Thực ra, Đàm Hi quyết định như thế hoàn toàn không phải qua loa cho có. Trước đó, cô cũng đã tính toán tương đối cẩn thận rồi.
Mà kết quả cuối cùng cũng trùng hợp như thế, cô chẳng có cách nào cả.
Đầu tiên, cô và Hứa Trạch đều phải tách ra để dẫn từng nhóm, điểm này không còn gì để nói.
Tiếp theo, đi tới bãi đáp của đại đội máy bay trực thăng hàng không lục quân phải vượt qua năm ngọn núi cao, bốn khu rừng cùng một khu vực đầm lầy. Tình hình giao thông tương đối phức tạp, mà những nơi đi qua buổi sáng còn có sương mù. Những điều này đều đã được đánh dấu sẵn trêи bản đồ. Thế nên, chắc chắn Nhiễm Dao phải ở trong nhóm này.
Ngoài ra… An An và Tạ Từ đều là cao thủ bắn súng. Thẩm Hàn và Lưu Minh có giá trị vũ lực tương đương nhau. Còn Hàn Sóc và Từ Dương thì đều đảm đương vai hế, thế nên chia ra hai nhóm đều cực kỳ công bằng.
Kể từ đó, chẳng phải là nam một nhóm, nữ một nhóm hay sao?
Mặt ngoài có vẻ tùy ý, nhưng thực ra là đã tính toán rất cặn kẽ.
Hứa Trạch suy nghĩ cẩn thận liền hiểu ra ý đồ trong đó, lập tức gật đầu đồng ý: “Vậy cứ chia ra như thế đi.”
Hàn Sóc nhìn ra phía xa, mặt trời đã ngả về phía Tây, sắp hoàng hôn rồi.
“Dù sao còn thời gian hai ngày nữa, cũng không vội vàng nửa khắc làm gì. Mặt trời bắt đầu xuống núi rồi, có phải chúng ta nên tìm một chỗ để nghỉ qua đêm trước không? Ờ thì… tớ nghe nói, ở trong những khu rừng nguyên sinh thế này thường hay có dã thú lui tới.”
Đàm Hi gật đầu: “Việc cấp bách bây giờ là tìm được địa điểm thích hợp để nghỉ ngơi qua đêm, lấy lại sức để ngày mai có thể lực tốt nhất mà lên đường.”
Bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.
“Báo cáo Lữ trưởng! Đã giải quyết thêm được một nhóm tay mơ.”
Mắt Phương Mãn lập tức sáng lên: “Đội nào thế?”
“Đội ba.”
Ánh mắt hơi tối sầm lại: “Đã biết, tiếp tục vây bắt quét sạch.”
“Rõ!”
“Lão Trình, tình hình bên anh thế nào rồi?”
“Không phát hiện đội bảy rời khỏi khu cấm thăm dò.”
“Hừ! Đám rùa đen rụt đầu này đúng là làm tới nghiện rồi… Đáng ghét!” Vừa nói chuyện vừa liếc nhìn sang phía Lục Chinh.
Ha… Cậu ta cũng bình tĩnh thật đấy!
Đội ba mười người đã có năm người bỏ mình, vậy mà cậu ta vẫn còn bình thản được!
Tuy rằng Phương Mãn cũng không thể không bội phục.
Nhớ năm đó, lúc anh ta chỉ huy diễn tập quân sự, trận doanh của anh ta mất đi một người là anh ta đau như bị xẻo thịt vậy.
Tức khắc liền sinh ra một thứ cảm xúc gọi là không phục.
Tại sao cậu ta có thể bình tĩnh như thế chứ hả?
“Lão Lục, tôi đã tiêu diệt một đội của cậu, sau đó lại bắt được thêm năm người, đội ba đã bị hủy một nửa, thế mà cậu không có tí phản ứng nào là sao?” Tức chết đi được.
“Tôi cần phải có phản ứng gì à?”
Trình Cương đỡ trán, anh ta coi như đã hiểu. Lão Phương này rảnh quá liên thích đi trêu chọc người ta, nhưng người ta thường chỉ cần dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ là có thể làm anh ta tức chết rồi.
Đây chẳng phải là điển hình của việc ăn no rửng mỡ rồi đi mua hành sao?
Quan trọng là, Lão Phương này còn ăn không biết mệt nữa.
Con gái anh ta nói, cái này gọi là “không biết xấu hổ“.
Lúc đầu Trình Cương còn có lòng khuyên nhủ, nhưng sau đó thì anh ta cũng chán, chẳng thèm quan tâm nữa.
Thích mua hành thì mua đi, dù sao bản thân Lão Phương cũng thấy vui mà.
Anh ta còn đứng ra cản làm quái gì chứ?
Lục Chinh: “Nhảy nhót đến bây giờ, có bản lĩnh cậu bắt người của đội bảy về đây xem nào?”
Lời này làm Phương Mãn thật sự không đỡ được.
Cho tới hôm nay, đã qua bốn tiếng từ lúc diễn tập bắt đầu, đội sáu bị diệt sạch, đội ba chỉ còn một nửa, chỉ có đội bảy quá linh hoạt, còn chưa có một ai sa lưới.
Làm người ta tức chết đi được!
“Cậu đừng có vui vẻ quá sớm, tôi không tin là không bắt được người!”
Lục Chinh cười khẽ: “Vậy tôi rửa mắt mong chờ. À, suýt chút nữa quên nhắc cậu, hiện tại đã qua một phần ba thời gian mười hai giờ đánh cược, cậu chú ý thời gian vào nhé. Dù gì cũng từng là đồng đội cũ, tôi không muốn thấy cậu thua quá mất mặt đâu.”
What?
“Mười hai giờ?” Phương Mãn đần mặt ra, anh ta từng nói thế thật à?
Đánh cược ư?
Có sao?
Anh ta đưa mắt nhìn tham mưu trưởng với ý dò hỏi. Trình Cương gật đầu vô cùng nghiêm túc…
[”Lão Phương, hay là chúng ta đánh cược, được không hả?”
“Đánh cược thế nào?”
“Tôi đánh cược lữ đoàn Tia Chớp… thua chắc!”
“Được! Vậy tôi đánh cược đám tay mơ kia không chịu nổi mười hai tiếng đồng hồ”]