàn thuốc đã chứng minh sự phiền muộn trong lòng người đàn ông lúc này.